Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 78: Chương 68





Lam Vong Cơ lấy ra một ống trúc để múc nước, phía sau truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, quay lại thì thấy, Nguỵ Vô Tiện ánh mắt mơ màng, nhưng tinh thần phấn chấn cởi quần áo ra.
"Nguỵ Anh...?"
Nguỵ Vô Tiện cũng không trả lời, giày vớ bay lên, quần áo quăng lung tung đầy đất, động tác cởi ra lanh lẹ, đồng thời đi về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhất thời hoảng hốt, ống trúc nhỏ giọt tong tỏng, y thu ánh mắt lại, đậy nắp vào.

Nhoáng một cái, thấy Nguỵ Vô Tiện cởi sạch sẽ chỉ còn lại khố tử xẹt qua bên người y, ùm một tiếng nhảy vào dòng nước.
Bong bóng ùng ục sủi lên trong nước, ngay sau đó phẳng lặng trở lại, cứ như không có gì bên dưới.
"...!Nguỵ Anh!"
Dòng sông này không biết sâu bao nhiêu, mà bùn cát đục ngầu, liếc mắt nhìn không thấy đáy, Nguỵ Vô Tiện uống rượu xong, lúc này thần trí không tỉnh táo đã nhảy vào dòng sông, mặc dù biết bơi giỏi cũng có nguy cơ bị chết đuối.
Trái tim Lam Vong Cơ treo trên cổ họng, vội vội vàng vàng cởi quần áo.

Đi tới giữa sông, hướng đến chỗ Nguỵ Vô Tiện biến mất, lặn vào trong nước.

Truyện Teen Hay

Ngày đã hết, sắc trời tối thui, chỗ giao nhau với sương mù, một chùm ánh sáng câm lặng, một vầng trăng trắng bạc lờ mờ, phản chiếu trên nước sông không biết là đen hay xám.

Càng đi sâu vào dòng nước, tiếng côn trùng kêu bên bờ sông càng thêm xa xôi, trống vắng tịch liêu.
Đột nhiên, một cái đầu chui ra khỏi mặt nước.

Một đôi mắt đen láy sáng long lanh chớp chớp, ngay sau đó kêu lên kinh ngạc: "Lam Trạm! Sao ngươi ở đây?"
Lam Vong Cơ: "......!"
Nguỵ Vô Tiện hoa tay múa chân, bơi mấy vòng.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên khẩn trương một trận, "....!Ngươi, không nhớ gì?"
Nguỵ Vô Tiện thả nổi trong nước, cố nhớ lại một hồi.

Hắn chỉ nhớ rõ thua vụ đánh cược, bị Lam Vong Cơ nắm cổ áo mang đi.

Sau đó, hình như...!say.

Mơ hồ nhớ là, có ai đó hôn miệng hắn, còn hôn đến vô cùng thoải mái.

Còn sơ soạng ôm ấp một trận.

Người đó...!là ai ta?
Đôi mắt của Nguỵ Vô Tiện dần dần mở to lên.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, chậm rãi hít một hơi.
Không thể nào nha...!Hắn vẫn luôn ở cùng Lam Trạm, làm gì còn có người nào khác?...!Chắc chắn là mình say rượu nóng người mơ giấc mộng xuân rồi.
Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện chột dạ sờ sờ ngực, cười hì hì nói: "Không nhớ rõ.

Lam Trạm, ta...!có nói lời say sưa gì không?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn hồi lâu, rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Không có".
Nguỵ Vô Tiện cũng nhìn chằm chằm y một lát, bỗng nhiên, "Lam Trạm --!"
Cả trái tim Lam Vong Cơ giật thót lên, "Sao vậy?"
"Lam Trạm! Coi nè --!" Nguỵ Vô Tiện năng lượng dồi dào bắt đầu đập nước, đập một trận nước văng tung toé, hai luồng nước rất có khí thế cưỡi lên ngọn sóng, tấn công thẳng về hướng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, "rào rào" một tiếng, bị xối ướt đẫm.


Hàng lông mi mảnh dài hơi rung động dưới làn nước chảy ào xuống, hồi lâu sau mới mở mắt, một ánh mắt khiển trách nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bùng nổ trận cười kinh thiên động địa: "Ha ha ha ha ha ha ha --! Lam Trạm, Lam nhị công tử, Hàm Quang Quân! Trên mặt đất ta nể ngươi là một con rồng, nhưng vô trong nước rồi thì ngươi chỉ là một con sâu bé thôi! Ha ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười chưa dứt, để đề phòng Lam Vong Cơ tuỳ thời trả thù, Nguỵ Vô Tiện đề phòng cẩn thận, vừa bơi vòng vòng, vừa bắt đầu đợt sóng tiến công thứ hai.
Đợt sóng thứ ba.
Đợt sóng thứ tư.
Đợt sóng thứ năm.
.......
"Lam Trạm, ngươi tại sao không phản kháng gì hết vậy?" Đợt sóng tấn công thứ sáu của Nguỵ Vô Tiện bị bóp nghẹt ở trong nước, mặt ủ mày chau nói: "Vầy không thú vị nha..."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Vậy phải như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi lúc nhỏ chưa từng chơi đánh nhau dưới nước với người khác sao? Đương nhiên là phải gánh vác trọng trách, tuỳ thời phản công á!"
Lam Vong Cơ nói: "Không có".
Nguỵ Vô Tiện lè lưỡi ngạc nhiên: "Đúng lý Cô Tô các ngươi cũng có rất nhiều sông suối mà, tại sao lại chưa từng đánh nhau? Khẳng định là lúc còn nhỏ ngươi luôn làm mặt lạnh, không chơi với người khác.

Bây giờ thấy thiệt thòi rồi phải không, cách biệt với ta cũng lớn như vậy ha.

Phải biết rằng lúc ta còn chưa biết đọc sách viết chữ ngồi thiền vận khí, đã có thể nhào lộn trong nước rồi".
Lam Vong Cơ khiêm tốn học hỏi: "Phải đánh như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện khum tay đưa lên miệng, hắng hắng giọng, nghiêm trang nói: "Đánh trận dưới nước hả, lúc chơi chính là thót tim! Phải đấu trí đấu dũng, tính toán mưu kế, bất chấp tình người, gọi là thành bại luận anh hùng, vô độc bất trượng phu, lúc này không thể nhân từ nương tay, cho đối thủ cơ hội để tận dụng, sơ ý một cái là cả người ướt sũng á..."
Lam Vong Cơ im lặng một hồi, nói: "Có vẻ rất khó".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc: "Ừ ừ, cho nên, nếu mà ngươi sợ, thì ngoan ngoãn ---"
Lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đã bị một đợt sóng lớn ngút trời thổi bay, quả thực là đánh lộn nhào trong nước, khó khăn lắm mới đứng vững, còn chưa hoàn hồn, lại bị một cơn sóng lớn ập vào mặt, "Cái ---?" Bị òng ọc uống mấy ngụm nước sông, sặc đến mức hắn sắp thở không nổi, phun phì phì mấy hạt cát, mắt thấy từng đợt sóng mang theo linh lực che trời lấp đất lao đến, làn sóng dập dờn như tiếng đàn réo rắt, xoay hắn như chong chóng một trận.
Cả người Nguỵ Vô Tiện giống như bị ăn mấy chưởng lớn, cho đến khi hắn eo run chân mềm, thật vất vả mới có được khoảng trống để thở dốc, liên tục lên án: "Lam, Lam Trạm! Ngươi...! Ngươi, gian lận!"
Đuôi lông mày Lam Vong Cơ khẽ nhướng lên, nói: "Bất chấp tình người, không nhân từ nương tay, cho đối thủ cơ hội để tận dụng".
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Không ngờ Lam Vong Cơ lại nhanh như vậy đã nắm bắt nội dung quan trọng trong chiến đấu dưới nước, rốt cuộc quán triệt toàn bộ lời nói của hắn.

Nhất thời sơ sẩy, đã mắc mưu như thế, Nguỵ Vô Tiện không dám thiếu cảnh giác nữa, giả bộ lải nhải một trận, tiếp tục lên án nói: "Lam Trạm, ngươi còn có phong độ quân tử không vậy? Không được dùng tu vi nội lực để bắt nạt người khác như thế!".

Một bên thần không biết quỷ không hay tiến đến gần Lam Vong Cơ, đột nhiên nhào lộn một cái, hoàn toàn biến mất vào trong nước không thấy bóng dáng đâu.
Trong nháy mắt, mấy mũi tên nước vừa nhanh vừa chuẩn từ xung quanh mình bắn lên trên không, Lam Vong Cơ tránh không kịp, chỉ chút xíu đã trúng vài nhát, khoé mắt nhìn thấy dưới đáy nước một bóng người lén lút, lảo đảo lắc lư, đưa tay chụp lấy, bóng người đó trượt đi rất nhanh, dùng ánh nước để che chắn, bắt được mấy lần nhưng lại để hắn trốn thoát.
Sau khi trời tối, khắp nơi yên lặng, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách ngân dài.

Ánh trăng kiều diễm, một làn sóng ánh sáng dập dờn, mọi thứ tựa như ảo mộng.
Phía sau, có vài gợn sóng như có như không phớt nhẹ qua vai lưng y, Lam Vong Cơ đang định xoay người, một bóng người đen thùi bay vút lên, "bộp" một phát, ngã mạnh lên lưng y, ôm chặt lấy y.
Hơi thở ấm áp của Nguỵ Vô Tiện phà vào bên tai y: "Bắt được ngươi rồi, Lam Trạm!" Hai cánh tay vòng ôm chặt lấy cổ y, hai chân kẹp chỗ thắt lưng y, mặt kề sát mặt, ngực dán vào sau lưng.
Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, cánh môi ướt đẫm lướt qua vành tai y, trong đầu Lam Vong Cơ ầm một tiếng vang lên, cơ thể động tình và nóng bỏng dưới ánh chiều tà, tiếng rên rỉ ngọt dính và khiêu khích trong khu rừng, xôn xao, nhộn nhạo trong lòng y.

Máu như nhẹ nhàng sôi trào, y hít sâu một hơi, nhắm hai mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hoàn toàn không biết Lam Vong Cơ khác thường, Nguỵ Vô Tiện đắc ý dào dạt nói: "Thế nào, nhận thua không?"
Lam Vong Cơ vững chắc như thép, không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào, giống như là sợ hãi.

Nguỵ Vô Tiện không rõ nội tình, hai chân thu lại, hai tay chậm rãi buông ra, nhưng vào lúc này, Lam Vong Cơ bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Nguỵ Vô Tiện giật mình, ánh mắt dày đặc của Lam Vong Cơ quét về phía hắn, kín mít không một kẽ hở, khiến hắn chợt cảm thấy bức bối vô cùng, lúc này mới nhận ra hai người trần trụi và ướt đẫm ôm lấy nhau.
Hoang mang luống cuống thu tay lại, liên tục lùi về sau ba bước.
Dòng nước mát lạnh xối qua một hồi, nhiệt độ trên người Lam Vong Cơ hơi giảm xuống, tầm mắt vòng quanh ba lượt, vẫn không thể nào dời đi, lặng lẽ, như thể vô tình quan sát thân thể Nguỵ Vô Tiện một hồi.
Nguỵ Vô Tiện thấy vẻ mặt kỳ lạ của y, không khỏi cúi đầu xem xét thân mình, lại phát hiện trên cổ, trên ngực, chi chít các vết đỏ sẫm, "Đây, đây là cái gì...?"
Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ: "Lam, Lam Trạm? Trên, trên người ta là thứ gì gây ra??"
Lam Vong Cơ trầm mặc một trận, gian nan thốt ra mấy chữ: ".....!Côn trùng, cắn".
Nguỵ Vô Tiện không thể tin tưởng nói: "Côn trùng?? Côn trùng gì??"
Lam Vong Cơ nói: "...!Côn trùng, rất lớn".
Nguỵ Vô Tiện sờ tới sờ lui trên ngực, kêu lên ngạc nhiên: "Đó là khu rừng gì vậy? Sao lại có côn trùng tàn nhẫn như thế? Lam Trạm, ta sẽ không trúng độc chứ?...!Nhưng mà, sờ lên, không có cảm giác nha, không đau không ngứa".
Lam Vong Cơ vờ như không nhìn thấy, xoay người đi lên bờ: "Thời gian muộn rồi, trở về đi".
Nguỵ Vô Tiện ngước mắt, thấy trên người y cũng có khác thường, chỉ là khác với mình, rõ ràng là bị thứ gì bén nhọn cào ra mấy vết trầy mảnh dài.

"Ủa" một tiếng, quạt nước, bơi đến trước mặt y, chỉ vào vết trầy kia, nói: "Lam Trạm, trên người ngươi lại là do cái gì?"
Lam Vong Cơ bối rối, rầu rĩ nói: "Mèo hoang cào".
Nguỵ Vô Tiện vuốt cằm: "Mèo hoang à? Cánh rừng này cũng quá tà đạo đi...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.