Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 98



Vất vả lắm Trương Hâm Đình mới vùng vẫy đứng lên được.

Cô ta khó khăn lê từng bước chân về phía trước.

Cả con đường hiện tại rất tối lại gập ghềnh khó đi, đất đá cằn cỗi, Trương Hâm Đình vừa đi, vừa phải giẫm giẫm xuống dưới chân, nhè nhẹ cảm nhận xem bên dưới là gì?

Có thể là đất đá, cũng có thể là hố sâu, chung qui phải đi hết sức cẩn thận, không khéo, cô ta lại phải bỏ mạng tại nơi đây.

Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, quả thật ban đêm có mưa. Màn đêm vốn đen kịt nay lại giăng mây đen thì càng thêm tối tăm. Từng cơn gió lạnh lẽo thổi sau lưng cô ta, kèm theo đó là tiếng gió lọt qua khe nứt của bức tường đổ nát, phát ra âm thanh rợn người.

Trương Hâm Đình bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu. Cô ta hoảng hốt, chạy thẳng một mạch ra ngoài. Tuy đường cái rộng rãi nhưng lại không có xe qua lại.

Nơi này vốn là vùng hoang vu hẻo lánh nhất Thượng Hải, bình thường ít ai lui tới. Ngay cả giao lộ lên đường cao tốc của thành phố cũng không có ở đây nên rất ít xe chạy trên đường này.

Vừa nghĩ tới bản thân vừa trải qua một chuỗi thống khổ, cô ta như vậy mà lại bị Vương Thiên Ân ngang nhiên bắt cóc, đưa tới một nơi hẻo lánh phải đi hơn một nửa Thượng Hải đến đây, cô ta tức giận gào rống trước đống đất hoang tàn mờ mịt:

"Vương Thiên Ân, anh chờ đó! Đồ khốn nạn! Aaaa!!!"

Xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng vọng cũng bị nuốt chửng, chỉ còn từng đợt gió thổi lùa sau lưng cô ta.

Trương Hâm Đình vừa đi vừa hậm hực.

Hừ, cả con khốn Uyển Đình Nhu nữa. Tất cả là tại vì mày! Con mẹ nó! Tao sẽ khiến cho tụi mày phải hối hận!

Một giọt mưa lạnh buốt rơi trên mặt, Trương Hâm Đình lạnh đến nỗi hai tay ôm chặt ngực, quay đầu lại, vừa dè chừng vừa sợ hãi liếc nhìn đống hoang phế bị dỡ bỏ.

Trước kia cô ta từng nghe những chuyện ma quái ở đây. Vừa nghĩ đến những thứ kinh khủng sẽ nhảy ra trong đêm khuya thanh vắng, cô ta sợ đến hai chân mềm nhũn.

Trương Hâm Đình cắn chặt răng, rụt cổ, không dám quay đầu nhìn lại. Mưa trút càng ngày càng lớn xuống đỉnh đầu, cô ta hoảng hốt men theo con đường mà chạy, sau lưng gió thổi vù vù. Đột nhiên một bức tường trong đống hoang tàn đổ ầm xuống, dọa cô ta ngã ngồi trên đường cái, cặp mông tê rần.

Chạy hơn một tiếng.

Sau khi vất vả tìm được đường mòn men theo ra tới quốc lộ, Trương Hâm Đình thuận lợi rời khỏi đây.

Đã là mười hai giờ khuya.

Trương Hâm Đình trở về Trương gia, may mắn thay, ngày hôm nay, Bộ trưởng Trương cùng Trương phu nhân được mời tham dự hội nghị giáo dục cấp cao tại New York nên phải vắng mặt vài hôm.

Căn bản là không thể thấy được bộ dạng thê thảm của cô ta lúc này.

Từ trước đến giờ, những người hầu làm ở đây, kể cả những người làm lâu năm nhất, chưa có bất cứ một ai nhìn thấy bộ dạng cô ta như thế này bao giờ?

Quần áo bẩn không màn đến, nhưng gương mặt như doạ người kia thì không thể không nói, họ còn nhớ rất rõ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta trước khi ra khỏi nhà, cô ta rõ ràng là như bao ngày cùng lũ bạn tụ tập giải khuây.

Cớ sự gì mà khi quay trở về, bộ dạng lại biến thành nhếch nhác như vậy?

Lớp phấn nền ẩm ướt vón cục trên gương mặt, cả eyeliner lẫn mascasra cũng bị đen nhẻm chảy nhoè xuống hai bên má trông như gã hề ở rạp xiếc trung ương.

Khuôn mặt cô ta lúc này quả thật rất doạ người, nói không phải quá, nếu lũ trẻ con mà nhìn thấy, bọn chúng ắt sẽ vì khiếp đảm mà khóc thét đến ba làng tám xóm đều có thể nghe được lồng lộng từng thanh âm.

"Ôi trời ơi tiểu thư? Cô làm sao thế này?"

Chị Lý - quản gia của Trương gia - Lý Hiểu Xuyên, nhìn thấy Trương Hâm Đình lảo đảo đi vào nhà, bà ta lớn giọng hỏi, vội vàng chạy lại dìu cô ta ngồi xuống, hai tay thoăn thoắt rót cho Trương Hâm Đình một ly nước, vẻ mặt đầy lo lắng đặt vào trong tay.

"Tiểu thư, cô uống chút..."

"Cút! Cút ra! Cút hết cho tôi!"

Trương Hâm Đình tức giận quát lớn, gạt phăng ly nước rơi xuống một tiếng "Xoảng" rõ to, khiến hàng trăm mảnh thuỷ tinh lớn nhỏ vỡ tan nát văng đầy trên nền gạch Tây Ban Nha cổ điển.

Cô ta điên tiết, thuận tay ném phắt cái gối đi kèm trên bộ sô pha bay vút ra gần năm mét, cả người đằng đằng sát khí toát ra sự u ám đến đáng sợ.

Nhìn thấy tâm trạng Trương Hâm Đình không tốt, những người hầu xung quanh cũng khép nép theo, ai nấy đều lo sợ bị cô ta "giận cá chém thớt".

Lý Hiểu Xuyên kinh ngạc nhìn Trương Hâm Đình, sắc mặt hơi khó coi, vốn muốn vươn tay ra nhưng nhìn thấy ánh mắt hung tợn của cô ta, bà ta có phần e ngại nên đã rụt tay lại.

Cảm đám người hầu không biết chuyện gì đã xảy ra lại có thể khiến cho thiên kim của bọn họ nổi cơn thịnh nộ đến vậy?

Bọn họ lấm lét nhìn nhau, không ai dám hó hé một lời, cả không gian lặng im như tờ, đám người hầu cũng chỉ biết im lặng cúi mặt, tránh bị vạ lây.

Ngồi hậm hực một lúc lâu, Trương Hâm Đình mới bình tĩnh trở lại, vùng vằng bỏ lên tầng trên dưới ánh mắt khó hiểu của bao người.

Cô ta bước lên phòng, đẩy mạnh cái cửa ra "Ầm" một tiếng, mở hộc tủ cá nhân, không biết từ đâu, tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng lấy ra một chiếc điện thoại đời mới sang trọng, chỉ khác màu với chiếc di động cũ của cô ta.

Động tác thoăn thoắt ấn gọi, không cần đợi đầu dây bên kia "A lô", Trương Hâm Đình đã chèn vào nói luôn:

"Chị họ, em có một chuyện rất thú vị liên quan đến anh Thiên Ân, không biết...chị có nhã hứng để nghe?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.