Nếu Cho Chàng Một Cơ Hội, Là Hạnh Phúc Hay Đau Khổ?

Chương 16: Yêu cơ



" Cốc cốc." Một nữ tỳ bưng nước gõ cửa phòng vương gia. Vẫn không có tiếng động, nàng khó xử nhìn thái tử phi.

Vi Mỹ Ôn Nhi dịu dàng cười, ra hiệu Tinh Si mở cửa. Không ngờ chàng lại có khi ngủ say như vậy. Cửa phòng mở ra, không khí mờ ám ập vô khoang mũi. Nàng sắc mặt trắng bệt, móng tay cấu mạnh vào da thịt cũng không khiến nàng đau đớn bằng nỗi đau trong lòng. Hít sâu một hơi, nàng điềm nhiên đi vô.

Nhìn màn lụa trắng xõa xuống che khuất cảnh xuân trên giường, nàng đứng im. Tinh Si đi theo sau cũng vùi đầu không dám hó hé.

" Hic, đau quá." Cô rên rĩ, thần trí u mê trì độn, chớp chớp mắt nhìn đỉnh giường, rồi quay qua nhìn người nằm kế bên.

" Đông Phương."

Ặc!!! Chuyện này là sao đây?

Hôm qua, trí nhớ bắt đầu quay về những hình ảnh tối qua. Cô vô lực vuốt mặt, thôi rồi, thất thân cmnr.

Tay đột nhiên bị nắm đau, cô vội vàng ngước mặt thì bắt gặp một đôi mắt âm u. Hắn định chất vấn thì nghe " Cộp" .

" Thái tử phi, người không sao chứ?" Tinh Si lo lắng đỡ lấy người con gái yếu đuối trong lòng, thầm hận vương gia sao có thể làm chuyện có lỗi với thái tử phi được chứ.

" Ôn Nhi, nàng không sao chứ?" Hắn vội vàng xốc màn lụa, mặc quần, khoác nhanh chiếc áo chạy lại muốn vươn tay đỡ Ôn Nhi nhưng bị Tinh Si né tránh.

" Đã làm phiền vương gia." Nàng đau đớn nói, gắng gượng đi ra ngoài.

" Thái tử phi sao vậy? Các ngươi còn không mau đi mời đại phu." Tuyền Ngọc Hàn dẫn người đi tới thấy sắc mặt trắng bệt của nàng thì tức giận ra lệnh.

" Vương gia, ngài....." Hắn nhìn quần áo không chỉnh tề, làn da thì đầy dấu hôn ngân trên người Đông Phương Tử Âm mà kinh ngạc.

" Tử Âm cũng đang nghi hoặc, không ngờ trong phủ thái tử lại có người dám cả gan kê đơn lên người sứ thần Đông Phương quốc." Mặt vẫn ôn hòa nhẹ nhàng nói.

" Bộp." Cô đang nhẹ nhàng thay quần áo nhưng chân bị chuột rút nên không khống chế được té lên sàn, khó khăn xoa nắn bàn chân mà lòng cô sợ hãi. Nảy giờ cô cũng biết sơ về tình hình của mình bây giờ. Kê đơn, quyến rũ vương gia là tội không phải nhỏ. Nuốt nước miếng, cô cảm thấy số mình quá nhọ.

" Cô không phải là hạ nhân trong phủ thái tử." Nàng nhìn người con gái ngồi bệt trên sàn, không mặn không nhạt khẳng định nói.

" Cô ta là người đã đỡ cho thái tử phi một nhát kiếm, nên được thái tử đưa về phủ cứu chữa ở Tịnh Nghi viên. Không ngờ cô ta dám cả gan hạ dược quyến rũ vương gia." Tinh Si oán hận nhìn Trần Hàn nói.

" Thế thì giam người vào thiên lao điều tra, những ai hầu hạ cô ta đều bắt nhốt hết. Việc này Ngọc Hàn sẽ điều tra rõ, cho vương gia một câu trả lời thỏa đáng." Hắn lạnh lùng nói.

" Cô dám làm chuyện tày trời như vậy ư?" Đông Phương Tử Âm quay đầu nhìn cô thâm thúy nói.

" Đông Phương, tin ta. Có được không?" Cô biết bây giờ chỉ có Đông Phương mới cứu được mình. Ngàn lần cứu cô đi, lợi dụng, thương hại, hay gì cũng được miễn đừng đưa cô tới thiên lao.

Im lặng, tất cả chỉ chăm chú vào câu nói của hắn. Cô cũng gắt gao nhìn vào hắn, ông anh làm ơn có trách nhiệm tý đi. Khi cô đang muốn lao mình liều chết vào cây cột gần đó thì hắn ruốc cuộc cũng mở miệng nói:

" Nàng từ giờ sẽ là Yêu cơ của Tử Âm." Nói xong câu này, không đợi mọi người phản ứng hắn nói tiếp.

"Chuyện lần này ta không muốn truy cứu nữa. Thái tử phiền người đưa thái tử phi về nghĩ ngơi. Tử Âm có rất nhiều chuyện muốn giải quyết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.