Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 6: Lời Hứa Chắc Nịch



Thầy chở tôi đến toà nhà cao nhất thành phố. Đây là lần đầu tiên tôi tới những nơi xa hoa lộng lẫy thế này nên khá rụt rè và thiếu tự tin. Đã thế, xự xuất hiện của thầy gây chú ý cho biết bao cô gái xung quanh càng làm tôi bối rối hơn nữa. Tôi đi đôi đế bệt nên chỉ đứng tới vai thầy. Cùng với thân ảnh cao lớn vững chãi này, thầy lấp luôn bóng dáng nhỏ bé mảnh mai của tôi, chúng tôi thật sự 1 trời 1 vực. Rõ khổ! Tôi khóc thầm trong lòng, biết tôi đang sợ nên bàn tay đang nắm lấy tay tôi nãy giờ của thầy càng xiết chặt thêm. Từ lúc bước xuống xe, bàn tay thầy chủ động tìm tới bàn tay tôi chắc sợ tôi đi lạc. Nhưng vì quá hoang mang vào lúc này nên tôi không từ chối, bàn tay ấy như điểm tựa để bước đi tôi vững chãi hơn. Mọi người xung quanh không ngừng xì xào nhưng tôi biết họ đang nói về điều gì. Vì tôi và thầy như 2 mảng đối lập, tôi biết rõ điều đó nên gương mặt hơi sượng, lặng lẽ cúi xuống, lẽo đẽo theo bước chân của thầy vào thang máy. Nếu có thể tôi chỉ muốn vác loa nói thật to cho mọi người xung quanh biết rằng: đây là thầy của tôi, chúng tôi không yêu nhau như các người nhìn thấy.

- Sao cái mặt lại cúi gằm vậy?

Thầy cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi cắt đi những dòng suy nghĩ miên man của tôi lúc này. Tôi chỉ thỏ thẻ trả lời lại:

- Dạ không có gì.

Biết tỏng tôi đang nói dối, thầy khẽ cười rồi vùi thẳng khuôn mặt tôi vào lồng ngực thầy mà bao bọc lấy tôi, mặc mọi người trong thang máy nhìn chúng tôi ra sao. Tôi hốt hoảng lấy 2 tay giữ lấy vòm ngực ấm áp ấy để giữ khoảng cách mà xao xuyến. Mùi nước hoa nam tính này đã trở nên quen thuộc với tôi lúc nào không hay. Ủa? Mà thầy đang ôm tôi mà, sao tôi lại mặc cho thầy muốn làm gì thì làm thế này. Rốt cuộc thầy đối với tôi là như nào? Chúng tôi không phải tình nhân sao có những hành động mờ ám như vật chứ! Vy Anh ơi là Vy Anh! Do mày mê trai nên lú mất rồi! Tôi thầm trách mình trong lòng nhưng bỗng lỗ tai nghe ù ù và đầu óc hơi choáng váng cảm giác giống say xe. Do lên tầng quá cao nên thang máy đi khá lâu khiến những người đi không quen như tôi sẽ cảm thấy thế này. Dẫu vậy tôi vẫn không vứt bỏ hết liêm sỉ quyết không dựa vào ngực thầy.

"Ting". Thang máy dừng ở tầng 70. Thầy dẫn tôi bước ra và tiến vào 1 quán cà phê mang phong cách Retro nhưng vẫn rất sang trọng, bản nhạc du dương bên tai khiến tâm hồn tôi khá thoải mái. Nhìn vô là nghiễm nhiên biết nơi đây chỉ dành cho giới đại gia nhà giàu. Mọi người xung quanh ai nấy cũng bận đồ lịch lãm và quý phái, hầu như chỉ giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh khiến tôi ngỡ mình đang lạc vào nơi nào đó của Châu Âu. Tôi chợt thấy mình quê mùa và lạc quẻ hẳn.

Thầy Vũ chọn 1 góc khá yên tĩnh và vắng lặng nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố lung linh sắc màu và phồn thịnh bên dưới. Một cô bé bồi bàn mang menu tới và hỏi chúng tôi dùng gì. Tôi choáng váng với giá tiền của các loại thức uống nơi đây vì nó cao gấp mấy lần 1 ngày lương của tôi.

- “Cho em xin chai nước suối.” Giá chai nước suối cũng 1 trăm mấy chứ ít gì nhưng do rẻ nhất nên tôi chọn đại cho xong. Thầy ngẩn ra nhìn tôi rồi hỏi lại:

- Sao không kêu nước ép hay thứ gì đó khác?

- Em thích nước suối.

Cô bé bồi bàn gật đầu “dạ” với tôi rồi nhìn sang thầy nhưng thầy chốt đơn lại là 1 ly cà phê đen đá và 1 ly trái cây nhiệt đới.

- “Ủa thầy? Em kêu nước suối mà.”

- Em nghĩ sao lên tới đây rồi tôi cho e uống nước suối.

Tôi cũng không đôi co gì nữa nên đành im lặng sợ thầy nói tôi ồn ào. Trên tầng cao nên gió rất mát, có thể nói là lành lạnh. Tóc tôi bay phất phơ khiến tôi khá khó chịu. Biết thế lúc ở nhà tôi túm gọn gàng lên cho xong, nghe lời mẹ kế xoã loà xoà làm chi giờ khổ sở thế này. Tôi bỗng nghe tiếng cười của thầy vang lên, núm đồng tiền lún sâu theo đó. Thầy đưa tay vén tóc tôi qua 1 bên, tôi sợ rụt cổ lại mặt đỏ ửng, cúi xuống tha thiết nói:

- Thầy! Đừng gần gũi với em thế này được không? Em thấy không quen với lại dù gì chúng ta cũng là thầy trò.

- Trong trường tôi là thầy em nhưng ra ngoài tôi là 1 người đàn ông sinh lý bình thường. Tôi và em đều là người trưởng thành, người không chồng, người không vợ, ai nói chúng ta không thể có quan hệ nam nữ.

- “Chả lẽ thầy muốn cưới em thật sao? Nhưng thật sự với thầy, mối tình đầu em còn chưa có huống gì giờ kêu em lấy chồng. Em chưa chuẩn bị tâm lý và chưa muốn đâu thầy. ” Tôi rưng rưng nước mắt cố gắng tìm ra lý do để có thể chấm dứt mối quan hệ này.

- “Thật sao? Em chưa có mối tình vắt vai nào sao?”. Thầy có vẻ không tin lời tôi nói nên nheo mắt nhìn tôi xác minh lại.

- “Thật mà thầy, em đi học rồi lo làm kiếm cơm, tâm trí đâu mà yêu đương nên em không có kinh nghiệm gì đâu. Thầy lấy em về vài ba bữa gói hàng trả lại ba mẹ em ngay, em xin thầy suy nghĩ lại đi ạ.”

Nghe tôi nói đôi mắt thầy bỗng sáng rực và có ý cười.

- ” Tốt”. Thầy trả lời mà tôi mừng rơn, chắc thầy nghĩ thông rồi. Nhưng không, vui mừng được vài giây ngắn ngủi, câu nói tiếp theo của thầy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.

- Vy Anh, vậy tôi sẽ là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng của em. Em xong đời với tôi rồi.

Cảm giác cả người như rơi xuống vực thẳm, tôi nuốt nước bọt cái ực. Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì ở tôi. Tôi không có bất cứ thứ gì để 1 người đàn ông muốn sở hữu. Sắc đẹp không, học thức không, gia cảnh càng không. Hay là muốn chơi đùa tôi đây? Tôi cúi gằm, nước mắt muốn chực trào, ráng dùng chút mạnh mẽ cuối cùng mà xin xỏ người đàn ông đối diện:

- Em xin thầy! Nếu thầy muốn đùa bợt với em, xin thầy hãy dừng lại. Em từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của người mẹ. Ba em lại càng không quan tâm em nhiều. Em lớn lên đến nay thật không dễ dàng gì. Gia đình em xem em như 1 món hàng nên họ không quan tâm tới cảm nhận của em. Sức thầy tìm được bao nhiêu cô trẻ đẹp để lấy, đừng lấy con bé quê mùa dính nhiều phèn đất như em mà làm bẩn áo thầy. Em mong thầy suy nghĩ thấu đáo.

Dứt lời, tôi ngước đôi mắt long lanh khẩn thiết cầu xin. Thầy nhìn tôi bằng đôi mắt chất chứa điều gì đó mà tôi không thể nhìn rõ, chắc là xiêu lòng rồi. Thầy đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, vẻ mặt kiên định nói chắc như đinh đóng cột:

- Vy Anh, tôi sẽ khiến cho em hạnh phúc. Cả đời này em không cần phải lo lắng gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.