Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 11: Sênh của anh còn có thể tìm lại không



Đến khi Lạc Vũ Nghiên và Kỷ Huyên rời khỏi phòng hóa trang, Tư Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp ngồi xuống thì lại có người bước vào, lần này là nhân vật nữ thứ hai của Trượng Kiếm, Cảnh Dao. Cảnh Dao dường như cũng vô cùng kinh ngạc nhìn thấy Tư Ngôn ở trong phòng hóa trang, sau khi lạnh lùng liếc cô một cái, bỗng nhiên cười hỏi: “Cô có nhìn thấy người đàn ông vừa đi cùng Lạc Vũ Nghiên không?”.

“Ừ, thì sao?” Tư Ngôn hỏi.

“Cô thực sự không biết?” Cảnh Dao cười híp mắt. “Người khác đều biết Lạc Vũ Nghiên có người nâng đỡ, vị đó là Kỷ Huyên tiên sinh, chính là người đứng sau cô ta.”

Tư Ngôn nhớ lại, hai người họ dường như rất thân mật, mà con người Kỷ Huyên vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì, cho nên khiến cô không thích, cùng lắm chỉ cười cho qua chứ không nói chuyện.

Cảnh Dao lại nói: “Từng ấy tuổi đầu, cũng chẳng phải cứ có kỹ thuật biểu diễn là được, người ta có người nâng đỡ lớn như vậy, có thể coi thường người khác, cô nói đúng không?”. Nói xong, quan sát nghe ngóng Tư Ngôn một hồi, rồi nói tiếp: “Tôi thấy cô còn trẻ, có thể vào Hoa Tinh làm hóa trang cho Kỳ Dục, xem ra phía sau cũng có người nâng đỡ chứ?”.

Tư Ngôn không ngờ rằng cô ta nói vòng quanh cuối cùng lại nói đến cô, trong lòng không vui, định giải thích thì lại thấy Tư Thiều bước vào, thân mật nói với cô: “Ngôn Ngôn, đợi lâu rồi phải không? Chúng ta về thôi”.

Ánh mắt của Cảnh Dao từ người Tư Thiều chuyển sang người Tư Ngôn, bỗng nhiên cười, khẩu khí mang vẻ mình nói đúng: “Tư Ngôn, nhìn xem, tôi quả nhiên là không nói sai”.

Tư Thiều thấy họ nói chuyện, liền bước đến bên cạnh Tư Ngôn, dịu giọng nói: “Sao vậy?”.

“Không sao, chúng ta về thôi.” Tư Ngôn ngẩng đầu nói, mặt mày tươi tắn.

Tư Thiều vuốt vuốt tóc cô, cười rồi nắm lấy vai cô: “Ừ, đi thôi”.

Hai người rời khỏi phòng hóa trang, khi bước đến chỗ thang máy lại nhìn thấy Kỳ Dục đang đợi thang máy.

Tư Ngôn gọi anh một tiếng, nhưng không ngờ một chút phản ứng cũng không có, sắc mặt cô cứng đờ trong giây lát, lại gọi một tiếng nữa: “Kỳ Dục, anh về nhà à?”.

Lúc này Kỳ Dục mới quay đầu nhìn cô: “Ừ”. Anh trả lời vẻn vẹn có một từ, ánh mắt liền từ mặt cô chuyển sang Tư Thiều, sau khi khẽ gật đầu lại quay đầu đi.

Tư Ngôn thấy anh lãnh đạm như vậy trong lòng bất giác tức giận, đúng lúc đó cửa thang máy mở ra, ba người cùng bước vào. Tư Thiều thấy Tư Ngôn có vẻ không vui, liền nói: “Ngày mai có thời gian không? Chúng ta ra ngoài nhé?”.

“Thật không?” Ánh mắt Tư Ngôn sáng lên, nắm lấy tay Tư Thiều cười. “Đương nhiên có, rất lâu rồi không cùng mẹ ra ngoài.” Tư Ngôn đang rất vui vẻ lại nghe thấy giọng Kỳ Dục lãnh đạm nói: “Ngày mai tôi có biểu diễn”. Tư Ngôn mặc dù muốn gặp Kỳ Dục, nhưng cũng rất muốn đi chơi cùng Tư Thiều, họ đã rất lâu rồi không gặp nhau, cô hơi do dự, suy đi nghĩ lại, vẫn cẩn thật dè dặt hỏi: “Em có thể xin nghỉ phép không?”.

“Cô thấy thế nào?” Ánh mắt lạnh thấu xương của Kỳ Dục chuyển hướng sang Tư Ngôn, trực tiếp đâm xuyên vào trong mắt cô, khiến lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thoát ra được.

Tư Thiều nhìn sắc mặt hai người, ý cười trên mặt dần thâm sâu, nắm tay Tư Ngôn chặt hơn một chút, nói: “Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi xin nghỉ phép.”.

“Nhưng…” Tư Ngôn đắn đo nhìn Tư Thiều.

“Không sao.” Tư Thiều cười, sau đó nhìn Kỳ Dục. “Cho Ngôn Ngôn nhà chúng tôi nghỉ phép một ngày đi, nó đã rất lâu rồi không gặp tôi.” Tư Thiều nói vừa dịu dàng vừa chân thành, khiến Kỳ Dục cố ý muốn Tư Ngôn không được vui vẻ cũng không có lời nào để từ chối, đành lạnh lùng gật đầu.

Tư Ngôn muốn nói gì đó nhưng thang máy đã đến, Kỳ Dục đến một giây cũng không dừng lại, sải bước đi ra.

Loáng một cái vài ngày qua đi, từ hôm họp báo công bố khởi quay Trượng kiếm, Tư Ngôn chưa gặp lại Kỳ Dục, cho đến khi đoàn phim Trượng Kiếm chính thức mở máy, Tư Ngôn cuối cùng mới được gặp lại anh.

Vốn dĩ Tư Ngôn không nằm trong nhóm hoá trang của đoàn phim Trượng kiếm, nhưng Tư Ngôn thực sự rất muốn tham gia, nhờ có Tư Thiều trước đó đã đi “mở đường” nên Tư Ngôn lập tức có được thông báo được tham gia, cô vui mừng thu dọn hành lý cùng Tư Thiều đến trường quay.

Tư Ngôn vì sát giờ mới tham gia cho nên sau khi sắp xếp phòng nghỉ, vừa may phòng cô lại đối diện phòng của Kỳ Dục, phòng bên cạnh được phân cho Tư Thiều và Lạc Vũ Nghiên, vì vậy khi cô vừa gia nhập đoàn liền bị tổ hóa trang bài xích, cô nhờ có người nâng đỡ, nên đến phòng ở cũng không cùng đẳng cấp.

Tư Ngôn vì thế cảm thấy không cam lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy họ không hề nghĩ sai, cô vốn không có cơ hội tham gia, nếu không phải nhờ Tư Thiều thì cô làm sao có thế đến, lại còn được ở ngay bên cạnh phòng của minh tinh chứ? Cho nên cô nghĩ thông rồi, cô không thể không cố gắng, họ đều bài xích cô như vậy thì cô phải dùng thực lực của bản thân để chứng minh, đấy mới là điều cô nên làm.

Khởi quay đã được ba ngày, nhưng Kỳ Dục vẫn chưa tới, Tư Ngôn cũng không biết anh xảy ra việc gì, gọi điện thoại không nghe máy, tổ đạo diễn cũng rối cả lên, liên hệ rất lâu mới biết tin từ chỗ Trình Hải An là mẹ của anh bệnh tình có biến, cho nên mới không kịp đến.

Tổ đạo diễn biết Kỳ Dục coi trọng mẹ như thế nào nên không hề trách cứ, đành chỉ đạo các diễn viên khác thực hiện cảnh quay của mình, còn phân cảnh của Kỳ Dục thì đợi anh đến rồi tính tiếp.

Buổi tối, Tư Ngôn không kìm được gọi điện thoại cho Kỳ Dục, lần này cuối cùng có người anh cũng nghe máy.

“Có việc gì?” Giọng của Kỳ Dục rất mệt mỏi.

Tư Ngôn cũng không dám nói to, nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Sức khỏe của mẹ anh tốt hơn chưa?”.

Kỳ Dục khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Tư Ngôn nghe có vẻ như phía bên anh vô cùng yên tĩnh, liền hỏi: “Anh đang ở bệnh viện à?”.

“Ừ.”

“Đừng lo lắng, bệnh của bác gái sẽ khỏi thôi.” Cô nghe nói mẹ Kỳ Dục bị ung thư dạ dày, cô không phải không biết tỉỷ lệ điều trị khỏi của loại bệnh này, nhưng với tình hình hiện tại cô chỉ có thể an ủi như vậy.

“Ừ.” Kỳ Dục vẫn khẽ đáp lời.

“Em nói là”, Tư Ngôn cắn cắn môi, nói, “Anh đừng để mệt quá, nhớ phải nghỉ ngơi”.

“Ừ.”

Tư Ngôn cảm thấy dường như cô chắc không thể nghe thêm gì hơn ngoài từ “ừ” ra, trong lòng chợt lạnh đi, vừa định tắt điện thoại thì lại nghe thấy Kỳ Dục ở đầu bên kia nói: “Tư Ngôn, cô có thể đến đây một chuyến không?”.

“Gì cơ?” Tư Ngôn khẽ kêu lên một tiếng, chuyện gì cũng từng nghĩ đến nhưng không ngờ Kỳ Dục trong tình cảnh này lại nói cô đến bên anh.

Kỳ Dục dường như thở dài: “Cô và em gái tôi có chút giống nhau, mẹ tôi, bà rất nhớ em gái tôi, cho nên…”, anh nói đứt đoạn, giống như là đang do dự vậy.

 

Tư Ngôn ngẩn ra nghe, trả lời theo phản xạ: “Được, em sẽ tới”. Đến khi cô ý thức được mình nói gì, thì chỉ muốn đánh vào miệng mình một cái, nhưng lời đã ra khỏi miệng, không thể thu lại được nữa, đành phải hỏi tên bệnh viện và phòng bệnh, rồi mới tắt điện thoại.

Tư Ngôn đặt điện thoại lên tủ táp đầu giường, kéo chăn che mặt, cô vừa đồng ý làm gì vậy? Cô lẽ nào đồng ý làm em gái của anh? Đóng vai một kẻ giả mạo sao? Cô nghĩ đến Kỳ Dục thi thoảng dịu dàng trước mặt cô, cô bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra những biểu hiện đó không phải dành cho cô, mà là vì anh nhớ đến em gái của mình, cô bật cười, tung chăn ngồi dậy, cô muốn đi nói với Tư Thiều một tiếng, không thể ngày mai đi mà không nói.

Kỳ Dục lúc đó đang đứng ở cuối hành lang, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa nhỏ của bệnh viện, rậm rạp xanh tươi, tràn ngập các loại hoa cỏ, đèn đường sáng mờ ảo, phủ lên cỏ cây một lớp ánh sáng màu nhàn nhạt, có cảm giác mông lung, mịt mờ.

Vì là đêm mùa hè, đối mặt với làn gió hơi nóng thổi tới nhưng anh lại không hề có cảm giác, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau cuối cùng mới bỏ điện thoại vào lại trong túi áo, quay người đi về phòng bệnh của mẹ.

Sau khi Lâm Mạn Văn sinh bệnh ngày càng hốc hác, tiều tụy, lúc này đang mặc áo bệnh nhân nằm trên giường, khô héo giống như một đứa trẻ vậy. Ánh đèn màu vàng ở đầu giường chiếu lên khuôn mặt trắng bệcnh của bà, chỉ có những nếp nhăn hằn sâu trên da, mặc dù cùng độ tuổi với Tư Thiều nhưng trông già hơn rất nhiều, vì đau yếu bệnh tật giày vò.

Trong tiếng xì xì của máy tạo độ ẩm, bà nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở, từ từ mở mắt nhìn ra, liền nhìn thấy một thân ảnh bước vào, bà mở miệng hỏi: “A Kỳ, về rồi à?”.

“Vâng.” Kỳ Dục trả lời một tiếng, bước đến bên cạnh giường bệnh dém lại góc chăn, rồi nói: “Trong phòng bệnh có mở điều hòa, đừng vén chăn ra sẽ bị lạnh”.

Lâm Mạn Văn khẽ cười, nhưng lại làm mặt xót thương: “Cũng tại con, mẹ mới không yên tâm, bằng không mẹ sớm đi tìm bố và em gái con rồi”.

“A Sênh sẽ không có chuyện gì đâu.” Kỳ Dục nói chắc như đinh đóng cột. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con nhất định tìm được A Sênh về.”

Lâm Mạn Văn nắm lấy tay anh đặt ở bên giường: “Con đã tìm bao nhiêu năm rồi, một chút tin tức cũng không có, kỳ thực mẹ cũng sớm đã không trông mong nữa, A Kỳ, con cũng đừng ép mình nữa, bất luận là ở nơi đâu, mẹ nghĩ, A Sênh nhất định sống rất tốt.”. Vừa nói, trong mắt lại ươn ướt.

Kỳ Dục nắm lại tay mẹ, kiên định nói: “Mẹ, con sẽ tìm được A Sênh, con sẽ tìm được”.

“Được rồi, được rồi, sẽ tìm được, sẽ tìm được.”

Kỳ Dục nhắc lại một lần nữa: “Con sẽ tìm được A Sênh”.

Cho đến khi bà Lâm Mạn Văn ngủ, anh mới đứng dậy, nhìn đèn hai bên đường ảm đạm tràn ngập, trong lòng không ngừng xót xa, A Sênh của anh, thực sự không thể tìm lại được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.