…London, thủ đô nước Anh, trong một ngôi biệt thự hoa lệ…
Trong căn phòng với màu chủ đạo là màu trắng, một cô gái với khuôn mặt baby đang ôm con gấu bông to đùng say giấc thì:
“I came in like a wrecking ball
I never hit so hard in love…”
Nó với lấy cái Ip 5s, mở con mắt cá sấu ti hí nhìn màn hình, bố nó gọi:
- Alo! Con nghe đây bố.
- Con gái yêu của ta, con vẫn chưa dậy à?
- Dạ. Con bị bố đánh thức rồi. Bố đền con đi.
- Công chúa của bố muốn bố đền gì cũng được mà. Ta có chuyện muốn nói với con đây.
- Vâng! Con vẫn đang nghe đây ạ.
- Ngày mai con sẽ về Việt Nam.
- Cái gì cơ ạ?_ nó hét muốn banh điện thoại làm ông Lê phải tránh xa cái điện thoại để tránh bị điếc -_-
- Hic. Bố chưa điếc cũng bị con làm cho điếc mà. Nhỏ tiếng xuống đi nhị tiểu thư.
- Sao tự nhiên con lại phải về Việt Nam ạ? Bố nói muốn. con học xong ở bên này mà.
- Phải hỏi 2 đứa kìa, 2 đứa làm gì để ông bà giận không cho ở Anh nữa, bắt bố mẹ lôi 2 đứa về.
Xong, ông bà không cho thì năn nỉ bố mẹ vô ích. Buông xuôi thôi.
- Con đâu rồi?_ Ông Lê gọi nó
- Phải về mấy tháng ạ?
- Về luôn, hè ông bà sẽ cho sang chơi.
- Vâng._ Nó đáp mà mặt xị xuống như đeo cả tạ chì.
- Bố mẹ đặt vé rồi đó. 8h sáng mai con bay.
- Con biết rồi.
- Ừ. Gặp con sau. Bố vào họp đây.
- Vâng. Chào bố ạ. Chụt.
Nó ngồi than trời trách đất, xui quá đi mà
Ngồi một lúc nó sực nhớ ra là phải rút hồ sơ với xin nghỉ ở trường ĐH nữa. Nó bật dậy, vào WC để VSCN.
…30p sau…
Nó bước ra với chiếc quần jean dài, bó sát, mài rách thêm chiếc áo pull rộng có hình thần tượng của nó-Suju (thần tượng của au:v). Mái tóc hạt dẻ được búi cao. Trông nó giản dị mà vẫn rất đẹp. Trời cuối hạ bắt đầu se lạnh. Nó với lấy chiếc áo khoác len dài tới gối, thêm chiếc khăn màu café, cặp kính Nobita nữa. Không có từ gì diễn tả vẻ đẹp của nó ngoài PERFECT.
Bước ra ngoài, hít một hơi dài. Bầu không khí sang thu khá dễ chịu, nắng trải khắp nơi, trên đường, trên những tòa nhà, chiếu lên đài phun nước ở ngã tư gần nhà nó. Mọi thứ đều đẹp đến nỗi trầm trồ.
Bước từng bước trên con đường quen thuộc mà nó đã đi suốt 5 năm, có thứ gì đó len lỏi trong nó, chắc là luyến tiếc. Một cơn gió khẽ thổi ngang qua đùa nghịch mấy sợi tóc của nó, một chiếc lá úa rơi, xoay xoay cùng gió không muốn lìa cành. Nó cứ vừa đi vừa ngắm, một lúc rồi cũng tới trường nó. Băng qua khuôn viên rộng thênh thang nó tới thẳng phòng hiệu trưởng.
( Đoạn này nói Tiếng Anh nhưng au sẽ viết bằng TV cho các bạn dễ đọc:3)
“Cốc… cốc… cốc”
- Mời vào!
Nó mở cửa bước vào:
- Chào giáo sư.
- Huyen Thy Le, em tới đây có chuyện gì? Giờ học sắp bắt đầu rồi.
- Thưa giáo sư, em tới để rút hồ sơ.
- Ồ! Sao vậy? Không phải em sắp hoàn thành chương trình học ư?
- Thưa giáo sư, gia đình muốn em về Việt Nam ạ.
- Ra vậy. Chúng ta đi.
Vị hiệu trưởng già đứng dậy, với lấy chùm chìa khóa và chiếc áo khoác vào người. Ông dẫn nó tới phòng lưu trữ hồ sơ.
( Vì suốt 5 năm học nó là học sinh xuất sắc nên hiệu trưởng biết nó)
Sau khi rút hồ sơ, nó lên lớp để dọn sách vở trong tủ đồ cá nhân. Bọn tiểu quỉ bạn nó biết nó phải về mà đứa nào cũng cười toe toét. Dù gì cũng chơi với nhau 5 năm rồi, nghe nó phải về ít ra cũng phải tỏ ra buồn chứ, đằng này… Nó chán nản đi về luôn.
Sau khi về nhà dùng bữa trưa, nó dặn chị giúp việc dọn đồ rồi lên phòng ngủ nguyên buổi chiều ( chị này heo gọi bằng cụ ~.~)
…7p.m…
” Cốc… cốc… cốc”
- Tiểu thư! Đến giờ ăn tối rồi._ Bác Jack gọi nó
- Cháu không ăn đâu._Nó đáp bằng giọng ngái ngủ.
- Ông bà chủ đang chờ tiểu thư ở dưới lầu đấy ạ.
30s để tiếp nhận thông tin, nó luống cuống thay đồ. Bố mẹ nó cực ghét ai không đúng giờ. Phen này chắc chết >.<
5p sau nó ăn mặc chỉn chu xuống nhà. Ngó quanh ngó quất, không hề có bóng dáng của bố mẹ nó.
- Bác Jack! Bác lừa con.
- Xin lỗi tiểu thư. Đó là cách duy nhất khiến tiểu thư thức dậy.
Nó cứng họng, đúng là “Gừng càng già càng cay mà”.
- Mời tiểu thư dùng bữa.
Nó đành ngồi xuống ăn. Sau khi dọn hết đống thức ăn trên bàn, nó ôm cái bụng no căng định lên lầu ngủ thì:
“I came in like a wrecking ball
I never hit so hard in love…”
Nó rút điện thoại ra, là Jes- bạn cùng lớp của nó:
- Bồ chuẩn bị đi, 10p nữa tớ qua đón.
Chẳng để nói kịp nói gì, Jes cúp máy cái rụp. Nửa tin nửa ngờ nó cũng lên thay đồ.
Đúng 10p sau “Bim… bim”
Nó chạy ra, là Jes cùng đám bạn nó:
- Lên đi bồ.
Nó lên xe, chiếc xe chuyển bánh, theo sau là một dàn xe. Nó bị bịt một cô bạn bịt mắt.
- Mấy bồ đưa tớ đi đâu thế?
- Bí mật.
Sau một hồi vi vu, lũ qủi đó cũng đưa nó tới nơi. Jes dắt nó đi đâu đó.
- Tớ cởi băng bịt mắt được chưa?_nó tò mò
- Tớ đếm đến 3 là Sam cởi băng bịt mắt cho Thy nha.
- Yes, sir
“1…2…3″
Chiếc băng được cởi ra. Pháo giấy bắn ra bay khắp nơi. Trước mắt nó là một bữa tiệc nhỏ với toàn bộ ánh sáng là nến cùng những chùm bóng bay được giăng trên những cái cây.
- E hèm, Jes thay mặt cả lớp chúc Thy sẽ có một chuyến bay tốt đẹp.Về Việt Nam nhớ không được quên bọn tớ đâu đấy.
Nó lặng người, lũ quỉ của nó, sống mũi nó cay cay.
- Cảm ơn mấy….
Chữ bạn còn chưa nói xong đã có một nắm bánh kem nhằm bản mặt xinh đẹp của nó mà bay tới.
“Bẹp”
Nó lãnh trọn nắm bánh, dính tèm lem. Khẽ vuốt lấy nắm kem trên mặt, nở một nụ cười, nó quẹt kem vào mặt những người gần nhất. Trò chơi bắt đầu, cả lũ cố gắng bôi trét khắp nơi có thể. Nó ném, cả lũ ném, ném loạn xạ, rồi thì hò hét, rồi thì chạy rầm rầm (hí hí. au được ngồi ăn bánh kem xem trò vui:3)
Sau 1h30p59s thì cái trò kinh khủng đó cũng dừng lại. Cả lũ bẩn tà la từa lưa, tóc bết lại, quần áo xộc xệch ngồi thở hồng hộc. Ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn đều nghĩ chúng nó chui từ đống rác ra. Thở được tí chúng nó lại bày trò. Đến 12h, khi tất cả đã thấm mệt bọn nó mới chia tay, ai về nhà nấy.
Nó mệt mỏi lê cái thân tàn về nhà tắm rửa. Lũ tiểu quỉ đó, thật không nỡ rời xa mà. Tắm rửa xong, nó lên giường ngủ để lấy sức mai về Việt Nam.
….7 a.m…
“Cốc…cốc…cốc”
- Tiểu thư dậy đi. 7h rồi._ông Jack gọi nó
- Cho cháu ngủ thêm chút nữa đi mà.
“Haizz. Tiểu thư lại thế. Biết bao giờ ông già này mới không phải gọi dậy nữa đây”_ông Jack thầm nghĩ.
“I came in like a wrecking ball
I never hit so hard in love”
Điện thoại nó réo ing ỏi, với tay lấy cái ip, nó nghe:
- Alô! Ai đấy? Mới sáng ra đã…
Chưa để nó kịp nói hết câu bố nó đã chen ngang:
- Còn 45p nữa máy bay sẽ cất cánh.
Một câu nói ngắn gọn nhưng đủ cho nó hiểu hậu quả nếu nó không nghe lời.
- Vâng. Con dậy ngay. Bố yêu ngày mới tốt lành.
- Tốt. Con cũng thế nhé. Bye con yêu.
Sau khi thay đồ, nó ra xe. Đến sân bay là 7h55p. Nó chào tạm biệt ông Jack cùng anh lái xe rồi kéo vali vào trong.
“Xin thông báo chuyến bay EV1802 từ London, England sang Hà Nội, Việt Nam sẽ cất cánh lúc 8h. Đề nghị hành khách nhanh chóng làm thủ tục để chuyến bay được cất cánh đúng thời gian. Xin trân trọng cảm ơn”
Tiếng nói trong trẻo của nhân viên sân bay vang lên. Nó nhanh chân bước trên sân bay rộng thênh thang lên máy bay.
Đúng 8h, chuyến bay cất cánh.
Sau mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, nó đã có mặt tại sân bay Nội Bài. Kéo hành lí ra ngoài, không khó để nó nhận ra bà quản gia nhà nó, bà ấy vẫn vậy, đứng đắn và quí phái.
- Bác Hiền, cháu nhớ bác quá điiii!_nó reo lên rồi ôm chầm lấy bà quản gia
- Cái con bé này. Cháu mà cũng biết nhớ ta sao?
- Vâng. Cháu nhớ nên cháu mới về ở luôn với bác Hiền này._nó chun chun mũi nói, nhìn yêu ơi là yêu.
Bác Hiền khẽ véo mũi nó:
- Sắp lấy chồng đến nơi rồi mà vẫn nhõng nhẽo quá cô nương ạ.
- Bác này…_nó xị mặt
- Thôi nào. Cười đi bác thương nhá.
Nó cười toe rồi chợt nhận ra gì đó, nó hỏi:
- Bác Hiền! Bố mẹ cháu đâu sao không ra đón cháu. Chắc họ không nhớ cháu nên không thèm ra đón:c
- Bố mẹ cháu đang nấu món cháu thích chờ cháu về ăn mà.
- Thật ạ? Thế thì về mau thôi.
Nó lanh chanh leo tót lên xe ( chị này háu ăn quá trời -_-”)
Nó bước lên chiếc limo đen bóng. 15p sau chiếc xe dừng trước cổng căn biệt thự nhà nó. Không đợi xe đi vào, nó nhảy tót xuống nhăn nhở chạy qua cái sân rộng vào nhà, vừa chạy vừa kêu:
- Bố mẹ ơi! Thy về rồiiiiiiii.
Bố mẹ nó bước ra, nó chạy ôm chầm lấy bố nó, thơm cái “chụt” vào má bố nó rồi quay sang mẹ nó thơm cái nữa. Bố mẹ nó cười hiền từ, bố nó hỏi:
- Con gái yêu của bố đi có mệt không?
- Dạ không Con nhớ bố mẹ quá trời.
- Bố mẹ cũng nhớ con nhưng dạo gần đây công ty nhà mình mới mở thêm chi nhánh nên bố mẹ bận bù đầu, chẳng có thời gian sang thăm con.
- Con thương bố mẹ quá._nó xịu mặt
- E hèm, hình như không ai nhìn thấy mình thì phải._mẹ nó im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng.
- Hì hì. Mẹ yêu ghen tỵ với bố à?_nó chạy sang ôm tay mẹ nó
- Ô! Hóa ra vẫn có người thấy mình.
- Thôi mà mẹ! Con xin lỗi mà. Con nhớ mẹ nhất nhất nhất quả đất này luôn._nó giở trò nịnh bợ.
- Thôi đi cô. Chỉ giỏi nịnh._ mẹ nó cốc nhẹ nó
- Đau con mà._nó ôm trán dù chả đau tí nào (=.=)
- Không phải giả vờ. Có vào tắm để ăn không cô?
- Dạ có.
- Còn không đi nhanh?
Nó phi lên tầng để mặc mẹ nó tình cảm khoác tay bố nó đi vào ( F.A không thích điều này -_-)
Nó mở cửa phòng, căn phòng vẫn thế, dường như nó vẫn đang là con bé của 5 năm trước trong căn phòng này vậy. Nó mở tủ lấy đồ đi tắm, bên trong toàn quần áo mẹ nó mua mà nó không mặc, xếp đầy ắp. Haizzz… nó lớn nhanh quá. Đang trong hồi tưởng thì bụng nó réo.
Nhanh chóng đi tắm rồi xuống nhà, bàn ăn thịnh soạn toàn món nó thích, chắc bố mẹ nó nấu mệt lắm.
- Lại đây ăn mau đi con._mẹ nó gọi
- Vâng._nó lon ton chạy lại
- Ăn nhiều một chút. Bố th
ấy con gầy đi.
- Chắc lại sợ béo à?_mẹ nó chen vào
- Không ạ. Con ăn nhiều mà không hiểu sao không béo được. Không tin con ăn hết chỗ này cho bố mẹ xem.
- Bố mẹ cần hành động.
- Con mời bố mẹ ăn cơm._nó cầm đũa gắp một miếng sườn cho bố mẹ nó.
Đó là miếng duy nhất nó có thể gắp cho bố mẹ nó tại bố mẹ nó toàn gắp cho nó, báo hại nó ăn ngon muốn bội thực. Nó đang dọn dẹp thì bố mẹ nó gọi ra:
- Con yêu. Bố mẹ có chuyện muốn nói chuyện với con.
- Con ra ngay.
- Ngồi xuống đây với mẹ nào._mẹ nó vỗ vỗ vào chỗ cạnh mình.
Nó ngồi xuống:
- Rồi ạ. Bố mẹ có chuyện gì cần nói với con ạ?
- Bố mẹ đã xin cho con vào học trường SKY. Thứ 2 tới con sẽ vào học.
- Ở Việt Nam vào học sớm vậy ạ? bây giờ mới tháng 7 mà.
- Ừ. Trường THPT QUÍ TỘC SKY vào học sớm hơn các trường khác con ạ.
- Cái gì? THPT?_ Nó hét ầm nhà
- Bố mẹ chưa điếc đâu._mẹ nó nhăn mặt
- Con xin lỗi. Nhưng con đang học ĐH năm cuối mà.
- Bố mẹ biết. Nhưng ở Việt Nam không ai cho con học ĐH ở tuổi 17 đâu. Con chịu khó chút đi.
- Vâng._nó nói mà mặt dài ra cả mét
( Au: giống vòi bơm nước ghê
Thy: *lườm*
Au: *xách dép*)
- Hạ Thảo với Hà My cũng học ở đó đấy.
Nó quên mất chiến hữu của nó chứ. Bố mẹ nó nhắc mới nhớ.
- Bây giờ bố mẹ có việc phải đi luôn không ở lại với con được.
- Hic. Sáng mai rồi đi không được ạ?
- Việc gấp lắm con ạ.
- Vầng.
- Đừng buồn nữa. Bố mẹ hứa xong việc sẽ về với con ngay.
- Vâng. Để con tiễn bm.
Bố nó kéo cái vali to đùng, mẹ nó đứng dặn dò nó đủ thứ, nào là phải biết tự chăm sóc cho bản thân, không được thức khuya, học hành cho thật tốt,… ( Mấy mẹ lúc nào cũng vậy =.=”)
Dặn xong bố mẹ nó hôn tạm biệt nó rồi lên xe. Chiếc Limo nhanh chóng khuất sau cánh cổng. Công việc của thương nhân là thế, bố mẹ nó đi suốt, hầu như lúc nào nó cũng ở nhà cùng anh Thiên.
Lắc đầu để xua mấy ý nghĩa tự kỉ, nó hí hửng lên phòng. Lâu lắm nó mới về Việt Nam, phải rủ 2 con bạn thân đi đạp phá thôi. Nó rút cái Ip 5s ra, gọi cho ai đó.
…Tại biệt thự nhà họ Trần…
“Em thấy lạc lõng ở giữa dòng người đi trên phố đông,
Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn…”
Thảo nhìn vào điện thoại. Là số lạ. Không biết ai nữa. Có lẽ là mấy thằng dở hơi giở trò tán tỉnh. Haizz…nản thật. Thảo bắt máy:
- Alo. Thảo nghe.
- Chào em._nó giả giọng ồm ồm
- Có quen?
- Không quen nói chuyện mới quen. hề hề.
- Không có gì thì tôi cúp.
- Khoan, Thy nè. Bồ không nhận ra tớ à?
- Thy á?_Thảo hét ầm lên làm nó giật mình suýt đánh rơi điện thoại. (Ip 5s rơi xót lắm:3)
- Bồ ơi. Nhỏ cái loa giùm tớ đi. Tớ mà phải vào viện kiểm tra bồ phải trả tiền viện phí đấy.
- Tại tớ bất ngờ quá. Xin lỗi bồ nha. Bồ về từ bao giờ mà bây giờ mới gọi cho tớ?
- Tớ mới về lúc chiều. Lát đi quậy bồ nha.
- Ủng hộ 2 tay 2 chân luôn.
- 8h nha. Tớ gọi My đã.
- Để tớ gọi cho.
- Thế cũng được, tớ cúp máy đây.
- Bye bồ.
…Biệt thự họ Nguyễn…
” Đừng để một ai khác đứng giữa anh và em
Sợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhau…”
My bước từ nhà tắm ra. Thật bực bội quá đi, không biết kẻ nào cả gan vậy trời. Tiến đến chiếc giường thân yêu, với lấy cái Ip: