"Người làm tôi yêu chính là em,bắt tôi từ bỏ cũng chính là em,và giờ em lại nói tôi làm em tổn thương....trong tình yêu chết tiệt này ai làm tổn thương ai"
Nhiều ngày trôi qua trong im lặng,kể từ thời điểm mọi dối trá bị bóc trần. Ngăn cách giữa hắn và Gia Nguyệt càng sâu thêm.
Nói hắn sợ hãithì thật ra hắn thấy khó chịu nhiều hơn. Hắn thà rằng nàng mắng nhiếc,hoặc lại ra tay đánh hắn như trước. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy tốt hơn. Nhưng nàng lại lựa chọn trầm mặc. Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn là hắn,nàng vẫn là nàng.
Hắn đã nghĩ mình sẽ vui đến ngất nếu như nàng đừng quan tâm đến hắn,xem hắn như một kẻ vô hình. Thế mà,khi chuyện đó thực sự xảy ra,hắn biết hắn hối hận.
Nàng vẫn nhìn hắn,mỉm cười,đưa ra những mệnh lệnh sai khiến. Nhưng hắn cảm nhận được,đã không còn như trước đây nữa. Trước đây,ít ra trong đôi mắt trong veo cao ngạo kia của nàng,còn có hắn. Bây giờ thì không, không một vết tích nào trong mắt nàng nữa. Hắn trở nên hoàn toàn vô hình với nàng.
Nàng đau. Nổi đau âm ỉ cứ kéo dài như những đôi móng tay nhọn cào xé lòng nàng.
Thế thì sao,đau như thế này có là gì. Nàng là Gia Nguyệt,nàng không sợ đau,cũng như đã quen với những đau đớn.
Có thể trong mắt nhiều người, Gia nguyệt là người sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng. Xinh đẹp,thông minh gia thế tốt. Nàng cũng cho là như thế. Nhưng vì sao,lúc này đáy lòng nàng có một khoảng không không thể lấp đầy.
Ánh mắt xa lạ nhìn về chân trời,trong lớp ánh sáng buổi chiều tà mờ nhạt càng làm hình bóng nàng trở nên cô quạnh. Bàn tay đặt lên bệ cửa sổ có chút run rẩy.
Điều này không đúng,nàng là ai....nàng là người như thế nào.
Nàng có thể cô độc nhưng không ai được thấy,không ai được biết. Kìm hãm nó,dấu kín đi,tô lên mặt lớp mặt nạ hoàn mỹ. Nở nụ cười hoàn hảo. Đó mới chính là nàng.
Bên kia cánh cửa,Lâm Khiêm đã đứng thật lâu,cũng bằng khoảng thời gian Gia Nguyệt đứng ngẩn người. Đàu hắn cúi xuống,trầm tư im lặng,tựa như hoà làm một với bức tường phía sau.
Trong đầu hắn tái hiện lại những việc xảy ra sáng nay. Bàn tay vô thức nắm chặt.
Sáng nay,tại căn phòng Gia Nguyệt đang đứng kia,hắn nhìn thấy,lần đầu tiên nàng khóc. Hắn run sợ không muốn tin,nhưng sự thật là nàng đang khóc. Im lặng như thế,lạnh nhạt như thế,nhưng cũng đau đớn như thế. Hắn những tưởng khi nhìn thấy nàng khóc hắn sẽ thấy thật vui vẻ,nhưng hăn sai rồi. Vì sao thấy nàng khóc lòng hắn lại đau đến thế.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nàng,hắn biết,cũng như căn phòng nàng đang đứng vốn là nơi mẹ nàng từng ở trước khi bà qua đời.
Nàng luôn đến đây vào mỗi ngày,cũng như chăm sóc căn phòng này. Nàng đã nói nàng không có tình cảm gì nhiều khi nhớ về mẹ. Nhưng mỗi việc nàng làm thật ra đang bán đứng nàng. Nàng yêu mẹ,cũng như đau lòng về cái chết của bà. Tựa như hắn,trong cõi lòng chết lặng của mình,hắn vẫn thấy ngọt ngào mỗi khi nhớ đến cha.
Gia Nguyệt đứng bất động thật lâu. Nàng muốn bình n cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. nàng nhắm mắt rồi lại mạnh mẽ mở mắt ra. Chỉ cần nàng bước ra khỏi căn phòng này,nàng sẽ lại là Gia Nguyệt tiểu thư tôn kính.
... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Giai Hân rất buồn,mắt nàng gần đây giống như là đê bị vỡ,luôn luôn sẵn sàng đổ nước làm lũ lụt.
Thẩm An An ngồi bên cạnh cũng bắt đầy không kiên nhẫn,nàng muốn ra ngoài chơi,nhưng Giai Hân Lại cứ mặt ủ mày châu thấy phát rầu. Nàng nóng nảy nói.
"Này, chung cuộc là vì cái gì mà bạn cứ cau có vậy a,nói đi,nói a"
"An An,nếu...nếu anh Thiên Tường đột nhiên thích người khác,bạn có buồn không?"
Giai Hân thì thầm,bàn tay nắm chặt lại,đôi mắt đã ngân ngấn nước làm AN An ngạc nhiên. Nàng trả lời theo bản nắng.
"Ảnh dám"
"Hả"
"Ý mình là,Thiên Tường không dám đâu,nếu anh ấy dám thích người khác ba mình sẽ lột da của anh ấy"
"Gì,lột da,ba bạn sao lại...."
Giai Hân lo sợ đến rụt cổ lại,tính cô nàng nhát gan,nhưng An An lại thực thích. Cô nàng đong đưa chân vui vẻ nói.
"Thiên Tường là của mình,từ nhỏ mình đã nhận định anh ấy phải ở cạnh mình cả đời,không thể tơ tưởng đến cô gái khác. Mình không chịu được có người chạm vào anh ấy,nếu có kẻ dám làm điều đó thì..hừ hừ"
An An không nói rỏ sẽ sử lý thế nào vơi những cô gái dám tư tưởng đến Thiên Tường. nhưng nhìn ánh mắt sắc bén kia cũng đủ làm Giai Hân hoảng hốt.
An An lại nói,cô nàng mỉm cười làm đường nét gương mặt nhu hoà đi rất nhiều.
"Giai Hân,mình nói thật,nếu bạn thích một ai đó,hãy giữ chặt. Bởi vì chỉ có giữ chặt thì người đó mới luôn ở bên cạnh bạn,không thể xa rời."
Giai Hân ngẩn ngơ,những suy tư cuộn xoáy trong đầu nàng. Thích ai đó là phải giữ chặt,vậy nàng thích nhất Khiêm Khiêm,nàng nên....là vậy sao?
Thật là chỉ cần giữ chặt?
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Gia Nguyệt đang luyện đàn,là một tiểu thư cao quý,nàng phải học rất nhiều thứ. từ những kiến thức bài vở ở trường,nàng phải học cách giao tiếp,ứng xử sao cho khéo léo nhẹ nhàng.Những môn học như âm nhạc.múa,hát,nàng đều phải biết. May là nàng vốn là đứa trẻ thông minh,mấy môn năng khiếu không làm khó được nàng.
Mỗi khi nàng tập đàn thường không ai dám quấy rầy,họ sợ nàng phật lòng thì tai hoạ thực là không gánh nổi.
Vậy mà hôm nay lại có người không sợ chết như thế.
"Đi ra."
Gia Nguyệt lạnh lùng nói, đôi tay nhấn lên những phím đàn nghe chói tai. Làm Giai Hân co rụt người lại,bàn tay che đậy đôi tai xinh xắn.
Tuy sợ,nhưng Giai Hân không ra ngoài,nàng nắm chặt tay,ngẩn đầu nói mạnh mẽ.
"Buông tha cho Khiêm Khiêm,đừng bắt Khiêm Khiêm làm điều mà em ấy không thích nữa."
"Cút ngay"
Gia Nguyệt quát lên,nàng giận dữ đến muốn lao lên xé rách gương mặt lúc nào cũng ngô nghê,không biết gì nhưng lại tỏ ta biết hết. Cô ta thì biết gì chứ,chẳng gì hết.
"Cô hãy câm miệng và cút khỏi đây."
"Không,cô phải đáp ứng thì tôi mới đi,tôi không muốn cô đến gần Khiêm Khiêm"
Gia Nguyệt trừng mắt,nàng đã nói với chính mình không cần tức giận,không cần....nhưng mà...
"Cô không được thích Khiêm Khiêm,em ấy là của tôi,cô hãy để chúng tôi yên,có được không. Khiêm Khiêm không thích cô,em ấy sợ cô,đừng làm Khiêm Khiêm đau...."
Giai Hân thấy Gia Nguyệt không nói gì,liền vội vã túm chặt lấy tay nàng,những ngón tay mãnh dẻ siết chặt.
Khiêm Khiêm...Khiêm Khiêm...những gì cô ta lặp đi lặp lại luôn là Khiêm Khiêm. LÀm đau hắn ư,nàng làm đau hắn vậy ai đã xé nát tự tôn của nàng,dẫm đạp tâm của nàng,ai..là ai.
"Cô câm miệng"
Gia Nguyệt vung tay,Giai Hân nắm tay nàng rất đau,nàng chỉ muốn thoát ra,nhưng không ngờ Giai Hân lại vì đứng không vững mà ngã,đầu va phải cạnh chiếc đàn piano. Máu lập tức chảy ra,làm Giai Hân choàng váng. Không chỉ có Giai Hân mà Gia Nguyệt cũng bàng hoàng trước sự việc xảy ra.
"Hân Hân"
Tiếng kêu hoảng hốt xen lẫn giận dữ của Lâm Khiêm rơi vào tai Gia Nguyệt tựa như sét đánh.
Nàng chậm chạp xoay người nhìn hắn vôi vả nâng Giai Hân đậy,la hét gọi người cứu. Trong mắt hắn chỉ có Hân Hân mà thôi. Nàng đã sớm biết,vậy nhưng,tại sao lại cứ dùng cách này để đả kích nàng. Nàng đau đến thế còn chưa đủ sao?
"Tại sao...."
Hắn hỏi,đôi mắt nhìn chầm chầm nàng,không có gì khác ngoài tức giận. Nàng chẵng hể thấy được gì khác.
Khẽ cười trào phúng,nàng từ trên cao nhìn hắn đang nữa ngồi nữa quỳ bảo hộ cho Gia Hân.
"Cô ta dám bước chân vào nơi này,hẳn phải biết hậu qua,không phải sao?"
"Vậy cũng đâu cần làm Hân Hân bị thương,cô...tại sao độc ác đến thế"
"Ha...độc ác" Gia Nguyệt khẽ cười,nàng nhấn tay lên một phím đàn tạo ra âm thanh chói tai.
"Biết khác nhau giữa con rồng và rắn là thế nào không.
Rồng cho dù thế nào vẫn là rồng.
Còn rắn thì mãn kiếp,cho dù có mặc đẹp thế nào nữa vẫn chỉ là thứ thấp kém.
Đừng tưởng các người vào Lâm gia thì là người Lâm gia. Muốn tra hỏi tôi,các người còn chưa đến lượt đâu.
Giờ thì cút đi."
Nàng lạnh lùng nói,phất tay ra hiệu cho mấy người làm đi vào túm lấy Lâm Khiêm và Giai Hân để lôi đi. Giai Hân đã sớm vì choáng váng mà ngất đi,còn Lâm Khiêm lại lựa chọn trầm mặc, Hắn theo chân mọi người ra ngoài để đưa Giai Hân đến bệnh viện,trước khi đi hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng quật cường nhưng thật cô quạnh của nàng.