Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 119: Chương 106





"Vậy Nhị ca có thu hoạch gì?" Kim Quang Dao vừa sắp xếp lại những cuốn sách rải rác thành một chồng, vừa nói.
Lam Hi Thần chống tay lên huyệt thái dương xoa xoa, khép lại một quyển sách rất cổ.
"Ôn thị tôn sùng việc dùng linh lực biến thành lửa, lửa lan rộng dọc theo thân thể chân tay, tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ.

Nhưng...! chưa bao giờ đề cập đến chuyện lấy lửa luyện thi".

Lam Hi Thần nói tới đây, Kim Quang Dao đồng ý sâu sắc, gã nói: "Nhị ca, những thứ này ta cũng đều đã xem qua, xác thật...."
Giọng điệu Lam Hi Thần hơi trồi sụt ngắt lời nói: "A Dao, ở đây...!là toàn bộ điển tịch sao? Ngươi có giấu đi vài cuốn không?"
Kim Quang Dao cười cười, hỏi ngược lại: "Nhị ca, ngươi cảm thấy ta giấu riêng điển tịch của Ôn thị, có thể làm gì? Tự ta đi luyện sao?"
Lam Hi Thần nói: "Thật ra không cần, ngươi hoàn toàn có thể để người khác đi luyện".

Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, chuyện này, chính là suy nghĩ của lệnh đệ....!Nguỵ công tử?"
Lam Hi Thần há miệng, Kim Quang Dao hơi mỉm cười: "Nhị ca đã quên rồi, Nguỵ công tử năm đó cũng tự mình đào không ít lăng mộ của Ôn thị mà.

Huống chi, mấy thi thể ma quỷ đó, thích nhất là đi theo hắn.

Đương nhiên, hiện giờ còn có thêm lệnh đệ".
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ không phải là người bị tình yêu làm cho đầu óc mù quáng, y tin tưởng Nguỵ Vô Tiện, mà ta, tin tưởng y".
Kim Quang Dao nói: "Ta đương nhiên cũng tin tưởng phẩm chất của Hàm Quang Quân, ta nhớ, năm đó Hàm Quang Quân, khi Di Lăng Lão Tổ đang vô cùng nổi bật, phong quang vô hạn, đã từng cố hết sức cảnh báo để hắn trở về tiên đạo chính thống, đừng đi theo bàng môn, hành động hấp tấp, hai người còn thường xuyên không hợp mắt nhau, vung tay đánh nhau.

Ta đoán, Nguỵ công tử khi đó, khẳng định là hiểu lầm y, nào biết thương cho roi cho vọt.

Hiện giờ, ta thấy quan hệ giữa hai người đã hơn hẳn ngày xưa.

Nhị ca, Vong Cơ từ nhỏ đã khắc kỷ thủ lễ, theo lời ngươi nói, y sẽ chủ động làm ra...!hành vi vượt quá lễ giáo sao?"
Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, không biết ý gã hỏi gì, nghĩ nghĩ, vẫn là nói đúng sự thật: "....!Vong Cơ, có thể cất giấu tình ý của mình ở một nơi rất sâu, nếu Nguỵ Vô Tiện không chủ động, ta xác thật rất khó tưởng tượng y sẽ chủ động ra tín hiệu."
Kim Quang Dao nói: "Đúng vậy, lần đó Nhị ca nói cho ta bọn họ nằm cùng phòng, ta thật sự rất kinh ngạc, nhưng, khi đó ta đã cảm thấy...!nếu thật sự Nguỵ công tử chủ động, Vong Cơ y...!Ta nói như vậy, Nhị ca sẽ không trách chứ? Nếu đối phương chủ động, một người yêu sâu sắc nhiều năm như vậy, làm thế nào có thể chịu nổi đây...."
Lam Hi Thần che miệng ho khan một tiếng, nhìn thấy ý cười nhàn nhạt của đối phương, nói mà chưa hết ý.
Thấy Lam Hi Thần không nói, gã liền nói tiếp.
"Nhị ca, ý của ta là, lệnh đệ, ở một mặt nào đó, có thể nói ngây thơ như con nít cũng không quá.

Mà Nguỵ công tử, nói thế nào, từ thiếu niên đến nay, đã phong lưu thoải mái, có thể nói người đi đến đâu, đào hoa nở đến đấy.


Thật là người khiến ai ai cũng thích, làm cho lệnh đệ khăng khăng một lòng, cũng là có thể lý giải...."
Kim Quang Dao nói chuyện dễ nghe, nói ba phần giấu bảy phần, Lam Hi Thần thấu hiểu lòng người, làm sao không biết ý tứ trong lời nói của gã, đơn giản gã muốn nói, Nguỵ Vô Tiện là một người đáng yêu tinh nghịch như vậy, trái tim Lam Vong Cơ sớm đã bị vứt mất, đến khi trên giường, nếu Nguỵ Vô Tiện cố ý nhào vào lòng, sao có thể không câu dẫn thành một phen điên loan đảo phượng? Sinh mạng của đệ đệ hắn nằm trong tay người khác, mất đi ba hồn bảy phách, say mê ôn nhu hương, trong lúc triền miên ấm áp, một câu của tình lang làm sao không thắng hơn 100 lời của người khác, vừa lý trí vừa lạnh lùng, nhưng Lam Vong Cơ dù sao cũng là người, chỉ cần là người, thì sẽ có lúc nóng đầu phát sốt, bị mê hoặc bị thao túng trong lòng bàn tay, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện có tâm tư kia, đệ đệ si tình mê muội của hắn làm sao có thể thoát được đây.
"Nhưng ta đặc biệt khó hiểu chính là, vừa rồi trên núi Bách Phượng Sơn, tại sao Nguỵ công tử lại luôn miệng phủ nhận quan hệ của hai người? Rõ ràng hai người đều đã....!Vong Cơ nhìn qua, có phải cũng rất là tổn thương hay không? Ta cũng bất bình thay cho y.

Tâm tư này của Nguỵ công tử, cũng thật khiến người ta không đoán được gì nha"
Những lời nói phía sau này, câu chuyện xoay chuyển thật vi diệu, lại là trong bông có kim, thâm ý trong đó, khiến Lam Hi Thần nghe thấy mà giật nảy trong lòng.

Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện như thế nào, không có ai nhìn thấy rõ ràng hơn so với người ca ca ruột này của y, ngược lại, tâm ý của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ, lại không ai có thể hiểu thấu đáo.

Nếu Nguỵ Vô Tiện thiệt tình ái mộ Lam Vong Cơ, cho dù hắn là người đại gian đại ác, tâm thuật bất chính, cũng sẽ không bao giờ làm hại Lam Vong Cơ, ác ý gài bẫy để y bất nghĩa, nếu chỉ là gặp dịp thì chơi, thậm chí lừa gạt dối trá, Lam Vong Cơ đối với hắn như vậy, thì sẽ là một quân cờ có thể dùng có thể bỏ bất kỳ lúc nào, một thanh kiếm sắc bén tuỳ ý múa may.

Ngày mất đi giá trị lợi dụng, cũng chính là lúc bị vứt đi như tấm giẻ rách, mà lúc đó, với thanh danh tội lỗi chồng chất của hắn, nợ máu nợ mạng, toàn bộ đều sẽ tính lên đầu Lam Vong Cơ, kết quả là, phí công si tình mê muội một trận, y sẽ thân bại danh liệt, thể xác và tinh thần đều huỷ hoại, đệ đệ sẽ đi về đâu?
Những lời nói này như sấm sét giữa trời quang, xuyên qua khiến trái tim Lam Hi Thần lạnh xuống, nghĩ tới nguyên nhân hậu quả trước sau, toát hết mồ hôi lạnh.

Hắn lo lắng sốt ruột, đang định nói kỹ hơn với Kim Quang Dao, thì lại có một người đi vào tấm gương đồng, thầm thì nói vào tai Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao sau khi nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, ra hiệu cho người nọ lui ra, "Nhị ca, ta còn có chút việc vặt vãnh, nếu ngươi không chê, có thể tiếp tục xem cho xong quyển sách này, thứ lỗi không thể ở cùng".
Lam Hi Thần gật đầu, bóng dáng Kim Quang Dao loay hoay giữa mấy tủ kệ một lát, giống như là cầm lấy mấy cuốn sổ, đang định rời đi.

Lam Vong Cơ dặn dò trong thư, mong hắn luôn để mắt chú ý đến Kim Quang Dao, nếu có động tác gì khả nghi, nhất định phải báo cho y biết bất kỳ lúc nào, Lam Hi Thần tuy thân thiết với Kim Quang Dao, nhưng cũng không tới mức như hình với bóng, đang buồn rầu không biết làm thế nào để mặt dày đi theo, liền đưa tay vỗ vỗ lên vai Kim Quang Dao.
Cái vỗ này của Lam Hi Thần còn chưa rơi xuống, bóng trắng loé lên trước mắt, Kim Quang Dao vốn đưa lưng về phía hắn, thế nhưng lúc này cả thân hình nghiêng một cái, vòng qua dưới lòng bàn tay hắn.

Lam Hi Thần ngẩn người, cánh tay vẫn còn cứng đờ trong không trung, Kim Quang Dao đối diện với hắn, trên mặt chợt loé lên tia đề phòng, một lát sau, biến thành vẻ kinh ngạc vi diệu.

Sự xấu hổ không nói nên lời lan tràn giữa hai người, cánh tay Lam Hi Thần từ từ hạ xuống, tầm mắt hơi lệch đi, nhìn về tấm gương đồng chỗ lối vào kia.
Một khắc trước, Kim Quang Dao chính là đi về phía tấm gương đồng đó.

Lam Hi Thần nhìn chính mình trong gương đồng, trong lòng hiện lên một suy nghĩ.
Kim Quang Dao mới vừa rồi trông như thoải mái đi về phía gương đồng, nhưng thực tế lại là nhìn lén mọi nhất cử nhất động của mình từ trong tấm gương đồng ư?
"A Dao, ngươi cho rằng ta...!sẽ làm gì ngươi hay sao?" Giọng điệu Lam Hi Thần vẫn nhu hoà như cũ.
Kim Quang Dao há miệng, nhưng nhất thời không tiếp lời, nhanh trí như gã, cũng có lúc không tiếp lời được.

Lam Hi Thần cười cười, đi đến bàn sách bên cạnh, "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút...." Lời còn chưa dứt, hắn đột ngột xuất thủ.
Kim Quang Dao sớm đã có phòng bị, nhuyễn kiếm bên hông rút ra, nhưng không ngờ Lam Hi Thần thế nhưng không tránh, roẹt một tiếng, trên cổ một vết máu đỏ tươi.

Kim Quang Dao vốn không hạ đòn hiểm, chỉ chém vào chỗ vô hại của hắn, để kềm chế động tác của hắn, trên mặt Lam Hi Thần hiện lên một tia đau xót, "A Dao, không ngờ giữa ngươi và ta, cũng có ngày này".
Kim Quang Dao lại một lần nữa nói không ra lời, ánh mắt rơi xuống tay Lam Hi Thần, trên tay có thêm một thứ gì đó, chính là đồ vật lấy được từ trên người gã, "Nhị ca, ngươi...." Gã nhanh chóng sờ soạng trên người một phen, động tác trên tay hơi khựng lại, sắc mặt gã dần thay đổi, ánh sáng u ám lạnh lùng tập trung trong mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhị ca, từ khi nào ngươi học được thủ đoạn trộm gà bắt chó này vậy?"
Lam Hi Thần nói: "Ngươi giữ kỹ trong người như thế, đến tột cùng là thứ gì?"
Kim Quang Dao nói: "Việc liên quan đến chuyện riêng trong tộc Lan Lăng, mời Nhị ca trả lại".
Nếu bình thường, Kim Quang Dao nói như thế, Lam Hi Thần đương nhiên sẽ e ngại, nhưng trước khác nay khác, hiện giờ không phải là lúc câu nệ tiểu tiết.
Lam Hi Thần dưới ánh mắt tối tăm của gã, vén vạt áo, ngồi thẳng xuống chiếc ghế ở phía sau bàn sách, lưỡi kiếm Hận Sinh mỏng như cánh ve sầu vẫn đặt trên cổ hắn, không thèm quan tâm đến vết thương đang chảy máu trên cổ, hắn mở quyển sách khá mỏng trong tay ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.