Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Chương 3: Chạm mặt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Con đang làm gì đấy? 
- Con đang đi chơi cùng bạn chút thôi ạ. 
- Ừ. Con vẫn khỏe chứ? 
- Vâng. Con khỏe. Bố mẹ khỏe không? 
- Bố mẹ khỏe, chắc phải cuối tháng sau bố mẹ mới về với con được. Công việc bận quá. 
- Vâng. Con biết rồi ạ. 
- Ta mới cho con chuyển sang trường SKY. Chắc mai họ sẽ chuyển đồng phục tới cho con. 
- Sao lại phải chuyển ạ? Con học ở Venus cũng tốt mà. 
- Ta biết. Nhưng chính bố Thy nhờ ta chuyển con qua đó để mấy đứa học cùng nhau. Điều kiện ở SKY cũng tốt hơn nhiều. 
- Vâng. Thế cũng được ạ. 
- Bây giờ bố phải đi giải quyết nốt vài việc, con đi chơi nhớ về sớm nhé. 
- Vâng. Con chào bố. 
- Bye con yêu. 
Thảo cúp máy, mặt cô vẫn chưa hết đỏ. Thực sự quá xấu hổ, lần sau chắc cô không dám uống rượu nữa mất. Xả nước thật mặt vào lòng bàn tay, cô táp vào mặt để làm mặt mình bớt đỏ. 
Sau một hồi thì mặt cũng bớt nóng, cô lấy bộ dạng bình thản nhất bước ra. Mọi người vẫn đang xì xào bàn tán về cô và sự việc hot nhất trong bar mới xảy ra. Mặc kệ, cô kéo nó và My đi về. 
.......trong bãi đỗ xe......... 
"Cuộc sống đâu lường trước điều gì 
Tình yêu có thể đến rồi đi 
Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau" 
Chuông điện thoại của My réo rắt- là bố cô. 
- Daddy. I miss you so much. 
- Con bé này lại lanh chanh rồi. Sắp lấy chồng rồi đấy cô ạ. 
- Bố này!!!_My nhõng nhẽo 
- Thôi nào! Công chúa của bố đang làm gì vậy? 
- Con đang đi chơi chuẩn bị về ạ. Sáng mai mấy giờ bố mẹ về để con đi đón? 
- Bố xin lỗi! Kế hoạch thay đổi nên chắc phải tháng sau bố mẹ mới về.  
- Lâu vậy ạ? 
- Ừ. Công chúa của bố có nhớ bố không? 
- Con nhớ lắm lắm rồi ý. Con mong bố mẹ về lắm rồi. 
- Xong việc lần này ta về đưa mẹ con con đi du lịch. Con chịu không? 
- Dạ chịu! 
- Mà My này! bố mới chuyển con qua trường quí tộc SKY. 
- Sao tự nhiên lại chuyển ạ? 
- Bố mẹ Thy nhờ ta chuyển con qua đó đi học cùng nó luôn. Con không phản đối chứ? 
- Dạ không ạ. Bố thật là tâm lí. Con yêu bố nhất trần đời. 
- Ừ. Muộn rồi, con về đi rồi ngủ cho sớm nhé! 
- Vâng ạ. Chúc bố mẹ ngủ ngon. 
- Bố mẹ bồ mới gọi hả?-Thy hỏi. 
- Ừ. Bố mẹ dặn tớ vài việc. 
- Thôi chúng mình về đi._Thảo giục. 
- Ừ. 
- Bye hai bồ nha._cả ba đứa đồng thanh rồi leo lên xe lao vút đi. 
............9 a.m, ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Dương.......... 
"Đừng vội vàng em hãy là em của ngày hôm qua 
Đừng bỏ mặc anh một mình nơi đây" 
Chuông điện thoại réo rắt làm hắn choàng tỉnh. Nếu không phải tên Tú chết tiệt sau khi xảy ra tai nạn với con nhỏ kia cứ bị đơ đơ dại dại thì hắn với Hải đâu phải mất bao nhiêu thời gian để kéo tên đó ra khỏi địa ngục (ầy. người ta ở thiên đường mà:3). hắn cực kì bực cái kẻ "vô cùng duyên dáng" đang làm cái điện thoại réo rắt mãi không ngừng kia, sao dai thế không biết? Hắn quờ quạng tìm cái Ip: 
- Alô! Mới sang sớm đã làm phiền thiếu gia ta, không muốn sống nữa à?_hắn trả lời với một giọng điệu lạnh băng, thừa sức giết người. 
- Thôi đi ông tướng. Nướng vừa thôi, tao ngửi thấy mùi khét rồi đấy!_Tú chọc hắn. 
- TẠI AI MÀ BẢN THIẾU GIA TA PHẢI NGỦ MUỘN HẢ???_Hắn gầm lên. 
- Tại tao, tại tao được chưa? Mày dậy đi sắm sách vở với đồ dùng học tập đi, mai vào học rồi đấy. 
- Năm nào chả như năm nào, mày mua luôn hộ tao đi. 
- Được thôi. Nhưng tao nghe nói cuốn "KHOA HỌC VÀ ĐỜI SỐNG" mày đang tìm hôm nay sẽ ra đấy. Mày biết 5 năm nó mới ra một lần và mỗi lần 5 cuốn mà. 
- Hả??? Sao mày không nói sớm??? 
- Mày có hỏi đâu mà tao nói 
- Đợi đấy, tao sẽ tính sổ với mày sau. Chúng mày đang ở đâu? 
- SHOPPING CENTRAL. 
- Ừ! Tao đến ngay. 
- Nhanh nhá.  
- Biến đi. 
Hắn cúp máy. Hắn phải nhanh mới được. Mở tủ lấy bộ đồ, hắn vào nhà vệ sinh thay đồ. 
15p sau, hắn bước ra với một bộ dạng so ciuuuuu (Mẹ ơi! Bông băng đâu, xịt hết máu mũi ra rồi T.T). Hắn mặc áo pull đen, quần jean rách màu đen, mũ hip hop, áo denim không tay, thêm đôi giày cao cổ cũng màu đen nốt. khuôn mặt hoàn hảo với cằm V- line, mắt to, da trắng mịn ( CÓ MỘT SỰ GATO CHÀ BÁ). Hắn trẻ trung, năng động nhưng không kém phần khỏe khoắn và quyến rũ:3 
với tay lấy ví và điện thoại bỏ vào túi, hắn xuống lầu. Một mình hắn ở trong căn biệt thự này cùng với quản gia và người giúp việc. Cứ thế lăng lẽ ngày này qua tháng khác. Bố mẹ hắn thì công việc tối ngày, cả năm chắc về thăm hắn được vài lần mà cũng chẳng thể ở lâu. Hắn lại là con một, không người bầu bạn hắn ngày càng trở nên ít nói và lạnh lùng hơn. 
Hắn vào gara lấy xe rồi phóng vút đi...... 
Nó chạy với tốc độ nhanh nhất vào SHOPPING CENTRAL, nếu koong phải tại tên bảo vệ làm nó mất quá nhiều thời gian thì có lẽ nó không phải chạy như vậy, chả lẽ bây giờ nó ra đường phải cải trang? (chả là anh bảo vệ mải ngắm chị ấy quá nên...). Thảo và My đã đợi nó ở trước cửa.
- Hai bồ đợi tớ có lâu không? 
- Bồ còn biết lâu nữa sao?_hai cô bạn nhìn nó với đôi mắt giết người. 
- Hì Hì! Xin lỗi mà:-)_nó nở một nụ cười giả lả cầu xin sự khoan hồng. 
- Lần sau nướng vừa thôi, nướng đến khét luôn rồi._đồng thanh luôn. 
- Tớ biết rồi. Mình vào đi. 
- Bồ đừng mong có thể đánh trống lảng. Tí phạt bồ phải chi tiền cho buổi shopping ngày hôm nay. 
- Dạ thưa sếp._mặt nó méo mó đi trông thấy, lúc nào cũng bị bắt nạt mà T.T 
Đúng lúc đó hắn cùng bạn bước vào, hai kẻ nổi tiếng hôm qua gặp lại nhau thì mặt biến sắc. nó nhìn Thảo, rồi dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội của mình mà phát biểu: 
- Bồ bị trúng gió hả Thảo. Mặt bồ biến sắc như tắc kè vậy. Vừa nãy mắng tớ khỏe lắm mà? 
Ngửi thấy mùi không lành trong đôi mắt đầy sát khí của Thảo, My vội kéo nó và Thảo đi để tránh rắc rối. Ba người đi trước mặc kệ bọn hắn đằng sau. Nhớ ra nhiệm vụ quan trọng nhất nó vội chia tay hai con bạn lên tầng 10 mua sách. 
Bước vào hiệu sách, nó làm mọi người chú ý bởi ngoại hình thật nổi bật. Mái tóc ngang lưng màu hạt dẻ được cắt hợp thời, áo pull, váy ren 3 tầng ngang gối, giày búp bê đen và mũ hip hop đen càng làm tôn thêm nước da trắng hồng của nó (hai anh chị này mặc đồ đôi:v). Không để tâm đến những ánh mắt đó nó tìm tới quầy sách khoa học. Sau một hồi tìm kiếm nó đã thấy cuốn sách nó cần. cuốn sách đang ở ngay trước mắt nó, chỉ cần với tay thì nó sẽ sở hữu được cuốn sách mà nó đang rất mong chờ. Khi tay nó chỉ còn cách cuosn sách chừng 2 cm thì có một bàn tay khác đã giành lấy cuốn sách và quay đi. Nó quay lại, xem cái dung mạo của kẻ dám cướp sách của nó. 
Trước mắt nó là một tên con trai cao gần 1m90, da trắng, môi đỏ, cằm v-line, nhìn hắn con gái còn phải ghen tỵ nữa. Hắn- đẹp đến từng na nô mét. Đời nó nhìn trai đẹp không ít nhưng chỉ mình hắn mới có sức thôi miên như vậy. Tâm hồn nó đã phản chủ bay đi đâu mất, khi lí trí của nó sắp ngừng hoạt động thì tia lí trí cuối cùng cũng kịp thức tỉnh nó: 
" Thy!!! Mày điên rồi. Tỉnh lại, là hắn cướp sách của mày, mau đòi lại, mày không thể để mất được. Phải đòi lại, phải đòi lại" 
- NÀY CẬU!!! Làm ơn trả sách cho tôi._nó nói bằng chất giọng băng BẮC CỰC đặc trưng. 
Hắn không thể phủ nhận việc hắn bị bất động trước đứa con gái này cho đến khi cô ta gọi hắn, cô ta xinh hơn tất cả các cô gái hắn tưng gặp, một nét đẹp lạ lùng, không thể nhầm lãn. Nhưng hình như cô ta lại hơi ngổ ngáo quá thì phải:/ hay cô ta không phải con gái? Trước giờ hắn luôn tự tin về độ đẹp trai làm siêu lòng cả trai lẫn gái, less lẫn gay của hắn mà không hiểu sao cô ta lại có thể cưỡng lại được (đoạn này Phong đệ hơi bị tự sướng rồi á nha). 
- Cô mới nói gì? Tôi không hiểu?_hắn đáp trả bằng chất giọng băng NAM CỰC (BC thua chắc) 
- Tai anh có vấn đề hay anh không hiểu tiếng người?_nó đá đểu. 
- Mong cô tôn trọng người khác một chút. 
- Thôi được. Tại sao anh lấy sách của tôi? 
- Sách của cô???_hắn nhếch miệng_ Cô làm ơn nói điều gì có lí mọt chút đi. Sách ở trên giá sao tự nhiên lại là sách của cô được? 
- Tôi đang chuẩn bị lấy thì anh giật của tôi.. 
Chưa kịp cho nó nói hết câu hắn đã xen ngang: 
- Tôi xin đính chính, sách là tôi lấy trên giá, không giật của ai hết. 
- Anh... 
- Tôi không rảnh đôi co với cô. Sách do ai lấy được thì nó là của người ấy. 
- Anh là đồ ngang ngược. 
- Người ngang ngược phải là cô mới đúng. 
Hắn buông câu nói lạnh lùng rồi bước đi. nó chạy theo túm lấy tay hắn: 
- Anh có thể nhường cho tôi được không?_nó nói giọng nhẹ nhàng với  đôi mắt long lanh () tuyệt chiêu sử dụng với bố mẹ và anh trai:v) 
Trông khoảnh khắc, trái tim băng đá lâu năm của hắn khẽ rung động. Một bàn tay, một ánh mắt có thể làm ta như vậy ư? 
Hắn đè nén cảm giác đó xuống, hắn không thể nhường, trước giờ không ai có thể làm hắn xao động dù là bố mẹ hắn thì huống gì mà hắn phải nhường cho nó? Hắn tự nhủ rồi buông một từ ngắn gọn không thừa không thiếu: 
- KHÔNG!!! 
Nó không tin vào tai mình. Có người có thể từ chối nó O.o. Tên này thật sự không đáng mặt đàn ông, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Haizzzz. À, mà còn một thứ nữa - TIỀN. Chẳng ai có thể chê tiền được. Nó nói với hắn: 
- Bây giờ anh bán lại cho tôi đi. Bao nhiêu tôi cũng mua. Anh cứ ra giá đi. 
- Tôi không cân tiền. Cô thật phiền, làm ơn để tôi yên. 
Hắn bước đi dứt khoát bỏ lại nó với gương mặt không thể nào biểu cảm hơn. Nó bị sốc tập hai, hắn đúng là không bình thường. Nó thầm rủa hắn 
"Cái loại con trai gì mà nhỏ nhen, keo kiệt. Đi giành đồ với mọt đứa con gái mà không biết ngượng sao? ĐỒ ĐÀN BÀ, ĐỒ NHỎ NHEN, ĐỒ ÍCH KỈ" 
Nó định bỏ đi nhưng nghĩ đã mất công vào mà không mua gì đi ra cũng ngại. Nghĩ thế nó liền quay vào chọn tạm vài cuốn về đọc. Sau khi mua xong xuôi cũng là 10h30. Chắc bây giờ nó tới chỗ Thảo và My rồi đi ăn trưa luôn. Nó rút điện thoại ra gọi cho Thảo... 
"Em thấy lạc lõng ở giũa dòng người đi trên phố đông 
Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn" 
- Thy à? Tớ nghe đây! 
- Bồ đang ở đâu đó?_nó hỏi bằng cái giọng uể oải. 
- Tớ đang trên tầng 17, bán dụng cụ học tập.
- Hai bồ đợi tí, tớ lên ngay. 
- Có mình tớ ở đây thôi, My nói là đi mua đồ gì đó rồi. Mà bồ lên nhanh đi, sáng giờ bồ đã mua được gì đâu. 
- Ừ. Bây giờ lên mua đây. 
- Ừ. Nhah lên nhé. 
nó cúp điện thoại, tiến lại phía thang máy. 
"TING" 
Thang máy mở ra, hắn bước ra ngoài, tay cầm cuốn sách đọc chăm chú, trông như kiểu trêu ngươi nó vậy. Nó coi như không thấy, bước vào trông bấm nút để có thể không trông thấy hắn càng nhanh càng tốt. 
"TING" 
Thang máy mở ra, Thảo đã đứng sẵn ngoài đó, cô lôi tuột nó vào trong. Thấy mặt nó xị xuống, không khác gì cái bánh đa nhúng nước liền hỏi: 
- Bồ sao vậy? Có chuyện gì à? 
- Có kẻ giật mất cuốn sach khi tớ sắp chạm được vào rồi lấy nó đi mất. 
- Ai mà vô duyên vậy? 
- Là cái tên cao nhất đi cùng cái tên bồ hôn hôm qua đó. 
- Bồ có nhất thiết phải nhắc lại như vậy khong? 
- Tớ xin lỗi. 
- Hắn là đàn ông con trai mà lại đi giành đồ với bố. Hắn có biết ngượng không vậy? 
- Chắc không đâu. 
- Thôi kệ đi, sau này đọc cũng được mà. 
- ừm. Mình lựa đồ đi.  
Nó và Thảo loay hoay chọn đồ. Phải đếngần một tiếng đồng hồ mới lựa xong đồ cho ba đứa (hic, đủ cả lớp dùng luôn rồi -_-). Xong xuôi, nó gọi cho My bảo My lên tầng 21 ăn trưa. 
.............Nhà hàng Hi An.... 
Nó và Thảo ngồi chờ My, My vừa tới đã nhìn thấy bọn nó ngay. 
- Bồ đi đâu thế?_vừa thấy My nó đã hỏi ngay. 
- Tớ đi mua mấy thứ linh tinh ý mà. 
- Thôi. Gọi món đi. Hai bồ ăn gì? 
- Tớ một bít tết._Thảo nói. 
- Tớ một gà rán._My trả lời. 
Nó vẫy tay gọi chị phục vụ. 
- Qúi khách dùng gì ạ?_chị phục vụ nhã nhặn. 
- Cho em một bít tết, một gà rán và một mì Ý đặc biệt loại nhiều ớt nhất. 
- Qúi khách đợi một lát chúng tôi sẽ mang món ra ngay. 
Trong khi chờ đợi, nó lôi cuốn sách ra đọc, My và Thảo ngồi nói chuyện mà không để ý rằng bọn hắn ngồi cách đó một bàn và cũng gọi đồ ăn y hệt tụi nó.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.