Nên Làm Gì Sau Khi Chia Tay - Lâm Tấn Tấn

Chương 5: Phải đạt cho bằng được / bồn rửa măt



Văn Phi Khanh đang nhắm mắt nằm trong cái ôm nóng hổi của Ôn Chiêu, cả hai người nằm trần truồng kế nhau. Cơ thể được ‘giải tỏa’ xong rồi nên người nhừ ra không muốn nhúc nhích,  nụ hôn ở tai từng bước từng bước nhẹ nhàng lui xuống dưới, làm cho tinh thần anh có hơi hoảng hốt. Kết quả của tình huống này được thúc đẩy vì cơn xúc động của anh và bản năng từ cơ thể. Nghiêm chỉnh mà nói, là biểu hiện không muốn chịu trách nhiệm, nhất là khi Ôn Chiêu lại nghiêm túc.

Nhưng chuyện chỉ vì lên giường với nhau mà cuối cùng lại thành người yêu thì cũng khó xảy ra. Cho nên, anh phải suy nghĩ tìm cách nói rõ ràng chuyện này với Ôn Chiêu.

Suy nghĩ một chút cũng thấy hơi buồn ngủ, hôm nay bị kích thích quá độ hơn hẳn bình thường, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Ôn Chiêu chờ một lúc cũng không thấy người trong ngực có phản ứng, nhìn lại thì mới biết anh đã ngủ mất, hơi thở đều đều.

Nhẹ khẽ hôn lên đôi môi đầy đặn, hắn dùng tấm chăn lông đem người đang ngủ bọc vào kỹ lưỡng, ôm trong ngực, cả người khỏa thân đứng lên đi vào trong phòng ngủ, cẩn thận đặt ở trên cái giường mềm mại, kéo chăn qua đắp kín. Rồi hắn lại đi phòng tắm mở nước nóng, tỉ mỉ kỳ cọ cả người, đến khi xử lý hết mọi chuyện rồi thì lúc này trời đã hừng đông.

Ánh đèn ngủ dìu dịu sáng lên, Ôn Chiêu đứng ở trước giường khom lưng ngắm nhìn không chớp Văn Phi Khanh đã chìm vào giấc ngủ,  đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt và đôi mắt có nét đẹp nhu hòa, đôi môi đỏ thẫm còn đang sưng, khóe mắt cũng hồng hồng. Hắn nghĩ tới cuộc làm tình triền miên kịch liệt mà vẫn rất tình cảm, mỗi lần thân mật sẽ tràn đầy dục vọng, đều làm cho ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ dịu dàng.

Rón rén lên giường, Ôn Chiêu cẩn thận ấp Văn Phi Khanh vào trong lòng mình, làm cho mặt của anh dựa vào ngực hắn, kiểu kề sát nhau ấm áp thân mật này gây nghiện chịu không nổi, làm cho con dã thú nơi đáy lòng Ôn Chiêu chỉ muốn thức tỉnh.

Cũng là vì chính Ôn Chiêu cũng sẽ không nghĩ tới, có một ngày sẽ đem người mình luôn yêu ôm vào trong ngực, thậm chí trước đó đã làm chuyện mình vẫn muốn làm.

Nếu như đây là một giấc mộng, Ôn Chiêu cũng không muốn tỉnh lại nữa.

Văn Phi Khanh tỉnh lại từ trong giấc ngủ, đập vào mắt là giấy dán tường và những bày biện xa lạ, anh trừng mắt nhìn, bỗng nhiên chợt nhớ ra tối hôm qua vì sự kích động trong  một khoảnh khắc của mình mà đã làm những gì, đầu óc mơ hồ đã lập tức tỉnh táo lại. Anh xoay người rời giường, một chân dẫm  lên trên tấm thảm mềm mại thật dày. Vừa cúi đầu xuống nhìn, là một tấm thảm trải sản bằng lông vô cùng mềm mại, còn bản thân anh lại trần như nhộng không mặc gì.

“Anh tỉnh rồi?” Ôn Chiêu đi đến từ ngoài cửa, biểu cảm và động tác vô cùng tự nhiên, lôi từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ đã được sưởi ấm sẵn, rồi mới đi tới trước mặt Văn Phi Khanh còn đang sững sờ, khom lưng lấy áo giúp anh khoác lên người, còn cúi đầu muốn hôn một nụ hôn chào buổi sáng.

Văn Phi Khanh thấy hắn muốn sấn lại vội vã nghiêng đầu, bị hôn một cái ở trên mặt: “… Còn chưa đánh răng mà.”

Ôn Chiêu bật cười, nắm tay anh kéo ra ngoài.

Văn Phi Khanh không biết nên làm vẻ mặt và phản ứng gì, cứ bị như vậy nắm tay, bị đưa cho cái ly và bàn chải đánh răng, thậm chí kem đánh răng cũng đã được trét sẵn trên bàn chải rồi. Mãi đến lúc anh  nhìn trong gương, thấy mái tóc hơi rối bù của mình, cũng không có cách nào để diễn tả được nội tâm và những cảm xúc cực kỳ phức tạp của anh lúc này.

Có lẽ là bởi vì biểu hiện của Ôn Chiêu quá mức tự nhiên, dẫn đến việc anh chỉ có thể theo nhịp điệu của hắn.

Đánh răng rửa mặt xong, chải lại tóc rồi, người trong gương người mặc đồ ngủ bằng len mỏng, để lộ ra trên cổ những vết hôn rõ ràng.

Văn Phi Khanh dừng lại, chầm chậm kéo cái áo đang mặc xuống, nhìn trong gương là lồng ngực vốn trắng nõn và bên hông toàn là những dấu hôn chằng chịt dày khắp, anh chỉ còn biết câm nín.

“Anh ăn chút gì đi,” chẳng biết từ lúc nào Ôn Chiêu đã đi tới phía sau anh, cánh tay từ bên hông anh xuyên qua khóa lại trên bụng, đang cúi đầu nhìn chính anh trong gương.

Văn Phi Khanh mím môi, đúng thật là anh đã đói bụng rồi.

Không thể không nói, mặc dù Ôn Chiêu thoạt nhìn là người không dễ dàng tiếp cận, tính tình lãnh đạm, nhưng… thật ra rất biết cách chăm sóc người khác.

Trước mặt anh là một ly sữa, một tô mì, một bát mì, mặt trên còn có một quả trứng rán đươc đập vào. Bên cạnh còn bày một dĩa thịt kho tương được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, còn có vài miếng rau xanh, nói chung tô mì này không thua gì tô mì trong một nhà hàng cao cấp, cũng có thể phần nào thấy qua tay nghề của người đã làm ra món này.

Ôn Chiêu ngồi ngay bên cạnh Văn Phi Khanh.

Hai người yên lặng ăn sáng xong rồi, Văn Phi Khanh nhìn Ôn Chiêu đang rửa chén trong bếp, nghĩ bây giờ đã đến lúc phải đi rồi, vừa may thấy Ôn Chiêu lau tay đi tới, mới mở miệng nói:  “Tôi… cần phải đi rồi.”

Ôn Chiêu dừng lại động tác, nhìn chằm chằm Văn Phi Khanh.

Theo lý mà nói, chuyện ngủ với nhau tối hôm qua, có thể tính là theo nhu cầu sinh lý giữa những người trưởng thành với nhau…

Vốn Văn Phi Khanh đã nghĩ như vậy.

Đang nghĩ ngợi, một bộ quần quen thuộc đã được đưa tới trước mắt, anh ngẩng mắt lên, thấy Ôn Chiêu đã đem ủi bộ quần áo nhăn nhúm túi hôm qua, còn có thể ngửi được mùi xà bông giặt thoang thoảng.

“… Cảm ơn cậu.” Văn Phi Khanh tự tay nhận lấy, có chút mất tự nhiên mà cười mỉm một cái, xoay người đến chỗ phòng tắm. Anh tính thay quần áo xong rồi kiếm một khách sạn nào ở trước đã, sau đó lại đi xem nhà mướn tiếp.

Khi đứng ở trước bồn rửa mặt, lúc mới tháo ra dây lưng của cái quần ngủ, lại đã nghe được âm thanh vặn chốt cửa. Lúc này Văn Phi Khanh mới nhớ tới anh đã quên khóa trái cửa, nhìn lại, Ôn Chiêu kéo tay áo đi tới, cơ thể cao lớn tới gần trước mặt, mang theo hơi thở mạnh mẽ đầy bá đạo.

Anh theo phản xạ mà tránh một chút.

Ôn Chiêu đi tới trước mặt, một tay chống ở trên bồn rửa tay, cúi đầu  nhìn Văn Phi Khanh đang mất tự nhiên. Thấy anh rũ mắt, đôi môi nhỏ sưng lên, màu sắc phiếm hồng, tóc mái lòa xòa che đi chân mày, từ trên nhìn xuống càng thấy cả người này đều toát ra vẻ vô cùng dịu dàng.

Văn Phi Khanh nhíu mày lại, mặc dù tính tình anh ôn hòa cũng không phải là người không quyết đoán. Chuyện xảy ra tối hôm qua với Ôn Chiêu, người không có lý chính là anh, nhưng anh cũng sẽ không vì thế mà chịu thỏa hiệp, cũng sẽ không theo đà này chỉ vì tình cảm Ôn Chiêu dành cho anh.

Làm xong chuẩn bị tâm lý rồi, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc mở miệng: “Tôi rất xin lỗi… “

Lời kế tiếp đã bị nuốt mất trong nụ hôn của Ôn Chiêu.

Ôn Chiêu giơ tay lên níu vào hai vai của Văn Phi Khanh, nhẹ nhàng liếm cắn vào môi anh, cánh môi đã ươn ướt kề sát vào, vươn đầu lưỡi tách ra đôi môi mềm mại, xâm nhập vào bên trong ấm áp mà ướt át. Hơi thở quen thuộc làm cho mười ngón tay của Ôn Chiêu nắm chặt lại, đem người khóa vào vững vàng trong ngực.

Văn Phi Khanh bị nụ hôn đột ngột làm cho sửng sốt, đầu óc anh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bắt đầu tự động tìm kiếm cơn sướng tối hôm qua mới được tận hưởng thụ, hai cái đùi tự phản xạ mà nâng lên, quấn vào đôi chân rắn rỏi của Ôn Chiêu.

“… ” Văn Phi Khanh mới hồi tỉnh lại đã ngay lập muốn chui đầu xuống đất vì nghị lực quá kém của mình.

Ôn Chiêu giữa lúc đang hôn nút lưỡi vẫn phát ra tiếng cười trầm nhẹ, lúc mặt Văn Phi Khanh đã dần dần ửng hồng lên mới dẫn dắt hai cẳng chân đang muốn buông ra của Văn Phi Khanh, để hai đùi anh quấn lấy trên lưng hắn, thành tư thế anh như móc vào người hắn.

Cả khóe mắt của Văn Phi Khanh cũng đỏ lên vì cái tư thế vô cùng đáng xấu hổ này, nghiêng đầu né tránh đôi môi của Ôn Chiêu, nhưng sau một giây, đôi môi ướt át nóng bỏng ấy lại chuyển qua hôn vào cổ của anh, da thịt mịn màng bị môi lưỡi nóng rát ra sức mút mát vào, mang đến cơn đau hơi nhói, đồng thời cũng khiến hơi thở anh thêm phần gấp gáp. Cơn sướng còn lưu lại từ tối hôm qua như đã đánh thức cơ thể anh, nó không quan tâm lý trí muốn chống cự như thế nào, chỉ một mực đuổi theo môi lưỡi đang liếm trên da kia.

Văn Phi Khanh bị nụ hôn nóng bỏng làm cho hỗn loạn, thân thể bị Ôn Chiêu ôm lấy gắt gao, đôi mắt hơi lim dim, cả người thả lỏng mặc cho từng nụ hôn ấm áp dinh dính hôn vào từng tấc da một. Mãi đến khi đồ ngủ trên người rơi xuống từ trên vai, thần trí mới tỉnh táo hơn một chút, hơi hé mắt ra đã thấy phần thân trên đang cởi trần của Ôn Chiêu, từng múi cơ bụng còn rắn chắc hơn so với anh.

Mở to mắt ra nhìn, ánh mắt  Văn Phi Khanh đối diện với một cặp mắt khác đang lấp đầy trong cơn sóng tình. Lúc này anh mới chú ý tới việc chẳng biết từ lúc nào mà cả người anh đã không còn manh áo, hơn nữa còn bị đặt ở trên bồn rửa tay, dưới mông còn được đệm bằng bộ quần áo nhìn quen quen, là đồ hồi nãy Ôn Chiêu còn đang mặc trên người. Mà anh thì trong tư thế hai chân dang rộng, hai cái đùi bị Ôn Chiêu đặt lên quấn quanh eo hắn.

Mặt Văn Phi Khanh lập tức đỏ như cà chua, cái tư thế xấu hổ này làm cho anh không thể nào chấp nhận được, lập tức muốn khép bắp đùi lại, nhưng đã bị một đôi tay nóng bỏng ấn xuống đầu gối.

Văn Phi Khanh trừng mắt với chủ nhân của bàn tay, “… Cậu buông tay ra!”

Hơi thở của Ôn Chiêu nặng nề, đôi mắt như thiêu đốt là ngọn lửa làm người ta phải kinh ngạc, lòng bàn tay hắn chầm chậm vuốt ve đầu gối mịn màng, đem da thịt trắng nõn mềm mại xóa nắn đến khi nổi lên từng mảng da ửng hồng.

“Khanh Khanh,” hắn cúi xuống cà cà vào người còn đang trợn to mắt, hơi thở nóng hổi phun lên cổ Văn Phi Khanh, “… Anh đừng đi mà, được không anh?”

Cậu ta đang nhõng nhẽo với mình ấy à??

Không phải, đây là đang dụ dỗ bằng sắc đẹp, hơn nữa cũng không phải là do Ôn Chiêu dùng sắc đẹp dụ dỗ, mà là cơ thể của Văn Phi Khanh.

Ôn Chiêu đã nhận ra, cơ thể của Văn Phi Khanh vốn rất dễ dàng đắm chìm trong những khoái cảm thân thể khác nhau. Cũng không phải là do tính tự chủ của anh quá yếu, mà có lẽ là bởi vì sau nhiều năm theo bản năng, từ lần đầu tiên đã trở thành người trong thế bị động, hoặc cũng là do dục vọng của cơ thể được an ủi, dẫn tới việc cơ thể không thể nào thích nghi kịp, đồng thời lại bị mê hoặc với sự mới mẻ này nên không thể nào cự tuyệt.

Nếu như muốn nói một câu kết luận thì chính là, so với việc thưởng thức cơ thể của người khác, cơ thể của anh được thưởng thức lại càng dễ dàng khơi dậy lên lửa dục của anh từ lúc đầu.

Nghĩ vậy, Ôn Chiêu hơi híp mắt lại, ngẩng mắt lên nhìn Văn Phi Khanh hai gò má phiếm hồng, thấy trong mắt anh như đang phủ một tầng sương, môi bị mút vào đến đỏ thẫm, dấu hôn trên ngực ịn lên thành từng chuỗi, dưới bụng trở nên căng thẳng, cây gậy th*t ở dưới quần đã cương cứng đến thấy đau, chỉ muốn một ai đó cọ xát thật mạnh cho nó.

Văn Phi Khanh cắn vào đôi môi đã hơi căng đau, câu từ chối dừng lại ở đầu lưỡi, cơn sướng của cơ thể kéo dài làm cho bàn chân anh quắp lại, hai cánh tay của anh chống đỡ vào mặt bàn hai bên. Lúc anh đang bối rối lại thấy Ôn Chiêu nhìn anh một cái rồi cúi đầu xuống, mở môi ra ngậm vào đầu của con c* đang chảy nước.

“Chờ… Chờ đã… A… Chậm một chút, cậu chậm lại một chút! …” cây gậy th*t bị ngậm vào lập tức bị kích thích, khoang miệng ấm áp bao vây, còn có một đầu lưỡi trơn nhẵn đang không ngừng liếm vào lỗ sáo nhạy cảm, khi thì bọc mút vào, lúc mà bị nuốt xuống cổ họng thật sâu. Văn Phi Khanh bị ép đến mức không thể kiềm nỗi nữa, nửa người trên đều nằm ở trên mặt bàn, một đôi tay nắm thật chặt vào tóc của Ôn Chiêu vẫn đang vùi đầu dưới háng. Anh không kìm hãm được mà nhấc mông lên cao, vừa rên lên thành tiếng, vừa không ngừng kéo ra đưa vào trong khoang miệng của Ôn Chiêu.

“… Quá sâu… A!” Văn Phi Khanh bị một cái ấn sâu vào trong họng đánh úp, dùng cặp đùi kẹp chặt đầu của Ôn Chiêu, “… Ôn Chiêu… Ôn Chiêu…Sướng… sướng quá đi…”

Người mình yêu đang kêu rên, dùng giọng nói ngọt ngào mà kêu tên của hắn.

Hai mắt Ôn Chiêu đỏ lên, dưới háng vừa sưng lên vừa đau, hắn vừa tự lấy tay sục  con c* đã căng đau của mình, vừa chậm rãi bú vào cây gậy th*t vừa cứng vừa thô to ở trong miệng. Cây hàng ở trước mắt dính tràn trề nước miếng, nó run lên theo sự bất mãn của Văn Phi Khanh khi bị nhả ra. Hơi thở của anh càng thêm nặng nề, nghiêng đầu liếm lấy cây xúc xích nóng hổi ở trên người, lè lưỡi quấn lấy  phần thân cây, đôi môi phối hợp nửa liếm nửa mút, khiến cho Văn Phi Khanh không ngừng ưỡn hông lên, đuổi theo môi lưỡi của hắn, hai cặp chân dài cũng vòng quanh lưng hắn mà siết lại.

“Muốn, muốn bắn…”

Bị cơn kích thích liên tục hành hạ cả một lúc lâu, Văn Phi Khanh đã nhạy cảm đến cùng cực mà túm lấy tóc của Ôn Chiêu, ưỡn hông lên thúc vào càng lúc càng nhanh, “Ôn Chiêu… Cậu nhanh lên chút nữa đi… Tôi muốn bắn… A a a nhanh quá! Ra, ra rồi… Đừng liếm mà! A!”

Lúc sắp lên đỉnh, Ôn Chiêu mút vào liên tục cái lỗ nhỏ đang đóng mở, mãi đến lúc tóc hắn bị dùng sức lôi kéo, cuống họng run lên, sau đó phun một dòng dịch nóng phun ra tưới vào trong cổ họng của hắn. Mà đồng thời, cơn sướng trong lòng cũng chuyển vào đến phần thân dưới của Ôn Chiêu, theo đó đạt tới cao trào.

Vẻ mặt Văn Phi Khanh ửng hồng, môi khẽ nhếch lên rên rỉ, hai chân hơi co quắp, đắm chìm trong dư vị sau cao trào.

Mà Ôn Chiêu thì nuốt ừng ực tinh dịch đã bắn vào trong miệng, dịch thể vừa tanh lại nồng khiến cho hắn cực kỳ thỏa mãn, có một phần tinh dịch nuốt không kịp đã chảy men theo cây gậy th*t rơi vào trong lông mu màu đen. Tất cả hắn đều dùng môi lưỡi của mình để liếm sạch sẽ, một tay xoa theo cánh mông thịt đầy đặn của Văn Phi Khanh, một tay đẩy ra cái chân đang co lại, ở nơi đáy chậu bí ẩn mịn màng, thậm chí theo cả kẽ hở nhỏ kia bị mồ hôi thấm ướt qua, dùng môi lưỡi mút vào.

Văn Phi Khanh cảm nhận được mình bị hôn giữa hai chân làm anh hơi tỉnh lại, anh đưa tay đẩy ra cái đầu vẫn đang vùi vào dưới háng mình mà mút liếm, “Đừng đụng vào chỗ đó… Cậu mút vào mạnh quá rồi… ” đôi mắt vẫn còn đang đắm chìm trong dục vọng kia lại hề nhìn như muốn cự tuyệt gì, thoạt nhìn có chút vẻ như nửa muốn chống cự, nửa muốn nghênh đón.

Ôn Chiêu tách ra giữa đùi Văn Phi Khanh đang muốn chống cự lại, nâng mông anh lên, liếm cắn một đường thẳng lên cặp mông tròn trịa trắng nóng. Trong tiếng rên do quá sướng của Văn Phi Khanh, đem hai mông liếm đến vừa đỏ vừa ướt.

Mãi đến khi hắn chơi chán với cặp mông căng tròn rồi mới dừng lại, nhìn lại thì Văn Phi Khanh đã khóe mắt rưng rưng rồi.

“Khanh Khanh. ” Ôn Chiêu hôn lên cánh môi dày vừa dịu dàng vừa triền miên.

Văn Phi Khanh thấy hơi ngại chuyện hắn hôn mình vì mới b*scu cho mình xong nên anh nghiêng đầu tách ra.

“… Khanh Khanh.” Ôn Chiêu dỗ anh: “Ở lại đây được không.” Nhất định em sẽ yêu anh bằng cả tấm lòng của mình, sẽ không để cho anh phải đớn đau khổ sở.

Văn Phi Khanh cắn môi, trầm mặc một chút, từ từ mở miệng nói:  “… Tôi… tạm thời lúc này tôi không muốn nghĩ tới những chuyện liên quan đến quan hệ tình cảm.” Anh nhướng mắt lên thấy nét mặt của Ôn Chiêu, “Xin lỗi.”

Nói không thất vọng thì nhất định là nói dối, nhưng chuyện này cũng không thể nào làm cho Ôn Chiêu biết khó mà lui.

“Em biết rồi.” hắn cúi đầu ôm lấy Văn Phi Khanh cả người đang khỏa than,  những nụ hôn liên tiếp rơi xuống trán anh. Mà ở môt góc Văn Phi Khanh không thấy được, trong đôi mắt hắn là vẻ quyết tâm phải lấy cho bằng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.