Ngay từ nhỏ, Kỳ Dục đã là một người sống rất có tinh thần trách nhiệm. Khi anh còn bé, cha bận trăm công ngàn việc ở công ty, mẹ lại ốm yếu, vì thế anh nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Tiêu A Sênh. Có lẽ chính từ hồi đó, anh đã quen với sự có mặt của A Sênh bên cạnh mình.
Về sau công ty của cha gặp trục trặc, cha dẫn Tiêu A Sênh rời đi nơi khác tìm đường sinh sống, nào ngờ ông bị tai nạn xe khi đang đi trên đường. Từ đó hai mẹ con Kỳ Dục không còn nhận được tin tức gì về A Sênh nữa, mẹ vì thế mà bệnh tình càng thêm trầm trọng, gánh nặng cuộc sống dồn hết lên vai anh. Hồi đó, anh mới chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi.
Đối với anh, tình thân là một thứ trách nhiệm không thể thoái thác. Sau này anh bước vào thế giới giải trí, và bắt đầu đi tìm kiếm Tiêu A Sênh, tất cả, tất cả đều là vì hai chữ “trách nhiệm”, đương nhiên còn vì một chữ “tình” trong đó. Anh là người lạnh lùng băng giá, anh chỉ luôn quan tâm đến những người đáng để anh quan tâm.
Cõ lẽ bởi Tiêu A Sênh đã được tìm thấy, nên anh có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng to lớn trên vai. Mặc dù vậy vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, bao nhiêu năm nay anh sống là vì người khác, chưa một lần dám nghĩ cho riêng mình, mệt mỏi, quả là mệt mỏi. Nhưng anh đã quen với cuộc sống này rồi, cái gì đã quen đâu có dễ dàng thay đổi, anh biết bản thân anh cũng không thể thay đổi được nữa.
Kỳ Dục quay trở vào bữa tiệc, có lẽ anh sẽ không kịp cùng Tư Ngôn trở về Tân Hải vào chiều mai, nên chỉ có thể tiễn cô về khách sạn hôm nay.
Vào đến sảnh tiệc, chỉ còn một vài người ở lại, những người khác có lẽ vì uống quá nhiều nên đã về khách sạn nghỉ ngơi, một số người dường như cảm thấy tiệc tùng như vậy còn chưa đủ đã lại rủ nhau đi đến các quán KTV gần đó tiếp tục vui vẻ. Lúc này, sảnh tiệc bỗng trở nên thoáng rộng hơn nhiều, tại mấy chiếc bàn trống huơ trống hoác chỉ còn lại vài người.
Kỷ Vân và Sở Vân Thượng vẫn đang chén tạc chén thù. Mặt Sở Vân Thượng đã hơi bừng bừng, nhưng vẫn quyết không chịu nhận thua, Kỷ Vân cũng đành chiều theo ý cô.
Tư Ngôn có vẻ như đã ngủ say, cô ngồi tựa vào vai ghế không nhúc nhích, ngồi cạnh cô là Lạc Vũ Nghiên vẫn đang một mình tự rót tự uống, thi thoảng lại quay sang liếc nhìn Tư Ngôn. Kỷ Huyên không ở đó, không biết anh ta đã đi đâu.
Chỉ cần không thấy Kỷ Huyên là Kỳ Dục đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh bước đến bên Tư Ngôn, nhìn khuôn mặt cô đang ngửa lên, đôi mắt lim rim, hai hàng lông mày nhíu lại, bất giác anh khẽ mím môi đưa tay chạm nhẹ lên đôi má đang nóng đỏ kia.
Tay anh vừa chạm tới thì Tư Ngôn mở mắt. Đôi mắt cô không còn được tỉnh táo, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra ai đang đứng bên cạnh mình. Khi nhìn rõ đó là Kỳ Dục, cô cười hì hì, rồi khẽ giọng nói: “Kỳ Dục, anh vừa đi đâu vậy? Chúng ta cùng về đi, được không?”.
“Ừ.” Kỳ Dục đáp lời, rồi đỡ cô đứng dậy, anh cũng chẳng để ý Lạc Vũ Nghiên ngồi bên cạnh đang nhìn cả hai với ánh mắt kỳ lạ, lúc ấy anh còn định bế bổng cô lên., “Tư Ngôn, anh có việc phải về Tân Hải ngay hôm nay, ngày mai em về cùng với mọi người nhé, được chứ?”
Nghe vậy, toàn thân Tư Ngôn chợt sững sờ, hai tay cô đang dang ra định đưa lên vịn vào cổ anh bỗng khựng lại giữa không trung, cô cắn chặt vào môi rồi hỏi lại một câu rất rõ ràng: “Có phải là vì bác gái không?”. Kỳ Dục nhắm mắt lại rồi gật đầu.
Tư Ngôn cười, hai tay buông thõng, rồi khẽ lùi người lại phía sau, tựa lưng vào vai ghế, nghiêng đầu nhìn anh cười: “Nếu anh vội thì cứ ra sân bay trước đi, em tự mình trở về khách sạn cũng được mà.”.
Kỳ Dục nhíu mày: “Anh sẽ đưa em về trước, em uống say rồi.”.
“Không cần đâu.” Tư Ngôn cười khéo, cô chỉ vào Lạc Vũ Nghiên ngồi bên cạnh, nói: “Cô ấy chưa say, cô ấy cũng có thể đưa em về được mà, anh để lỡ việc của mình sẽ không hay đâu, hơn nữa ngày mai em cũng sẽ về đó mà.”. Nói rồi, cô nhìn sang Lạc Vũ Nghiên, rồi hỏi chị ta một câu đầy hy vọng: “Cô thấy có phải không?”. Lạc Vũ Nghiên nhìn Tư Ngôn, rồi lại nhìn sang Kỳ Dục, cô ấy khẽ cong môi nhưng cuối cùng vẫn cho Tư Ngôn câu trả lời đồng ý.
Kỳ Dục vẫn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Tư Ngôn đẩy ra ngoài: “Anh đi đi, em có phải là trẻ con nữa đâu, không phải lo đâu, bác gái quan trọng hơn, mau về đi.”.
Thấy Tư Ngôn hiểu chuyện như vậy, lẽ ra Kỳ Dục phải thấy vui mới đúng, nhưng anh vẫn không thấy yên tâm. Anh cứ có cảm giác nếu như anh quay người đi lúc này thì Tư Ngôn sẽ rời xa anh thật xa. Thật hiếm khi anh có cảm giác sợ hãi đến như vậy.
Kỳ Dục hít một hơi thật sâu, nhớ tới giọng nói đầy lo lắng của Hướng Vãn trong điện thoại, đành lo việc quan trọng hơn đã, vì thế chẳng thể để tâm đến những thứ khác nữa, anh chào tạm biệt Tư Ngôn rồi quay người bước đi.
Trước khi ra khỏi sảnh tiệc, Kỳ Dục còn quay đầu nhìn lại một lần. Không biết có phải do ảo giác, hình như anh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên bờ môi Tư Ngôn vừa nãy đã biến mất tự lúc nào, mắt cô trùng xuống, đầy vẻ hoang tàn, bất lực và chua chát. Trái tim anh bỗng như quặn thắt, muốn quay trở về bên cạnh cô, nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện liền tan biến ngay khi tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Anh vừa bước ra ngoài vừa nghe điện thoại của Hướng Vãn. Tại đầu dây bên kia giọng Hướng Vãn đầy vẻ bất an: “Kỳ Dục, anh về chưa thế? Tôi không sao ngăn được cô ấy, Tiêu A Sênh đã nhảy từ tầng ba xuống, bây giờ đang trong phòng phẫu thuật rồi, tình hình không rõ thế nào, tôi sợ quá!”.
Kỳ Dục cau này, anh thông báo mình đang trên đường ra sân bay, rồi lập tức cúp điện thoại. Tư Ngôn nhất định sẽ không rời xa anh, lúc đầu cô ấy chủ động đến bên anh, thì sau này và mãi mãi cô ấy cũng vẫn luôn bên anh, mãi mãi. Kỳ Dục tự an ủi mình.
Thấy Kỳ Dục bước đi không lưu luyến gì, Tư Ngôn như trút được một nỗi lo. Cô có cảm giác khóe mắt mình ươn ướt, bèn đưa tay lên lau, quả nhiên là nước mắt. Cô tự cười mình, rồi quay trở lại chỗ ngồi, rót cho mình chén rượu uống cạn một hơi.
Cô không thích tâm trạng của mình lúc này, nhưng cô chẳng biết làm gì để thay đổi nó, cô hy vọng mình sẽ mạnh mẽ hơn, lý trí hơn vì như vậy, cho dù Kỳ Dục không quá coi trọng mình, thì anh cũng sẽ không vì thế mà rời xa cô chăng?
Cô lại rót cho mình vài ly rượu khác, rồi cứ thế một hơi, một hơi uống hết chúng, mãi đến khi Lạc Vũ Nghiên giữ tay cô lại, cô mới mơ màng nhìn sang phía cô ấy.
Lạc Vũ Nghiên thở dài: “Cô không nỡ để cậu ấy đi.”. Đó là một câu trần thuật, chứ không phải câu nghi vấn, có lẽ tất cả mọi người đều nhận ra điều đó. Tuy Tư Ngôn nói như vậy, nhưng tận đáy lòng cô không nỡ để anh đi.
Tư Ngôn nhếch miệng tự cười mình rồi nói: “Phải, nhưng thế thì đã sao nào, tôi có không nỡ thì anh ấy vẫn sẽ cứ đi, chi bằng tôi ngoan ngoãn tiễn anh ấy đi.”.
“Tôi thật không ngờ cô lại nhân hậu đến như vậy. Lần trước khi Kỳ Dục nhờ cô thế thân giúp cậu anh ấy, tôi đã đoán ra hai người có tình cảm với nhau, có điều tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông lạnh lùng như vậy lại có thể coi trọng một người phụ nữ đến thế. Cô yêu cậu ta như thế thật quá bất công với cô, có khi nào cô cảm thấy quá thấy mệt mỏi không? Trong tình yêu ai yêu nhiều người ấy thường chịu nhiều đau khổ.”.
Tư Ngôn nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, nói: “Rất mệt, mệt đến mức tôi từng hỏi mình kiên trì như vậy là đúng hay sai. Tôi đã rất cố gắng để tiến gần đến trái tim anh ấy, nhưng chẳng bao giờ có thể thắng nổi dù chỉ là một câu nói của người khác. Chắc cô cũng biết, người quan trọng nhất đối với anh ấy là em gái của anh ấy, bây giờ đã tìm thấy rồi.”.
Lạc Vũ Nghiên ngước mắt nhìn lên vẻ đầy kinh ngạc, cô cũng nghe phong thanh về chuyện của Kỳ Dục: “Vì thế nên, cậu ta ấy vội về là vì em gái sao?”.
“Ừm, chắc là vậy, lần trước sau khi xuất viện, anh ấy đã trở về Tân Hải một lần, hình như cũng là vì việc của em gái. Mỗi lần chỉ cần về gặp em gái là anh ấy lại vội vội vàng vàng chẳng giống vẻ lạnh lùng lúc bình thường chút nào.”
“Tình cảm của cậu anh ấy với em gái, quả thực tôi có nghe qua. Có điều nghe cô nói, tôi lại có cảm giác như cô đang ghen.”
“Ghen ư?” Tư Ngôn cười., “Có lẽ vậy.” Thấy Lạc Vũ Nghiên buông tay ra, cô lại cướp lấy ly rượu, rồi lại bắt đầu uống như điên như dại.
Lạc Vũ Nghiên không ngăn được Tư Ngôn, thấy Kỷ Huyên đã quay trở lại, cô vội gọi anh ta vào, nói cho anh ta biết tình hình Kỳ Dục đã rời khỏi, rồi giao phó Tư Ngôn lại cho anh ta.
Lúc này Sở Vân Thượng thấy đầu hơi choáng váng, nên Kỷ Vân không muốn tiếp tục uống nữa, Kỷ Vân ôm lấy Sở Vân Thượng, chào tạm biệt Kỷ Huyên rồi rời khỏi sảnh tiệc. Đương nhiên Lạc Vũ Nghiên cũng không muốn làm kẻ phá đám, cô cũng vội vàng rời khỏi chỗ đó.
Cả sảnh tiệc lúc này chỉ còn lại Tư Ngôn đang thả sức uống rượu và Kỷ Huyên ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô.
Tư Ngôn uống thêm một lúc nữa lâu, và nếu như không có cảm giác khó chịu buồn nôn nơi cổ họng, nếu không có cảm giác khó chịu buồn nôn, thì có lẽ cô sẽ tiếp tục uống. Thấy cô dừng lại không uống nữa, lúc này Kỷ Huyên ngồi bên cạnh mới lên tiếng: “Uống xong chưa?”.
“Ồ, anh vẫn chưa đi về à?” Tư Ngôn vừa cười vừa liếc xéo một cái., “Mọi người đều đi về hết rồi, tôi cũng phải đi về đây.” Nói rồi, cô vịn tay vào bàn đứng dậy, nhưng do đã uống quá nhiều, nên vừa đứng dậy hai chân cô đã khuỵu xuống, cũng may có Kỷ Huyên nhanh tay đỡ lấy nếu không chắc cô đã đổ lăn ra đất mất rồi.
Tư Ngôn mềm nhũn trong vòng tay của Kỷ Huyên thở dài: “Sao anh vẫn chưa đi? Sao anh ấy lại đi cơ chứ?”.
Kỷ Huyên đại khái hiểu được ý của Tư Ngôn. Nhưng vốn dĩ da mặt anh rất dày, nên cũng chẳng mấy cảm thấy khó chịu, chỉ lặng lẽ dìu cô ra ngoài: “Cô uống nhiều quá rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi. Ngày mai còn phải về Tân Hải nữa.”.
“Không, tôi muốn đi loanh quanh chút đã.” Tư Ngôn nhất quyết không muốn về phòng.
Kỷ Huyên không kéo nổi cô, đành bất lực dìu cô đi lòng vòng quanh khách sạn. Anh không dám dẫn Tư Ngôn đi quá xa, nên cứ dắt cô đi dạo vòng vòng.
Bởi đã rất khuya, người và xe đi lại trên đường cũng thưa thớt dần, không gian trở nên thanh tịnh. Đêm thu se lạnh, gió thổi hiu hắt làm lay động những chiếc lá vàng khô bên đường, chạy đuổi bắt nhau xào xạc xào xạc, nhìn vào nơi nào cũng cũng khiến cho người ta có cảm giác quạnh quẽ cô đơn.
Đi chẳng được bao lâu, Tư Ngôn đã thấy mệt, không chỉ mệt mà cô còn muốn nôn, cứ có cảm giác buồn nôn là cô lại đẩy mạnh Kỷ Huyên ra, rồi tự mình lảo đảo chạy đến gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Trước đó Tư Ngôn ăn không nhiều, lại uống rất nhiều rượu, nên cứ nôn cho đến khi chỉ là nôn khan, những gì có trong dạ dày đều bị cô nôn ra hết. Nhưng cũng chính vì thế mà cái cảm giác khó chịu nơi lồng ngực đã giảm đi rất nhiều. Vừa định rời sang chỗ khác để nghỉ ngơi một chút, thì đột nhiên cảm giác như có người túm vào vai mình.
Miệng cô đắng ngắt, cũng không nói ra thành tiếng, cô chỉ quay đầu nhìn, Kỷ Huyên đang đứng ngay sau cô, mở miệng cười thật tươi cầm chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô nhẹ nhàng nói: “Cầm lấy, lau đi.”.
Tư Ngôn phải thừa nhận rằng, lúc đó tự đáy lòng cô trào dâng một cảm giác ấm áp lạ kỳ, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy có chút băn khoăn, tại sao lần nào cô thê thảm bê bết nhất cũng đều đụng phải anh ta, tại sao mỗi lúc cô hi vọng Kỳ Dục sẽ ở bên cô, thì ngược lại người đó lại là anh ta?
Chính vì thế, cô nhất quyết quay đi không muốn nhìn anh ta thêm nữa, nhưng không ngờ Kỷ Huyên lại nhanh chóng đưa tay ra lau miệng cho cô: “Nôn hết ra rồi, đã thấy thoải mái hơn chưa? Ai bảo cô uống nhiều như thế làm gì?”.
Câu nói ấm áp ấy khiến Tư Ngôn không thể kìm lòng, cô bặm môi rồi quay đầu nhìn lại: “Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”.