Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 121: Chương 107





Một người toàn thân bốc cháy từ phía trên nhìn xuống Nguỵ Vô Tiện.
Làn da của bà giống như dung nham đang chảy, trên người vô số dòng dung nham, bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể chậm rãi trào ra thứ vật chất có nhiệt độ cực cao, thứ vật chất này phát ra ánh sáng chói mắt mang tính uy hiếp, chảy xuống dọc theo đường nét nhấp nhô của cơ thể, khi chảy xuống đáy trũng, phát ra tiếng xì xì, ánh sáng dần dần tối lại, hình thành một khối cháy đen từ từ đông cứng, rìa của khối cháy đen này cháy lên trong không khí, nguội xuống, cuộn lên những vòng tròn màu xám trắng, thỉnh thoảng xèo một tiếng, bắn ra một viên nhỏ rơi vào trong xoáy nước cực nóng ở bên cạnh, lại nóng chảy lần nữa, giống như thân thể mình đang không ngừng thiêu cháy chính mình, không ngừng tuần hoàn chính mình, thay đổi liên tục, vô cùng vô tận.
Một người lửa như vậy, lại có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, chìm trong biển lửa khiến người ta kinh hoàng, rõ ràng là một nữ tử có nhan sắc diễm lệ.
Đôi mắt đỏ như phỉ thuý, thấp thoáng lấp lánh vô số những mặt sáng tối, ánh sáng phản chiếu khắp nơi trên thân thể, tựa hồ cũng chiếu lên Nguỵ Vô Tiện đang nhìn đến ngây người.
Hắn không thể tưởng tượng nói: "Ngươi...!ngươi chính là vị tổ tiên được Tiết Dương tìm ra, là Ôn Hoán trong lời đồn dùng thân thể luyện hoả thành công kia!....!Tiết Dương dời mộ của ngươi qua nơi này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Ánh mắt của hắn không tự chủ được đảo qua nơi vốn là cánh tay phải, thân thể hoàn mỹ ở chỗ đó đột nhiên cụt lủn, xuất hiện một mặt cắt, bên dưới trống rỗng.
Giống như hắn đã nhìn thấy trong lúc cộng tình, Tiết Dương không thể nào tự mình luyện hoả, trực tiếp chặt đứt cánh tay của Ôn Hoán, di hoa tiếp mộc (ghép nối), chuyển sang cho mình dùng.
Nguỵ Vô Tiện đi vòng quanh quan tài mấy vòng, phần gỗ bị hun nóng thành một cái bệ nóng hổi, người lửa cháy bập bùng bên trên quan tài, không nói tiếng nào.
"Tiền bối, ngươi có thể nói cho ta, chuyện hoả thi rốt cuộc là như thế nào không? Ngươi đang giúp Tiết Dương sao? Hay là bị gã uy hiếp?"
Mí mắt người lửa nhẹ nhàng khép xuống, tựa hồ không có hứng thú trả lời với bất kỳ ai.
"Ngươi đã nói, ngươi là vật chứa, lời này có ý gì? Vật chứa thứ gì? Ngươi làm thế nào luyện thành thân thể như vậy?"
"Hoả thi là do ngươi điều khiển sao? Hay là chỉ bị Tiết Dương lợi dụng? Ngươi có biết, Tiết Dương lợi dụng cánh tay của ngươi, đã làm những chuyện gì không?"
"Loại hoả thuật này, có cách phá giải không?"
Đối phương rõ ràng không có ý định quan tâm tới hắn, trong tầng hầm chỉ có sự trầm mặc kéo dài.
Giống như Tiết Dương, hắn cũng rơi vào kết cục tốn công vô ích, cuộc đối thoại dần dần gần như biến thành cuộc độc thoại: "...!Hay nói là, ngươi căn bản không để bụng, ngươi chỉ là mở mắt nhìn hết thảy những việc này, bình chân như vại".
Tia sáng như tuyết quang trong lòng Nguỵ Vô Tiện tối dần xuống, hắn biết nơi này chính là điểm cuối, điểm cuối của tất cả mọi câu đố, nếu có thứ gì có thể gây ra một đòn trí mạng cho loại hoả thi thuật đang tung hoành không chút e ngại kia của Tiết Dương, xoay chuyển tình thế, thì đáp án chắc chắn là ở chỗ này.

Nhưng mà vị tổ tiên Ôn thị trước mắt này, thuật pháp đã đạt đến cảnh giới tối cao, hình thức cũng chỉ là miễn cưỡng giữ lại một chút dấu hiệu của con người, tâm tính liên quan có lẽ đã siêu thoát đến nơi không thể nhìn thấy được rồi, hắn ở trong hồi ức của a Bích rõ ràng nhìn thấy bà ấy đã từng mở miệng, hiện giờ không biết là giả vờ câm điếc, hay là đã trút bỏ hết thất tình lục dục của con người, không quan tâm đến thế sự nữa.
Nhưng con người muốn thoát khỏi bể khổ nghiệt duyên thì nói dễ hơn làm, cõi trần gian, luôn có vài thứ không thể nào buông bỏ, không thể nào siêu thoát.

Trong lòng hắn sinh ra một cảm xúc, trầm giọng nói: "A Bích, chính là con gái của ngươi?"
Da thịt thiêu cháy khe khẽ phát ra âm thanh tí tách, vị hoả thần sắp sửa xơ cứng vì dung nham trong tầm mắt Nguỵ Vô Tiện này rốt cuộc hình như đã có chút phản ứng.
Quả nhiên.
Chân tướng cũng không khó đoán.

Trong lúc cộng tình, Tiết Dương phát hiện ra huyệt mộ kia, quan tài của a Bích và quan tài của Ôn Hoán được xếp song song, có thể nghĩ ra là người có quan hệ vô cùng thân thiết khi còn sống.

A Bích lại từng nói mẫu thân hại chết mình, nỗi hận thù và sự sợ hãi khắc cốt ghi tâm trong lòng cô bé rất có thể bắt nguồn từ chính mẹ đẻ của mình, điều này liền có thể giải thích lúc cộng tình, Nguỵ Vô Tiện thông qua đôi mắt của cô bé chưa từng nhìn thấy chân dung của Ôn Hoán một lần nào, chính vì cô bé căn bản không muốn nhìn đến mẫu thân của mình, nên ánh mắt vô tình hữu ý tránh né.
Đôi mắt đỏ như phỉ thuý kia ngưng lại trên người Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt chậm rãi dao động, suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện quay nhanh, nghĩ làm thế nào để có thể bắt đối phương lên tiếng, máy đã phát, thì tất cả đều dễ làm, nhưng cũng không thể hỏi một cách liều lĩnh, cọp dữ không ăn thịt con, cao nhân rốt cuộc làm thế nào hại chết con gái ruột của mình vậy?
Đang rầu rĩ, đối phương đột nhiên âm u mở miệng: "Ngươi cũng là vật chứa".
Nói gì vậy?
Cao nhân thần bí khó lường vừa mở miệng ra một câu cũng thần bí khó lường như vậy, trực tiếp khiến hắn ngây ngốc cả người.
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ trong mắt hắn, giọng nói khàn khàn như thể mấy đời chưa nói qua của Ôn Hoán lên tiếng: "Trên người của ngươi, có quỷ đang ở".
Sợi dây lý trí của Nguỵ Vô Tiện chợt rung lên.
Hắn cúi thấp đầu, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên ngực.
Khối Âm Hổ phù đã hỏng, hình con hổ bên trên đã nóng chảy thành một mớ hỗn độn xấu xí, mảnh phù yên tĩnh, không có một tia hắc sát lệ khí nào, cũng không có hàng vạn tiếng thì thầm khiến da đầu người ta tê dại thường xuất hiện mỗi khi thứ này phát tác.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, hòn đá lăn lộn vài vòng trong lòng bàn tay, giống như một khối sắt vụn bình thường, một khối sắt gồ ghề xấu xí có hình thù kỳ quái, làm người ta khó liên tưởng đến một khối quỷ phù hô mưa gọi gió, chỉ binh thành tướng.
Giọng nói lạnh lùng từ trong ngọn lửa phía trên đầu Nguỵ Vô Tiện: "Chỉ là một cục đá đã hỏng, nhưng bây giờ, ngươi thay thế nó, trở thành vật chứa quỷ chân chính".
Tay hắn khẽ run lên rất nhỏ không thể phát hiện, Âm Hổ phù bộp một tiếng rơi xuống mặt đất.
"Ngươi ở trong vực sâu, trở thành vật chứa, từ đây sẽ không còn là chính mình nữa.

Ngươi có nghe thấy những tiếng động ở bên ngoài kia không? Những thứ đó theo ngươi đến đây, gấp không chờ nổi muốn trở về vật chứa quỷ, ngươi sẽ rất nhanh chóng trở nên giống ta, hoàn toàn trở thành một vật chứa".
Nguỵ Vô Tiện chậm rãi ngước mắt lên.
Hai mắt của Ôn Hoán nóng rực, nhưng đã mất đi sự ấm áp của con người từ lâu, "Thân thể phàm tục, lại trở thành vật chứa lửa, điều đáng tiếc chính là, trên đời không còn người tên Ôn Hoán này nữa.

Ngoại trừ ngọn lửa vô tận chứa trong cơ thể ta, thì ta không là cái gì cả".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ, vô thức che ngực lại, tiếng đập yếu ớt trong lồng ngực dường như hoà cùng với tiếng quỷ gào khóc mơ hồ từ trên đỉnh đầu thành một luồng âm khí, di chuyển dọc theo tứ chi bách hài, thấm vào trong da thịt, hoà tan chất độc đen ngòm của vạn quỷ than khóc.
Từ khi bắt đầu mất đi ý thức ở Loạn Tán Cương, trong nhận thức của Nguỵ Vô Tiện ẩn ẩn bị một dự đoán xấu chiếm giữ, giống như sự bình tĩnh của bóng tối trước cơn giông bão, một luồng sức mạnh không xác định, từng chút từng chút, bành trướng ra mà không để lại một dấu vết nào, dễ như trở bàn tay, giữa dòng suy nghĩ, đập tan kẻ thù của hắn thành từng mảnh vụn, chôn vùi mất xác, nếu nói lúc ấy ở Nghĩa Thành, người không chống đỡ nổi gục ngã xuống trước chắc chắn là Tiết Dương, nhưng thật ra ai cũng có thể nhìn ra, luồng sức mạnh trên người Nguỵ Vô Tiện này, cũng đang huỷ diệt hắn, vì thế Lam Vong Cơ quyết đoán kêu hắn dừng lại, chính là đang bảo vệ hắn.
Nhưng thân thể này đây, ngay cả vào lúc này, có phải cũng đang từng bước trở thành vực sâu của yêu ma quỷ quái hay không?
"Đã làm vật chứa, thứ ở bên trong mới là chúa tể của ngươi.

Những gì của ngươi có hay không có, bằng lòng hay không bằng lòng, rốt cuộc cũng không quan trọng gì.

Càng tiếp cận ngươi, thì luồng sức mạnh này trong cơ thể sẽ càng gây hại cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi đang ở địa ngục, không ngờ rằng, bản thân ngươi mới chính là địa ngục.

Những người mà ngươi yêu thương, sẽ mãi mãi trở thành quỷ không thể nào siêu sinh trong địa ngục này."
Răng rắc lộp cộp, là âm thanh của xương xẩu, cào cào bên tai Nguỵ Vô Tiện.
Lam Trạm....
Ta rốt cuộc, đã làm gì với Lam Trạm....

"A Bích...!Ngươi muốn biết a Bích chết như thế nào, phải không? Đã là người cùng căn bệnh, vậy được rồi, ta sẽ nói hết cho ngươi, ta đã kéo con gái ruột của mình vào trong địa ngục như thế nào".
Nguỵ Vô Tiện hơi sửng sốt, cố gắng thu lại những suy nghĩ hỗn loạn, tập trung lắng nghe.
"Chắc ngươi đã từng nghe nói đến loại thần thú Tất Phương? Nó có hình thù hơi giống con chim, màu xanh lá, đi chân trần, hai cánh một chân, nghe nói đến từ vùng tây bắc, tương truyền là nguồn gốc của hoả tai, ngọn lửa trên người nó, cháy mãi không dứt, có thể phá huỷ thế gian vạn vật.

Tổ tiên Ôn thị ở Tây Sơn, nghe đồn gia chủ thành lập Ôn gia – Ôn Mão chính là tu luyện ra hoả thuật từ trên thân thể của con chim Tất Phương, phát triển gia tộc, sau đó dời đến Kỳ Sơn.

Người đời sau bất tài, dần dần đánh mất thuật pháp gia truyền, chỉ có được hình thức mà không có nội dung, uy lực của thuật pháp ngày càng kém.

Mắt thấy ánh sáng thần thánh cổ xưa lụi tàn thành ánh sáng đom đóm, ta bắt đầu đi lang thang đến vùng Cửu Châu, năm này tháng nọ, rốt cuộc tìm được một con chim Tất Phương trong một vùng núi sâu ở Đàm Châu.
"Con chim Tất Phương đó làm tổ trên một vách núi mà toàn bộ cây cối đã bị đốt cháy sạch, chỉ còn lại lớp nham thạch khô cứng đỏ đen, nó mới vừa sinh ra mấy con chim non.

Ta sợ chim yêu quái khó có thể thuần phục, nghĩ vậy chỉ trộm lấy mấy con chim non, tự mình nuôi dưỡng, tuần tự nghĩ lại cách tạo lửa.

Ai ngờ chim non yếu ớt, ta vừa mang chúng ra khỏi ổ, trời liền đổ xuống một cơn mưa, mất đi sự bảo hộ của ngọn lửa cháy âm ỉ trong tổ, lửa trên người hai con thần thú nhỏ bị mưa dập tắt, hoá thành một đám khói bụi bầy hầy, chết đi.
"Theo hơi thở của chim non, Tất Phương trở về tổ tìm được đến ta, ta tránh cũng không thể tránh, cùng nó chiến đấu bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc dùng chú thuật phong ấn nó lại.

Sau khi bắt được thành công con chim này, ta liền muốn dùng hoả thuật do tổ tiên truyền lại dẫn ngọn lửa cháy vô tận không tắt trên người nó sang người mình.

Nhưng con chim yêu quái này vì cái chết của các con chim non mà ghi hận với ta, không cho ta tiếp cận dù chỉ một bước, đi đến gần, là biển lửa ngùn ngụt táp vào ta, ta căn bản không có cách nào tu luyện.

Cuộc gặp gỡ ngàn năm có một, ta có thể nắm bắt cơ hội, tạo bước đột phá cho mười mấy thế hệ lụn bại, phục hưng phương pháp của tổ tông hay không, chính là lần này đây, ta ngày đêm trầm mê đấu lực đấu trí với con chim Tất Phương, nằm mơ cũng chỉ muốn đem nó hàng phục, chỉ dẫn theo bên người vài tên tuỳ tùng, màn trời chiếu đất trong núi sâu rừng già, đã mấy tháng không về nhà.

A Bích nhớ mẫu thân, liền lén từ Kỳ Sơn chạy đến đó tìm ta.

Chim Tất Phương hung hãn, ta sợ nó làm bị thương a Bích, kết ba lớp kết giới dày nặng, chỉ cho phép con bé chơi đùa bên ngoài kết giới.

Nhưng điều làm ta hoàn toàn bất ngờ chính là, chim Tất Phương không đội trời chung với ta, nhưng lại dường như rất thích a Bích, mỗi lần a Bích xuất hiện, nó lập tức thay đổi tư thế hung hãn, ngoan ngoãn trước nay chưa từng có, cọ cọ dụi dụi muốn đến gần con bé, thậm chí ngay cả ta cũng không thèm tấn công.
"Khi đó ta nghĩ, có lẽ nó đau lòng mất con, thấy đứa bé loài người, nên sinh lòng yêu thương, đem tình thương con dời sang người a Bích.

Cơ hội hiếm có, ta thử nới lỏng sự bảo vệ a Bích, cuối cùng chỉ lập một lớp kết giới dày nặng.

A Bích tuổi còn nhỏ, thích chơi đùa, vô cùng thích thú đối với con chim lửa thần kỳ này, người hầu mỗi ngày mang cơm cho ta cũng thường bắt cho con bé một con mồi, từ bên ngoài kết giới ném cho chim Tất Phương ăn.

Một người một chim ở chung hoà thuận, con chim kia cũng từ bỏ việc chống đối ta, ta có được sự thuận lợi để luyện hoả, đem ngọn lửa có uy lực đáng sợ trên người nó chuyển thành cho mình dùng.

Mọi thứ suôn sẻ khiến ta sơ sẩy, một hôm a Bích lên núi tìm ta, chim Tất Phương cũng tới như mọi khi, vừa nhìn thấy a Bích liền vui vẻ khác thường mà nhào tới, nào biết kết giới đã lâu không được duy trì, thế nên bất ngờ tan vỡ, a Bích lọt vào trong ngọn lửa ma quái sôi sục cắn xé quanh người, nhưng ngoài dự đoán chính là, a Bích sau khi bị nhào vào lại bình yên vô sự, toàn thân không có một mảnh da thịt nào bị thiêu cháy, ta lập tức liên tưởng đến, một trong những giai thoại và truyền thuyết từ thời xa xưa của gia tộc ta, từng nhắc đến trên thế gian có hoả đồng, thân thể hoả đồng không sợ lửa cháy, không ngờ a Bích nhà ta thế mà lại có thể chất thiên phú dị bẩm vạn người có một này, ta quả thực vừa mừng vừa sợ, từ đó không còn lo lắng nữa, trực tiếp dẹp bỏ lớp kết giới cuối cùng.
"Ngày thành công, linh hoả trên thân thể chim Tất Phương đều đã bị ta luyện hoá, kết thúc sinh mạng nó lúc nó thở thoi thóp, sau đó hai mẹ con chúng ta chôn nó, rồi trở về Kỳ Sơn.

Sau khi trở về gia tộc, biết được gia tộc ta tranh chấp nhiều năm với Trương gia ở phía bắc rốt cuộc đã bùng nổ thành trận chiến sống mái với nhau, ta dẫn dắt người trong tộc, dựa vào hoả thuật đã đạt tới cảnh giới cao nhất, một trận đánh vào mộ cổ của Trương gia, tiêu diệt hậu duệ còn sót lại của họ.


Trong thời gian ngắn, tên tuổi Kỳ Sơn Ôn thị vang vọng bốn phương, vô số tu sĩ ngưỡng mộ danh tiếng tìm đến, Bất Dạ Thiên trở nên phồn thịnh đèn đuốc rực rỡ, gia tộc huy hoàng trở lại giai đoạn cường thịnh.
"Ngày vui ngắn chẳng tày gang, có lẽ việc trên đời, phúc hoạ đi cùng nhau, cùng lúc với thuật pháp ngày càng tiến bộ, ta lại phát hiện thân thể của mình dường như trở thành củi khô bốc cháy, bất kể ta có bấm quyết, tiến hành thuật pháp hay không, ngọn lửa cũng không ngừng phát ra trên người ta, da thịt không ngừng cháy rụi rồi lại không ngừng tái tạo.

Bản thân ta tuy không cảm thấy đau đớn, nhưng sẽ luôn gây tai hoạ cho những người xung quanh.

Ta khắc chú văn của hoả phù lên từng tấc da thịt trên người, lúc đầu còn có thể áp chế tạm thời, nhưng khi ta lao lực quá độ hoặc ý chí suy sụp, thì mồi lửa sẽ phá tan lớp da này, bùng cháy ra ngoài, nơi ta đi đến, tất cả những đồ vật có thể cháy đều sẽ bị bắt lửa bởi các tia lửa bắn ra tung toé, biến các căn phòng và nhà cửa thành biển lửa.

Ta nhớ tới ngọn lửa cháy bất tận trên thân con chim Tất Phương kia, rồi nghĩ đến con chim yêu quái bị người đời lên án dữ dội vì là nguyên nhân của hoả tai, là vật mang điềm xấu, chợt ngộ ra một đạo lý, hết thảy những chuyện này đều không phải nó muốn, nó cũng chỉ là thứ bị ngọn lửa vô tận đó hại mà thôi, nói trắng ra là, nó là vật chứa lửa, vật chứa dưới sức mạnh của thứ nó chứa, vô cùng thấp kém, tuyệt đối không phải là chủ nhân của ngọn lửa, mà chỉ là nô lệ của ngọn lửa mà thôi.

Các trận hoả hoạn trong thành Bất Dạ Thiên tăng dần, số người chết vì ngọn lửa ác nghiệt của ta không đếm xuể, tất cả người trong tộc ngày trước sùng bái ta đều biến thành oán hận, cuối cùng, bọn họ âm thầm lên kế hoạch dùng quan tài không mục rữa giam ta lại.

Quan tài không mục rữa dùng gỗ Giao Hoạn của Lan Lăng Kim thị làm vật liệu, chế tạo bằng phương pháp bí truyền của gia tộc, gỗ Giao Hoạn là thần vật trời đất sinh ra, là loại gỗ thần duy nhất trên đời này không sợ lửa.
"Tu vi của ta khi đó đã đạt đến đỉnh cao của người phàm, gần như là cảnh giới của thần tiên, khí thế hăng hái, trong ngắn hạn không có người thứ hai sánh bằng, đương nhiên không cam lòng bị giam cầm, quyết tâm phải vứt bỏ gia tộc vong ơn phụ nghĩa này, một mình tiêu dao trong cõi trời đất.

Trước khi rời đi, a Bích tới gặp ta, con bé là người duy nhất trên đời này có thể gần gũi ta mà không bị thương, ta liền buông bỏ lo lắng, giống như trước ôm con bé vào lòng, mẫu tử ly biệt, trong lòng ta không nỡ, cảm thấy đau lòng, thể xác và tinh thần kích động, ngọn lửa vô tận trong cơ thể phá tan gông cùm xiềng xích của thân thể trào ra ngoài, ta cho rằng a Bích với thể chất của hoả đồng không sợ lửa, bởi vậy cũng không cảnh giác, cho đến khi tiếng thét chói tai của con bé xé toạc không khí, ta mới phát hiện, trong nháy mắt con bé đã bị nướng nóng rực, nhất thời không cách nào phản ứng, đến khi cổ họng kịp kêu to lên, thì đã quá muộn, năm ngón tay cháy đen tuyệt vọng cào cấu trên lưng ta không biết đã bao lâu.

Trong lòng ta nghe thấy con bé hét lên từng tiếng một, nhưng chân tay lại không thể làm ra một động tác nào, ta nhìn a Bích giãy giụa trong ngọn lửa địa ngục hơi thở đứt quãng từng chút từng chút, nhìn khoé mắt con bé nứt toét ra, thất khiếu trào ra dòng dung nham kinh khủng, cái đầu phình to trước mắt ta, nhìn tay chân con bé vặn vẹo, bộ dạng giống y như mỗi một kẻ thù chết trong tay ta, một khắc cuối cùng trước khi sinh mạng nhận hết sự tra tấn, con bé đã không còn có thể phát ra tiếng được nữa, từ khẩu hình của nó ta chỉ đọc được ba chữ lặp đi lặp lại: Buông con ra.
"Một khắc đó, ta rốt cuộc nhận ra, Tất Phương đã lừa gạt ta.

Con chim yêu quái nhìn như không thông minh đó, đã bày ra cho ta một cái bẫy thật lớn.

A Bích căn bản không phải là hoả đồng gì cả, Tất Phương đến gần con bé, phun lên người con bé đều không phải là lửa thật, mà chỉ là ảo giác do nó dựng nên, một ngọn lửa ảo không nóng không có lực sát thương, chỉ để khiến ta tin là thật, cho rằng con bé không sợ lửa, cho đến ngày ta luyện thành, cho đến khi con bé chết trong tay ta, ta mới hiểu được, tất cả những chuyện này đều là sự trả thù của Tất Phương.

Chim con của nó chết trong tay ta, nỗi hận thù trong lòng không hề giảm bớt một khắc nào, nó không trực tiếp giết chết con gái ta, mà muốn ta nếm trải nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm, còn lớn gấp ngàn vạn lần so với lúc nó mất đi chim con, đó chính là làm cho ta tự tay thiêu chết con gái mình.
"Chuyện sau đó ngươi cũng có thể đoán được, ta rốt cuộc không thể nào khống chế ngọn lửa vô tận trong cơ thể, dùng thân xác phàm trần làm vật chứa ngọn lửa yêu tà.

Ta cũng không chống cự nữa, để mặc người trong tộc dùng quan tài không mục rữa phong ấn ta trong hầm mộ.

Điều buồn cười chính là, khi thế hệ người trong tộc nhìn thấy bi kịch của ta bắt đầu qua đời, thế hệ sau đó lại tung ra đủ loại tin đồn về chuyện luyện hoả của ta năm đó, còn kéo cả a Bích liên luỵ vào, đồn đãi nữ đồng là điều mấu chốt để luyện hoả, bởi vậy gây ra phong tục dùng nữ đồng để tế yêu tà, sau đó càng là không phân biệt nam nữ, mua những đứa bé của các gia đình nghèo khổ để tế những chỗ chim Tất Phương thường lui tới, để cầu đạt cảnh giới của hoả pháp.

Nghĩa địa trẻ em, chính là một ngọn núi được tạo ra do chồng chất các thi thể trẻ em chết vì lửa này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.