Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Chương 8



Lúc cô hết giờ làm thì trời đổ mưa. Mưa rơi tí tách lên khung cửa kính như những giọt lệ ai đó đang sụt sùi nhỏ xuống. Cô bật cười, cầm trên tay chiếc chén có những đường hoa văn mảnh, sao mình lại sến như thế này! Mùa đông đã đến rồi, nghĩ tới cửa ải cuối năm, lòng người sẽ trở nên đa sầu đa cảm. Cô cũng không ngoại lệ.

Thật ra ngày mai mặt trời vẫn theo lẽ thường mà mọc, không vì mình, hay vì anh mà ngừng nhịp điệu vốn có của nó. Mỗi lần gọi điện về, mẹ lại nhắc mãi cái đề tài muôn thuở ấy, chắc Tết này về nhà sẽ phải chịu oanh tạc đến mệt lử vì chuyện yêu đương rồi! Có đôi khi suy nghĩ lại, thấy mẹ nói cũng có lý, con người ta rồi cũng phải đến lúc thành gia. Đến thời điểm phải làm chuyện gì thì phải làm chuyện đó. Lúc đi học không nên nói chuyện yêu đương, khi đi làm cũng chẳng thể lôi mớ bài vở mốc meo thời đi học ra mà làm được. Bởi thế nên có người cứ mắc kẹt mãi trong mớ tơ vò, có người lại cực kỳ thành công.

Trầm Tiểu Giai thổi phù phù ly cà phê nóng hổi, bước lại gần: “Tử Mặc, chị đang nhớ người tình à?” Cô quay đầu lườm cô nàng, cười miễn cưỡng: “Có ai quy định là tôi không được phép nhớ sao?” Trầm Tiểu Giai cười: “Ái chà, dạo này sao thế, bắt đầu thịnh hành trào lưu nói thật rồi à?” rồi nhìn những giọt mưa rơi trên bức tường kính, nói: “Chắc mưa hôm nay màu hồng quá!” Cô bị chọc cho cười thành tiếng, đúng là bó tay với tài ăn nói của Trầm Tiểu Giai! Chẳng trách các anh em trong phòng lại hay đề nghị cô ấy đi dự tuyển vào làm ở Bộ Ngoại giao, không thể để quốc gia mất đi một nhân tài tầm cỡ như vậy được. Cô không mở miệng đáp, để cô bạn đồng nghiệp khỏi lấy mình ra làm đề tài nói tiếp.

Uống vài hớp cà phê rồi Trầm Tiểu Giai đưa tay lên chỉnh gọng kiếng, săm soi: “Tử Mặc, dạo này chị gầy đi thì phải? Cằm nhọn ra rồi nè!” Dù biết cô nàng chỉ thuận miệng nói, nhưng đáy lòng cô vẫn run lên mãnh liệt, khiến cà phê trong ly cũng sóng sánh. Tuy vậy, cô vẫn cười hì hì chọc ghẹo Trầm Tiểu Giai: “Chị cố ý giảm cân đó, em không biết càng ăn ít càng tốt hả? Với lại chủ yếu là để cái danh hiệu người đẹp khỏi bị em giành mất ấy mà!” Một cô gái miền Bắc như Trầm Tiểu Giai, dáng cao, lại thon thả yểu điệu, hiển nhiên là một đóa hoa đẹp. Trong lúc tán gẫu, các đấng mày râu trong công ty đã bảo nhau rằng người đẹp của hai miền Nam Bắc đã tập hợp hết ở phòng 4, mấy anh phòng 4 đúng là được hưởng hết phúc của nhân gian.

Hôm nay hẹn đi ăn với Hình Lợi Phong ở nhà hàng Thượng Hải, vừa đến giờ tan tầm cô không làm thêm nữa mà xuống lầu thật sớm. Vào giờ cao điểm, bắt được một chiếc taxi còn khó hơn lên trời. Bên ngoài, mưa vẫn rơi tí tách không ngừng. Đang không biết phải làm sao mới đón được xe thì chiếc xe trắng của Hình Lợi Phong đã xuất hiện, anh hạ cửa sổ xe, cười: “Lên xe đi!” Lúc nào anh cười, hàm răng trắng đều tăm tắp cũng lộ ra, khiến người ta cũng cảm thấy vui lây, hệt như thấy được ánh mặt trời buổi sớm mang theo bao niềm vui và hi vọng.

Đợi cô đeo dây an toàn xong, Hình Lợi Phong khởi động xe. “Biết là thời điểm này khó bắt được xe, nên anh đến xem thế nào.” Anh quả thật chu đáo. Chỗ anh làm cách chỗ cô rất xa, cô ngại không muốn anh phải chạy nửa thành phố tới đây, nên đã sớm nói là cô sẽ thuê xe qua, vậy mà anh vẫn tới. Cô quay đầu nhìn anh chăm chú. Một khuôn mặt tuấn tú… Ừm, thực ra thì anh là một đối tượng rất khá.

Họ vẫn ngồi chỗ cũ, ở chiếc bàn bên cạnh bức tường kính có thể nhìn ra khung cảnh phố xá phồn hoa bên ngoài. Một nơi rực rỡ sắc màu, nhộn nhịp về đêm là thế, nhưng ai biết được thực ra bên trong đó có bao nhiêu niềm vui chân chính đây?

Hình Lợi Phong rất có phong độ, lúc nào gọi thức ăn anh cũng đều hỏi ý kiến của cô. Với cô, chỉ cần thức ăn có khẩu vị không quá nặng là ổn. Anh đột nhiên cất tiếng hỏi, không biết là thuận miệng hay đã có dự tính: “Tết này em có định về không?” Cô đang hì hục chiến đấu với tô đầu cá, đáp: “Về chứ, dĩ nhiên là phải về rồi.”

Thực ra chỉ dịp Tết mới có thời gian về nhà đoàn tụ với mẹ và em gái, cô định xin nghỉ thêm hai tuần nữa cho dư dả thời gian rồi đi thăm bạn bè người thân với mẹ. Hồi bé, cô rất háo hức mỗi khi năm hết Tết đến. Thời ấy còn thiếu thốn nhiều về vật chất, chỉ có ngày Tết mới có quần áo mới, giày dép mới cùng đủ thứ quà vặt, cho nên cô cứ ngày ngày mong đợi cho đến Tết. Còn hiện tại cô cũng mong, nhưng là vì những ngày nghỉ. Mấy hôm trước, Trầm Tiểu Giai còn ai oán nhắc đến đề tài này: “Năm mới năm me mà làm gì, lại già thêm một tuổi chứ có gì hay đâu!”

Mùi vị món đầu cá này rất thơm ngon. Trời lạnh như vậy, ăn vào thấy rất ấm áp, một sự ấm áp thân quen. Uống vài hớp canh, toàn thân cô ấm lên. Nhắc đến mới nhớ, đã lâu cô không đích thân xuống bếp nấu canh rồi. Hình như kể từ lúc đó tới giờ, cô không nấu nữa.

Đang mơ màng, cô nghe thấy có ai đó đang gọi mình, giọng nói nghe rất quen. Cô ngẩng đầu lên, ra là Phính Đình. Sau khi chia tay với anh xong, cô cũng không gặp Phính Đình nữa. Thỉnh thoảng cũng có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng không đề cập gì tới anh. Ngay từ đầu đã không kể gì về đoạn đầu câu chuyện giữa cô và anh, vậy cần gì phải vô duyên vô cớ kể ra đoạn cuối?

Phính Đình mặc nguyên tông màu đỏ, mỉm cười chậm rãi bước tới. Trông cô nàng xinh đẹp không gì có thể sánh bằng. “Tử Mặc, là cậu thật sao? Lại bày trò mất tích với tớ!” Ngụm canh cá mắc nghẹn trong họng, nuốt không trôi mà cũng chẳng thể phun ra được, cho nên cô ho sặc sụa. Đưa tay đón lấy chiếc khăn Hình Lợi Phong đưa, cô bình ổn lại nhịp thở, nói vẫn còn có chút khó khăn: “A, Phính Đình, đã lâu không gặp.” Cô không nhận ra cử chỉ vừa rồi của hai người trông có vẻ khá thân mật. Chợt nhớ ra hình như đây cũng là nơi đám bọn họ hay tụ tập, ánh mắt cô lướt về phía sau Phính Đình, quả nhiên thấy anh vừa bước vào cửa, tay dắt theo một cô nàng yểu điệu. Nam tuấn nữ tú, quả là đẹp đôi. Họ vẫn còn ở cách khá xa, cô không biết anh có thấy mình chưa, liền vội vàng xoay đầu.

Bước ra khỏi nhà hàng, mưa đã tạnh, trong không khí thoang thoảng một mùi hương thật dễ chịu, khiến người ta thấy tinh thần sảng khoái. Hồi nãy đang ăn dở thì Hình Lợi Phong nhận được điện thoại từ công ty, đành rối rít xin lỗi cô rồi vội vã quay về. Cùng là người đi làm với nhau nên cô hiểu nỗi khổ này, nếu hôm nay người bị gọi là cô thì cũng chẳng có cách nào khác. Chung quy lại thì “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, chén cơm vẫn quan trọng hơn cả.

Cô bỗng chết lặng – anh đang đứng sững ngay trước mặt, nhìn cô không dời mắt, cứ như thể đang đợi cô vậy. Đảo mắt sang bên cạnh anh thì không thấy bóng dáng cô gái bám dính lấy anh hồi nãy đâu nữa. Cô không nhúc nhích, anh cũng chẳng động đậy. Nhân viên nhà hàng đánh xe lại, anh rút tiền boa cho anh ta, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô: “Lên xe.” Giọng điệu kiên quyết không cho người khác cơ hội từ chối ấy xưa nay chẳng hề thay đổi.

Cô lấy lại tinh thần, cười cười lắc đầu: “Không cần đâu!” Dường như anh chẳng có chút nhẫn nại nào: “Nếu em muốn bị lôi ra khỏi đây một lần nữa thì…” Hiểu anh c ó ý gì, cô quyết định lên xe – như vậy còn tốt hơn bị đem ra làm đề tài cho người ta bàn tán lúc trà dư tửu hậu.

Bầu không khí trong xe rơi vào im lặng, im lặng đến nỗi cô thấy không thoải mái. Có phải những người đã chia tay nhau rồi cũng giống như vậy không? Chẳng biết nữa, vì mình chưa từng trải nghiệm, nhưng theo những gì người ta chiếu trên TV thì chia tay là cắt đứt luôn, cả đời chẳng qua lại với nhau nữa. Vậy mà giờ đây mình lại đang ngồi chễm chệ trong xe anh, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Như vậy là sao?

Cô len lén nhìn anh. Hồi nãy xa như vậy cô không thấy rõ, chỉ có thể thấy những đường nét trên khuôn mặt anh, nhưng thế thôi cũng đủ để cô biết đó là anh rồi. Bây giờ ngồi gần, cô mới phát hiện hình như anh hơi tiều tụy, mắt lờ mờ có quầng thâm. Nhưng nhớ đến cô nàng ẻo lả hồi nãy, sự cảm thông của cô tan biến ngay lập tức. Chắc là hậu quả của việc “lao lực” vô độ đây mà!

Hai người vẫn một mực im lặng. Anh chỉ đưa cô về đến lầu dưới của cư xá rồi quay về, không nói một lời. Cả đêm cô trở mình trằn trọc, không ngủ được tí nào. Hôm sau, hệ quả tất yếu là mắt cô thâm quầng. Cũng may còn có người bạn thân thiết nhất của chị em phụ nữ thế kỷ 21– đồ trang điểm, có thâm đến cỡ nào cũng che được hết, chẳng còn chút tì vết. Người ta nói rất đúng, xã hội thời nay chẳng ai cảm thông gì cho ai cả. Cho dù một năm anh có mất ngủ 365 ngày đi nữa thì sáng ra anh vẫn phải đi làm đúng giờ để kiếm cơm, nếu không chỉ có nước về nhà gặm chính mình mà sống!

Đã muộn giờ, cô chạy vội ra cổng cư xá đón taxi. Bảo vệ thấy cô liền chạy theo, nói: “Cô Triệu, cô có thể nói bạn trai cô đăng ký chỗ đậu xe cố định hàng tháng không? Một là cho rẻ hơn, dù số tiền ấy chắc chả đáng kể gì với cô cậu, hai là đậu xe không cố định như thế cũng hơi phiền toái.”

Cư xá này được xây dựng khá lâu rồi. Ban đầu khi quy hoạch người ta không nhìn xa trông rộng nên chỗ để xe bao giờ cũng chật ních. Cô biết điều đó, nhưng lời của bác bảo vệ… cô chẳng hiểu gì cả, cứ ngỡ mình nghe lầm. Một lát sau vẫn thấy bác ta đứng đằng sau mình cười cười, ra vẻ đang đợi câu trả lời, cô đưa tay gõ trán một cái. Không đau. Vậy mình không nghe lầm? Tạm ngưng việc đón xe, cô quay người lại, nhíu mày nói: “Có phải bác lầm nữa rồi không?” Cô lấy đâu ra bạn trai chứ? Tuy trước kia còn bên nhau, anh cũng hay qua đây, nhưng đâu có đều đặn.

Bác bảo vệ cười cười: “Cỗ xe màu bạc đó đó, biển số có ba số cuối là 666…” Cô sững sờ. 666… Đó chẳng phải xe của anh hay sao?! Bác bảo vệ nói thêm gì đó, nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa. Một hồi lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Buổi tối… anh ấy… đậu xe ở đây?” Bác ta gật đầu: “Dạo này hầu như đêm nào cũng thế, cậu ấy không tới vào một giờ cố định, nhưng rời đi rất sớm.” Sắc mặt cô càng lúc càng trắng. Như nhận ra có điều gì đó không ổn, bác bảo vệ hạ thấp giọng xuống.

Cô chẳng nhớ mình đã đón xe bằng cách nào, cũng chẳng biết mình đến công ty như thế nào nữa. Cả hồn lẫn xác cô vẫn còn treo lơ lửng trong nỗi kinh ngạc. Nguyên một ngày cô đụng đâu hỏng đó, khiến công việc cứ rối tinh rối mù lên. Trầm Tiểu Giai thấy vậy, cuối cùng chịu không nổi nữa bèn đi lấy cho cô một ly nước: “Tử Mặc, hôm nay chị bị sao vậy?”

Cô đón lấy ly nước theo phản xạ. Cả ngày nay, những suy nghĩ trong đầu cô đã được nhào đi nặn lại cho đến chín nhừ, nhưng mãi vẫn không thể hiểu nổi tại sao… Tại sao anh lại đến đậu xe dưới cư xá của mình? Chẳng phải đã nói chia tay rồi sao? Chẳng lẽ lúc đó mình nói không rõ ràng? Không đủ để anh hiểu?… Rồi lời nói của Trầm Tiểu Giai đã thức tỉnh cô. Đúng vậy, mình bị làm sao vậy kìa? Anh làm gì là chuyện của anh, có mắc mớ gì đến mình đâu!

***

Rốt cuộc thì cô là người phàm, chẳng phải thánh thần, cho nên lại thêm một đêm tâm tình bất định nữa. Ngồi trong phòng lên mạng một hồi chẳng thấy có gì hay ho, vẫn chỉ là mấy thứ tin tức xã hội, giải trí tiêu khiển chẳng liên quan gì tới mình, cô duỗi người vặn lưng, xuống bếp rót nước uống. Cúi đầu nhìn xuống thấy có một bọc rác, cô bèn xách xuống lầu đem đổ.

Quả nhiên là xe anh. Và anh. Bọc rác trong tay cô không biết đã rơi xuống đất tự bao giờ. Anh từ trong xe bước ra, chậm rãi tới gần. Không cho phép mình yếu thế, cô cố giữ đầu ngẩng cao nhìn anh. Anh cũng đang nhìn cô, như người thợ săn đang kềm tỏa con mồi.

Họ cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt như hừng hực lửa nóng, như thiêu đốt cõi lòng, ánh nhìn tựa vĩnh hằng, lại như chất chứa bao đau đớn. Tim nảy lên loạn xạ, cô nghe mình khàn khàn nói: « Không phải anh tới thăm em đấy chứ? » Cô sao dám nghĩ mình có sức quyến rũ lớn đến thế chứ! Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Trời lạnh băng băng, anh muốn đứng ngoài này hóng gió thì cứ để anh hóng, chẳng cần thiết phải theo cái « sở thích » quái gở của anh! Nghĩ vậy, cô xoay người lao về phía thang máy. Tiếng bước chân vang lên dồn dập ngay đằng sau, từ trước đến giờ cô không có khiếu vận động nên mới đến cửa thang máy đã bị anh ôm chầm lấy. Cô cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích. Màn diễn này là sao? Sao lại hoàn toàn không theo kịch bản gì hết vậy? Không phải anh và mình đã chia tay rồi sao? Vả lại cũng đã hơn hai tháng, chắc anh có niềm vui mới rồi chứ ! Mà nghĩ lại thì cũng chẳng phải “mới” nữa… Bên anh lúc nào cũng có sẵn vô số phụ nữ, còn kiểu người muốn vóc dáng chẳng có vóc dáng, muốn nhan sắc cũng chẳng có nhan sắc như mình, chắc chắn thuộc hàng bét nhất rồi!

Anh không nói không rằng, cứ đứng ôm cô thật chặt trước cửa thang máy, chặt đến nỗi làm cô muốn nghẹt thở. Anh cúi đầu tựa vào vai cô một hồi lâu, rồi oán hận phun ra mấy chữ : « Triệu Tử Mặc, em lợi hại lắm! Em thắng rồi! »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.