-Á...huhu đau quá Trâm ơi!-nó vừa bất ngờ vừa cảm thấy đau ở chân nên khóc toáng lên
-Ây da! Tớ cũng đau quá, cậu nín đi, đưa tớ xem nào!-Trâm bình tĩnh đáp. Đối với nó thì Trâm như người chị vậy, luôn luôn quan tâm nó mặt dù gương mặt của cô đang nhăn nhó vì vết thương đang rỉ máu ở cánh tay.
-Đau ở đây này-nó chìa chân về phía Trâm
Bảo Trâm vừa chạm vào chân thì nó la lên "Á"
-Chắc cậu bị trật chân rồi-Bảo Trâm đoán
Đang loay hay không biết làm sao thì có một giọng nói phát ra làm hai người giật mình
-Hai người không sao chứ?-Khánh Phong và hắn đang ngồi trên xe đến trường thì chiếc xe dừng đột ngột vì gây tai nạn. Anh vội vàng bước xuống xe thì thấy hai cô gái đang ngồi làm gì đó (người ta bị đau đó anh hai). Hình như cô gái kia bị trật chân ngồi khóc, còn cô còn lại thì đang an ủi mặc dù máu ở cánh tay bắt đầu chảy nhiều hơn. Anh nhìn thấy vậy thì cảm thấy đáng thương và bước đến.
- Bạn tôi bị trật chân-Bảo Trâm nhìn Khánh Phong rồi nhìn sang hắn và nói
-Cho tôi xem-Khánh Phong nói rồi ngồi xuống cẩn thận đỡ chân nó lên và "RẮC"
-Á....-nó la lên đau đớn và tiện tay đấm cho Phong một cái rõ đau-Anh làm cái gì vậy hả?
-Ây da...cô có phải con gái không hả?-Phong bị nó đấm đau quá nên trở quạo
-Tất nhiên! Anh nhìn xem, tôi như này mà không phải con gái chả nhẽ bê đê?-nó bực bội phản bác. Dám nói bổn tiểu thư không phải con gái à? Ngươi thật là gan to tày trời
-Cô nhìn xem, chân cô có phải hết đau rồi không?-Phong quay trở lại vấn đề
-Ơ...ờ há, hết đau rồi-Mãi tranh cãi với hắn ta mà quên mất cái chân, chã nhẽ lúc nãy anh ta là chữa chân cho mình ư? Vậy hắn ta là ân nhân sao? Mà khoan, *ngó ngó xung quanh*, còn cái thằng cha kia sao từ nãy giờ cứ im lặng mãi thế. Mà hai người này............là người gây tai nạn cho mình ư? Thật không thể tha thứ......đã thế còn không chịu lên tiếng xin lỗi, ý nói hắn (nhưng tại chị cứ lắc làm chị Trâm lạc tay lái mà). Nếu đã vậy thì bổn tiểu thư sẽ cho các ngươi biết tay, dám động vào "QUẬY" này thì không yên đâu. Nghĩ rồi khóe miệng kéo ra một nụ cười tà mị.