Đợi đến khi đám phóng viên rời đi hết, Kỳ Dục mới túm lấy tay cô rồi nhìn chằm chằm vào mắt: “Em có hiểu mình đang nói gì không?”.
Tư Ngôn toét miệng cười có chút miễn cưỡng: “Em hiểu chứ, làm như vậy chúng ta chẳng phải mới đi được sao? Nếu không chắc hẳn bọn họ sẽ còn quấy rầy rất lâu nữa!”.,
“Sau này, em sẽ giải thích thế nào đây?”. Kỳ Dục chau mày, lạnh lùng hỏi lại, : “Em định sẽ làm em gái của anh cả đời sao?”., giọng nói của anh vô thức được đẩy cao, làm thế nào để anh không khỏi tức giận được cơ chứ, vì Tư Ngôn không tin tưởng để anh giải quyết chuyện này, vì cô còn tùy tiện nói cô là em gái của anh, vì cô vẫn không ý thức được sau khi nói ra những lời như thế có thể sẽ phải trả giá như thế nào.
“Đương nhiên không phải như vậy rồi, nhưng như vậy chúng tra có thể minh bạch đường hoàng cùng nhau đi dạo phố, có thể cùng nhau trở về nhà, cũng không có người đặt điều này khác, đợi đến khi đám phóng viên đó không còn quan tâm chú ý đến nữa thì chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi vấn đề.”. Tư Ngôn nói,. “Không cần phải lo lắng quá, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.”.
Kỳ Dục cười lạnh: “Em cho rằng phóng viên cũng sẽ ngốc nghếch như em sao? Hay là em cho rằng em càn quấy như vậy là có thể giải quyết được vấn đề?”. Anh thật sự rất muốn gõ vào đầu cô để xem xem bên trong đựng cái gì, lẽ nào cô không biết làm như vậy sẽ khiến cho mọi chuyện càng trở nên rắc rối hơn sao?.
“Em thật lòng không muốn gây phiền phức cho anh.”. Tư Ngôn biết Kỳ Dục đang thực sự tức giận, vì cô có cảm giác luồng khí lực trong bàn tay anh đang còn đặt trên tay mình mỗi lúc một nặng nề hơn, cô đưa tay túm chặt lấy góc áo anh, gọi một cách cẩn thận yếu ớt,: “Kỳ Dục, em thực sự không biết suy nghĩ, sơ ý gây ra những chuyện này, anh tha lỗi cho em lần này được không?”.
Kỳ Dục mặc dù đang vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô liền cảm thấy cơn tức giận của mình chẳng có giá trị gì hết, sau khi hít vào một hơi thật sâu mới đưa tay ra mở cửa xe cho cô bước vào, sau khi thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống yên liền đóng mạnh cửa xe lại, sau đó tự mình đi vòng qua đầu xe giận dữ ngồi vào chiếc ghế còn lại dành cho người lái. Chiếc xe chuyển bánh, Kỳ Dục giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng không thèm lên tiếng, Tư Ngôn do dự một lúc lâu mới dám bắt chuyện với anh:, “Kỳ Dục, chúng ta đang đi đâu đấy?”.,
“Đưa em về nhà.”,
“Chẳng phải anh nói đi ăn trưa sao?”, Tư Ngôn khóe miệng chép chép khẽ lầm bầm.
“Thấy em còn có sức nói dối đầy khí thế như vậy, anh tưởng là em không còn đói nữa chứ.”. Kỳ Dục liếc nhìn cô một cái.
“Em cho rằng chỉ cần một lời xin lỗi là có thể giải quyết được hay sao?”. Ngay lúc này Kỳ Dục chỉ muốn đưa Tư Ngôn đến trước mặt mọi người mà nói cho họ biết cô chính là bạn gái của anh, sau này sẽ là bà xã của anh. Còn Tư Ngôn thì sao? Lại còn dám nói cô là em gái anh? Tư Ngôn cúi đầu không dám nói, sợ mình nói sai một câu lại khiến cho Kỳ Dục càng thêm nổi giận. Nhưng cuối cùng Kỳ Dục không thể chịu đựng được nữa, giải thích một câu: “Anh phải trở về công ty nói cho Trình Hải An biết chuyện này, em cho rằng dễ dàng như vậy chuyện này có thể dễ dàng giải quyết à?”.
Tư Ngôn xoa xoa hai tay vào nhau không dám lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại. Kỳ Dục nhìn dáng vẻ như con dâu mới của cô vô thức thở dài một tiếng, anh từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy mình lại bất lực như thế này, dương mắt nhìn Tư Ngôn nói cô chính là em gái anh một cách nghiêm túc như thế, nếu không phải là đã tìm thấy A Sênh thì có lẽ chính anh cũng hồ đồ mà tin đó là sự thật. Quả thực đã từng có một thời gian, anh bao lần nhầm tưởng cô chính là A Sênh? Anh vẫn luôn che giấu một điều mà không bao giờ nói với người khác đó chính là cảm giác Tư Ngôn rất giống với A Sênh. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh đang cố gắng đi ngược với thực tế, nên nói, anh rất vui mừng khi thực tế là như vậy. Vì Tư Ngôn không phải là em gái anh, anh mvới có thể cùng cô tay nắm tay, anh mới có thể ôm cô vào lòng, anh mới có thể mạnh mẽ nồng nàn thâm nhập vào cơ thể cô, được như vậy anh còn có thể không cảm thấy mãn nguyện hay sao?
Chỉ vì một câu nói của cô ở nhà để xe sẽ châm ngòi cho một loạt các tin tức giật gân được đăng tải tràn lan trên các tạp chí báo đài. Tư Ngôn mới từ nước ngoài trở về cho nên quá khứ của cô vẫn chưa được các nhà báo biết đến, đại đa số họ chỉ tra cứu được thông tin cô là con gái của Tư NiênThiều, mà điều này lại dẫn đến một vấn đề khác, đó là nếu cô là em gái của Kỳ Dục thì lẽ nào Kỳ Dục lại chính là con trai của Tư Niên Thiều sao? Nhưng trong các tài liệu rõ ràng lại chỉ ra Tư Niên Thiều chỉ có một người con gái duy nhất. Đám nhà báo sẽ không bỏ qua cơ hội này vận dụng hết khả năng suy diễn của mình để thêu dệt lên mọi chuyện. Họ sẽ kéo mối quan hệ giữa ba người này xây dựng thành chtruyện, thậm chí còn kéo cả mọi chuyện đã qua giữa Kỳ Dục và Hướỡng Vãn vào cuộc cho thêm phần náo nhiệt, điều đáng sợ nhất là, không ngờ tới còn có người lấy một tờ báo cũ, đem chuyện trước đây của Tư Thiều và chồng của bà ra bàn tán. Trên mạng tổng cộng có ba nguồn tin tức, những người ủng hộ thì nói Tư Thiều và Chung Tấn Sở không sinh con cho nên nhận Tư Ngôn làm con nuôi, nhiều năm sau, Kỳ Dục mới tìm được cô, sau đó hai người mới quen biết nhau. Những người không ủng họ lại cho rằng đây chỉ là cái cớ để che đậy chuyện tình cảm của Kỳ Dục và Tư Ngôn. Còn có những người không ủng hộ cũng không nghi ngờ, chỉ nói thời gian sẽ chứng minh cho tất cả và chờ đợi sự thật cuối cùng được hé lộ. Trong một thời gian, những phỏng đoán mối quan hệ của họ được đề cập đến rộng rãi trên các trang mạng và trong các diễn đàn khiến cho người ta không thể không chú ý đến.
Tư Ngôn nằm dài trong nhà theo dõi các tin tức trên mạng, hối hận vô cùng chỉ muốn cắt phăng cái miệng gây họa của mình đi, tại sao lại nhất thời không kiên nhẫân mà nói ra những lời nói dối tai hại này? Chẳng trách sao Kỳ Dục lại giận dữ như thế.
Vì chuyện này, Tư Thiều vẫn thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với Tư Ngôn, mặc dù biết chuyện nhưng Tư Thiều vẫn không nói với cô những lời nặng nề. Có điều cho dù như thế, Tư Thiều trong cơn tức giận vẫn muốn để cô được yên tâm, nói chuyện này cứ để cho bà giải quyết. Tư Ngôn hỏi bà định giải quyết thế nào, Tư Thiều nói: “Con muốn làm bạn gái hay em gái cậu ta?”..
, “Vậy tại sao con còn làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy?”,
“Con biết con đã sai rồi mà!”,
“Bây giờ cũng chỉ có thể nói sai là sai, đợi sau một thời gian, ta sẽ đến nói rõ với Kỳ Dục, cậu ta đã nhận nhầm người. Con có cảm thấy ta nên lập tức mở một cuộc họp báo như vậy sẽ tốt hơn không? Con vẫn còn muốn tiếp tục tham gia bộ phim của mình chứ?”.
Tư Ngôn đáp lại liên thanh:, “Vâng, có, có chứ, con sẽ làm theo lời mẹ. Nhưng, Niên mẹ Tư Thiều, bọn họ nói con không phải là con ruột của mẹ? Mẹ có thể giải thích cho con một số chuyện không? Con đọc được một số chuyện, trong đó cũng có một số tin tức cũng có thể coi là thật”.
Tư Thiều chợt lặng người, một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời, đến khi lên tiếng nghe giọng nói của bà có chút nặng nề nghiêm trọng: “Xem những tin đồn nhảm ấy làm gì, con không biết tất cả những chuyện đó đều là những thông tin được cánh nhà báo thêu dệt một cách tùy tiện cho có chuyện thôi à? Thời gian này hãy ở nhà nghỉ ngơi, đừng ra ngoài lung tung, nếu không lại bị người ta đuổi theo kiếm chuyện đó”. Nói xong một hồi liền gác máy,.
Tư Ngôn nhẹ nhàng thở ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới quay đầu lại nhìn về hướng Tư Niên đang bước tới: “Lão đầu tử, Tư Thiều rất kì lạ nha”.
“Sao?”.
“Là con nói hỏi đùa hỏi mẹ con có phải là con gái ruột của bà không, bà đột nhiên tức giận mắng con một trận, còn tắt điện thoại trước khi tạm biệt nữa chứ.”. Tư Thiều đối với cô từ trước đến nay đều không mấy khi mắng giận, lẽ nào lần này lại tự nhiên ngắt điện thoại trước.
Tư Ngôn thần sắc có chút sững sờ, nhưng lại nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, ông cười hi hi xoa đầu Tư Ngôn: “Con nghi ngờ mình không phải là con gái bà ấy, thử hỏi xem liệu bà ấy có thức giận không?”.
“Là vậy sao?”. Tư Ngôn giả bộ suy nghĩ, sau đó lại cười.
: “Đúng là như vậy đấy.”, “Được rồi, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”.
Tư Ngôn lúc này mới phát hiện ra thời gian không còn sớm nữa, sau khi chào tạm biệt Tư Niên mới ngoan ngoãn bước về phòng.
Cô không ngủ được, liền cầm lấy điện thoại gọi cho Kỳ Dục, không nghĩ rằng điện thoại của anh lại tắt máy, cô có chút ngạc nhiên, lẽ nào vì một số phóng viên có thể sẽ tra được số điện thoại cá nhân của anh, cho nên anh mới buộc phải khóa máy? Tư Ngôn không hề biết được rằng điện thoại của Kỳ Dục đã được khóa một tuần nay, hơn nữa đợi sau một tuần, các nguồn tin tức đã phai nhạt dần., Tư Ngôn không nén được thở dài một tiếng, đành chờ đợi một lúc thích hợp nào đó sẽ làm rõ mọi chuyện.
Sau khi có thể được ra ngoài, Tư Ngôn vốn định trước tiên sẽ đến thẳng nhà anh một chuyến, rốôt cuộc một tuần không gặp cũng chẳng thể gọi điện nói chuyện, bất kể lúc nào cô cũng không thể không thôi nhớ anh. Nhưng không ngờ mới chuẩn bị ra ngoài cô liền nhận được điện thoại của Sở Vân Thượng gọi đến. Lúc này cô mới biết bộ phim của Sơ Vân Thượng đã được chuẩn bị sẵn sàng khởi quay, chỉ có điều thiếu diễn viên nữ chính. Sau khi gặp mặt Sở Vân Thượng, Tư Ngôn nói mình gần đây không có tâm trạng nghĩ đến việc đóng phim, Sở Vân Thượng thầm hiểu ý cô, sau khi trao đổi với đoàn làm phim đã đưa ra quyết định sẽ lặng lẽ quay, hơn nữa còn tuyệt đối giữ bí mật với các phóng viên, chuẩn bị để Tư Ngôn đảm nhiệm vai nữ chính này. Ngày hôm sau, Vân Quang đã tiến hành làm những tấm ảnh poster chụp nam diễn viên chính và bạn diễn của anh trong bộ phim, còn đặc biệt chú ý chụp riêng những tấám ảnh Tư Ngôn từ phía rất xa rồi đưa lên. Poster của bộ phim này lập tức gây được sự chú ý của công chúng, mọi sự quan tâm lúc này đều tập trung vào nữ diễn viên chính, đối với những chuyện trước kia của Kỳ Dục và Tư Ngôn đều đã lắng xuống không mấy ai để ý tới.
Bộ phim được khỏởi quay với tốc độ nhanh chóng, Tư Ngôn lần đầu tiên tham gia đóng phim, lại không được đào tạo bài bản qua trường lớp cho nên gặp không ít khó khăn, nhiều lần đạo diễn suýt chút nữa đã nổi cáu với cô, may mà Sở Vân Thượng luôn bên cô ở phim trường an ủi động viên tình hình mới được xoa dịu đi một chút. Tư Ngôn cảm thấy vô cùng thất bại, thậm chí có lúc vì quá xúc động mà cô chỉ muốn bỏ cuộc.
Lại một lần nữa cảnh quay của cô và Kỷ Huyên rơi vào tình trạng NG (Chú thích: No good: diễn tồi.) phải diễn đi diễn lại, Tư Ngôn nhìn thấy đạo diễn phía dưới đôi mắt gần như bốc hỏa, lặng lẽ cầm lấy kịch bản một mình lẳng lặng đi tìm đến một góc khuất ngồi phệt xuống đất, ôm lấy đầu gối gục đầu xuống, cảm thấy vô cùng đặc biệt mệt mỏi, không chỉ là thể xác mà còn cả tâm hồn. Hơn nửa tháng nay cô không được gặp Kỳ Dục, mỗi ngày đóng phim đều vô cùng khổ sở, thậm chí trong hoàn cảnh một diễn viên mới như cô mà nói cô cũng không dám kêu ca, chính vì như thế mỗi lần trở về nhà đều mỏi mệt rã rời nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi, đôi khi ngay cả đến việc tắm rửa cô cũng quên mất lẽ nàolàm sao còn có sức lựục mà gọi điện thoại cho anh. Càng vào những lúc này, cô càng muốn được gặp anh, muốn nghe anh nói với cô một câau an ủi.
Khi Kỷ Huyên tìm thấy Tư Ngôn, cô đang cúi xuống ôm mình cuộn thành một vòng tròn, bờ vai cong lại, gập sâu xuống dưới, hình như đang khóc. Anh lặng lẽ bước đến, đứng trước mặt cô, giúp cô chắn lấy một vài tia sáng hắt vào mắt, sau đó nhẹ nhàng cười hỏi: “Sao thế? Chịu không nổi thất bại à?”.
Tư Ngôn ngồi lặng lẽ một hồi lâu rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mặct dù không thấy có những giọt nước mắt nhưng đôi mắt lại đỏ au, cô cắn chặt miệng, sắc môi nhợt nhạt: “Không liên quan đến anh”.
Kỷ Huyên chau mày lại, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Sao lại không liên quan đến tôi, tôi chính là bạn diễn đóng cặp với cô trong phim mà”.
Tư Ngôn nghĩ đến NG hết lần này đến lần khác, khuôn mặt bất giác ngại ngùng lên: “Xin lỗi”. Cô lạnh lùng đáp lại.