Nếu Có Biết Xuân Về Chốn Nọ

Chương 2: Nơi xuân đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tây An

Sau mười giờ tối về, cơ bản là không làm ăn gì nữa, quán cơm đóng cửa. Anh đi cửa sau từ phòng bếp ra ngoài, đặc biệt vòng lại, theo thói quen ngó thử “Chốn xuân về”. Không ngờ, bên trong đã tắt hết đèn. Theo ngày thường, lúc này, vẫn có không ít sinh viên học ở trong.

Xảy ra chuyện à?

Anh đi đến bên cửa sổ cao bằng nửa người, qua lớp giấy dán cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong. Cảnh thanh nhã vào ban ngày, trong giao giới sáng và tối, trông lờ mờ, lại nom mấy phần âm trầm.

Anh đang suy nghĩ miên man, không phát hiện sau lưng có người đến.

“Anh làm gì ở đây?” Vốn có tật giật mình, câu nói này, như cú đạp nát pha lê. Anh kinh sợ lui lại một bước, suýt thì đạp hụt bậc thang. Trông lại, chính là Thuần Nhất anh âm thầm rình mò mấy ngày nay.

Cô trang điểm, cũng làm tóc, so với ngày thường thì xinh đẹp hơn nhiều. Cô mặc chỉnh trang, hẳn là vừa đi gặp ai đó.

Thuần Nhất nhíu mắt lại, thấy rõ bộ dáng anh, cười: “Là anh à, ‘Bạn học cũ’ của tôi.” Anh giật giật môi, nói không ra lời. Bị người trong cuộc vạch trần lòi nói láo, xấu hổ không chịu được. Trốn cũng không phải, mà giải thích cũng không đúng. Tiến thoái lưỡng nan, anh oán thầm cái cô nhân viên kia.

Thấy sắc mặt anh thay đổi, Thuần Nhất bật cười ra tiếng. Vốn chỉ là một biểu cảm bình thường, nay lại thanh sắc đều đủ, so với cô mà ban ngày anh nhìn thấy, thì sinh động hơn, chân thật hơn. Như là, trước kia trông tranh, trông màn hình, giờ mới là nhìn thấy người thật. Anh lại hơi ngẩn ra. Nói một cách khác, là bị mê hoặc tâm hồn.

“Muốn đi vào không?” anh lắc đầu, “Hiếu kì nhìn chút thôi. Bình thường không phải rất muộn mới nghỉ sao? Hôm nay sớm vậy?” “Có việc mà.” “À.” Anh gật gật đầu, lại rơi vào trầm mặc.

Người xa lạ với nhau, không nên tìm hiểu vẫn đề riêng tư của người ta, cũng không biết có chủ đề gì chung. Đi, hay là không đi? Người lý trí một chút, đương nhiên sẽ chọn vế sau. Nhưng tình cảm luôn chiếm thượng phong. Người mười ngày nửa tháng mới chạm đến, nay gần ngay trước mắt. Cơ hội trên trời rơi xuống, không nắm lấy là kẻ ngu.

Nhưng thực sự năng lực xã giao của anh có hạn, mới mở miệng, chính là chủ đề rất nhàm: “Cô về lấy đồ sao?” “Coi như thế đi.”

Có lẽ bầu không khí đêm nay thích hợp để nói chuyện lâu, hoặc là cô có gì đó không kể ra thì không thoải mái tâm sự, cô nói với anh: “Tâm sự không?” anh chần chờ một lát, “Đi vào nhé?” “Không, ở ngay đây đi.” Thuần Nhất dùng tay phủi nhẹ bụi trên bậc, ngồi thẳng xuống. Gió nhẹ nhàng thổi, lay động tóc mai cô. Cô như nhớ tới gì đó, mặt trông vẻ hoài niệm, bên môi hiện ra ý cười.

Anh không giỏi nhiều lời, ngồi bên cạnh cô.

Anh rất tò mò, với một người xa lạ, có gì để mà nói chuyện.

Nhưng anh quên, tri kỷ thường thường là từ người xa lạ mà thành. Chi bằng nói trên đời này tất cả mọi người đều là từ lạ lẫm thành quen, không có ngoại lệ. Anh đắm chìm trong sự vui sướng khi Thuần Nhất chủ động tìm anh bắt chuyện, đến mức anh xem nhẹ chuyện này.

Thuần Nhất nói: “Anh biết tên tôi là gì, biết nó có ý nghĩa gì không?” anh ngập ngừng.

Hình như vốn cô cũng không chờ mong đáp án của anh, phối hợp nói: “Xuất phát từ “Luận Hoành – Bản Tính”*, ý là đơn thuần, chất phác.” Giọng nói cô xoay chuyển rất nhanh, “Thật ra hôm nay tôi đi tham dự hôn lễ của một người.”

* Luận Hoành hay Luận Hành [论衡] là một bộ sách nổi tiếng của nhà tư tưởng Vương Sung (27-97)

Giọng cô thanh đạm, như sương sớm kết trong rừng rậm, như một con suối chậm rãi chảy qua. Tinh tế phân tích, còn có một thoáng buồn vô cớ.

Mở đầu như vậy, khiến anh trở tay không kịp, anh rất kinh ngạc, nhưng không cất tiếng.

Thuần Nhất nhìn phía trước, như ở đó có ai đó đang đứng, cô nói: “Người ấy tên Tô Giản Hành, là mối tình đầu của tôi.”



Thuần Nhất họ Ô, tên Ô Thuần Nhất. Thời trung học, ỷ nhà mình giàu có, nên cô hơi kiêu ngạo. “Khinh thường không làm bạn với người khác, lại sợ hãi khi khác biệt với mọi người”, đại khái cô là kiểu vậy. Thời gian dài, cũng không có tri tâm hảo hữu gì. Tô Giản Hành coi như là một người bạn.

Khác với Ô Thuần Nhất, điều kiện gia đình Tô Giản Hành không tốt, trong hàng các học sinh nhận học bổng hàng năm. Anh ấy yên tĩnh, không nói gì nhiều, giống như một cái bóng trong lớp, vĩnh viễn ở đó, cũng rất ít gây nên sự chú ý.

Hai người vốn là bắn đại bác cũng không tới, Thuần Nhất chú ý tới anh ấy, là vì một cuộc thi.

Không phải vì thành tích anh ấy tốt bao nhiêu, cũng không phải bài thi xuất sắc, mà là vì anh gian lận bị bắt tại trận.

Sáng hôm sau, anh làm kiểm điểm trên bục hội nghị. Một bài văn xin lỗi dài ba phút, lời văn rất hay, nhưng không nói rõ vì sao lại gian lận.

Kết thúc rồi, anh đi xuống bục, lưng eo thẳng tắp, người dưới đài tưởng anh ấy là thằng hề, anh lại như người thắng cuộc. Thuần Nhất không hiểu nổi.

Sau đó kiểm tra tháng, anh vẫn đứng hàng đầu như cũ, bạn trong lớp chỉ lưng anh, nói anh gian lận, giáo viên cũng không khen anh nữa. Rất kỳ lạ, kẻ bại hoại nói láo một vạn lần, cũng có người tin tưởng, mà người tốt làm sai một lần, thì sẽ mất hết sự tin tưởng.

Thuần Nhất không thể nhịn được nữa, cô mắng: “Các cậu lắm mồm không mỏi à? Tôi thấy các cậu đang ghen ý nhỉ.” Cô bạn kia cười xùy, “Tao ghen gì với nó? Ghen khi nó gian lận à?” “Mày là ghen tị khi cậu ấy không dối trá thì mày cũng không đuổi kịp.” Cô bạn kia thẹn quá hoá giận: “Mày và Tô Giản Hành có quan hệ gì, mà cần mày nói giúp nó?” “Bạn học thường thôi! Tao thấy chuyện bất bình, thay mặt chính nghĩa không được à?” dần dần, có người đến xem, trong đám người Thuần Nhất trông thấy Tô Giản Hành. Họ liếc nhau, anh ấy nhếch môi, ánh mắt rất đen, đen như một đầm nước trong đêm tối.

Thuần Nhất như con chim công thắng cuộc, kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng, ngồi lại chỗ ngồi. Mọi người tan đi, Tô Giản Hành đi tới, “Cám ơn cậu.” Thuần Nhất trông hộp sữa bò Vượng Tử* đặt trên bàn, bình thường đều là cô khẳng khái mời khách, lần đầu được người khác tặng. Cô bật nắp ra, lại bật không được, Tô Giản Hành thay cô bật ra, Thuần Nhất uống một ngụm nói: “Khéo quá tớ chưa ăn bữa sáng.” Bạn bàn trước cô không ở đây, Tô Giản Hành ngồi xuống, hỏi cô: “Sao cậu lại nói chuyện giúp tớ?” Thuần Nhất không trả lời như vừa rồi: “Bình thường bọn con gái cứ nói phải thế này, cứ phải thế kia, tớ ngứa mắt lâu rồi.” Tô Giản Hành nhìn cô, màu da anh là màu lúa mạch, mày rậm, mắt hai mí, càng trông sâu sắc, có sự trưởng thành không cân với tuổi tác. Dần dần cô thấy, anh còn đẹp trai thật sự.

*



Đột nhiên cô nói: “Tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

Thuần Nhất chọn một quán mì thủ công ở bên cạnh trường, cửa hàng nhiều người, đợi được một bàn ăn xong, họ nhanh chóng chiếm chỗ.

Cô gọi hai phần bò thái, mì vừa bưng lên, cô liền thêm một mạch nào là tương ớt, tỏi băm, rau thơm, thêm xong, mới hỏi anh: “Cậu thích ăn gì nào?” Tô Giản Hành gật đầu, “Tớ ăn gì cũng được.” Thuần Nhất khuấy mì, “Tớ có thể hỏi cậu, thành tích cậu tốt như vậy, sao lại gian lận thế?” Tô Giản Hành im lặng một lát, đại khái cảm thấy Thuần Nhất khác những người khác, cô chỉ đơn thuần hiếu kì thôi, mới nói: “Tớ giúp bạn khác, bạn ấy thi không khá, sẽ bị đánh.” “À.” Thuần Nhất không tiếp tục hỏi nữa. Quan hệ của họ nhất định rất tốt, anh mới dám liều như vậy, cô nghĩ.

Thêm tương ớt, Thuần Nhất ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, môi đỏ bừng, như bôi son, trông bóng loáng.

Tô Giản Hành rút hai tấm giấy đưa cho cô, “Chờ lát.” Cô vội vàng đi ra ngoài, trở lại rất mau, trong tay có thêm hai cốc trà sữa, “Yay.” Vô công thì không hưởng lộc, anh mời cô một hộp Vượng Tử, cô lại trả nhiều như thế, anh hơi khó xử.

Thuần Nhất nói đùa: “Uống cốc trà sữa này rồi, cậu chính là người của tớ.” Cô nâng cốc với anh, thay lời, “Á không, bạn chứ.” Tô Giản Hành cười, chạm cốc cùng cô. Tình cảnh như vậy, thực sự buồn cười, ngây thơ, lại mang theo khí phách thiếu niên.

“Ừm, bạn.” Tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu từ ngày này.



Cả lớp không ai biết, họ thân nhau như vậy từ bao giờ. Họ chơi với nhau rất thoải mái, không có hành vi thân mật, cũng không có quá nhiều người chú ý thêm.

Thuần Nhất không có thói quen ăn sáng, nên bị bệnh dạ dày, mỗi ngày Tô Giản Hành sẽ mang một cái bánh bao, một bát cháo hoặc là một cái bánh mì, một cốc nước đậu cho cô. Để báo đáp, thỉnh thoảng cô mời anh ăn cơm. Lòng tự trọng của Tô Giản Hành cao, cô sẽ không để anh cảm thấy được tiếp tế.

Họ ăn hết các quán quanh trường, ăn hết quán cũ, quán mới lại mở, quán mì chứng kiến sự thành lập tình hữu nghị giữa họ vẫn còn, ông chủ thậm chí còn quen họ.

Lớp mười một đổi chỗ ngồi, Thuần Nhất chủ động yêu cầu ngồi cùng bàn với anh, giáo viên đồng ý cho cô.

Thuần Nhất có một cuốn kí hoạ, thường khi đang học cô sẽ vẽ tranh, vẽ dãy nhà học, vẽ hồ nước dưới lầu; vẽ cột điện, chim sẻ và chim công đứng bên nhau trên dây điện; cũng vẽ Tô Giản Hành, anh mặc đồ đồng phục trắng ngắn tay, túi sách sau lưng nhô ra một đầu cáo dựng tai.

Cô có rất nhiều suy nghĩ kỳ lại, Tô Giản Hành lại lo lắng thay cho thành tích kiểm tra tháng nát tươm của cô. Thuần Nhất thấy không quan trọng, “Dù sao tớ cũng không thi đại học.” Tô Giản Hành sững sờ: “Vì sao?” “Bố tớ muốn đưa tớ ra nước ngoài, học học viện Nghệ thuật Hoàng gia*, ở đường Piccadilly , “Thám tử Sherlock” và “Harry Potter” đều lấy bối cảnh ở đó. Cậu từng nghe qua chưa?” anh yên lặng nhìn động tác của cô, ngòi bút và trang giấy ma sát nhau sàn sạt, vừa nhanh vừa nhẹ, khiến người nhớ tới lá trúc đêm hè. Mãi sau, mới nhớ quay đầu lại.

* Học viện Nghệ thuật Hoàng gia (The Royal Academy of Arts – RA), nằm tại Burlington House đường Piccadilly, cần phân biệt với Đại học Nghệ thuật Hoàng gia (Royal College of Art -RCA).

Thuần Nhất đương nhiên không thấy, phối hợp nói tiếp: “Tớ lại thích phong cách mỹ thuật Trung Quốc hơn, nhưng bố tớ là người hơi sính ngoại, cảm thấy ra nước ngoài thì tốt hơn.” “Vậy cậu có muốn ở lại trong nước không?”

Thuần Nhất bất thình lình ngẩng đầu, Tô Giản Hành giật nảy mình, cô cười đến là đẹp tươi, “Cậu muốn bảo tớ ở lại à?” Muốn, mà lại không muốn, Thuần Nhất cho Tô Giản Hành một loại ảo giác, dường như chỉ ngắn ngủi một hai chữ thôi, là có thể quyết định cô đi hay ở. Lời nói trằn trọc ngàn lần trong tim, lật qua lật lại, quấn quanh thành một cục đay rối, cuối cùng, anh không có trả lời.

Ngày đó đổ mưa lớn, mây nặng nề che khuất bầu trời, nước mưa như dìm sạch cả thành phố.

Xe nhà họ Ô tới đón Thuần Nhất, Tô Giản Hành đội một cái ô đen che mưa, giày Cavans và ống quần đều bị ướt tung tóe. Cô muốn gọi anh, “Tô” âm gọi vừa ra miệng, một cô bạn đuổi kịp anh. Hai người nói gì đó, sau đó sóng vai mà đi.

Cô bạn kia cô có biết, thanh mai của Tô Giản Hành, Thẩm Gia. Tô Giản Hành lớp mười hổi gian lận, chính là vì cô ấy.

Mưa lớn quá thể, ngắn ngủi có mấy giây, mà nửa bên mặt Thuần Nhất đã bị xối. Mưa bụi bay vào mắt, khiến cô đau nhức. Cô đóng cửa sổ xe.

Từ ngày đó, không khí giữa hai người liền có chút kỳ quái. Thuần Nhất vẽ tranh của cô, Tô Giản Hành học bài của anh, trò chuyện ít đi, chỉ có bữa sáng là như cũ.

Thuần Nhất buồn bực trong lòng, đến tận trưa cũng không ăn bất kỳ thứ gì, giữa trưa bị đau dạ dày, cơm cũng ăn không vào.

Giữa trưa tất cả mọi người đi ăn cơm, phòng học nhanh chóng trở nên vắng vẻ. Khi Tô Giản Hành trở về, Thuần Nhất đưa lưng về phía anh gục xuống bàn, như ngủ rồi. Anh nhẹ giọng gọi tên cô, mí Thuần Nhất nâng lên, người lại không động. Anh còn nói: “Nghe lời tớ, uống thuốc trước đã.” lúc này cô mới lười biếng ngồi dậy.

Anh lấy nước ấm từ bình giữ nhiệt đổ vào cốc dùng một lần, lấy ra mấy viên thuốc, nhét vào lòng bàn tay cô. Thuốc và nước, cô nuốt trực tiếp.

Tô Giản Hành cười, “Cậu không sợ tớ đưa thuốc độc cho cậu à?” Anh cười trông rất đẹp, bọng mắt nổi lên, gương mặt có lúm đồng tiền nông nông, so với lúc không cười, thì có thêm mấy phần thiếu niên. Nhưng anh rất ít cười, đa số thời điểm, cứ như bản khắc trên bức tường.

Cô bỏ bụng, cậu bảnh trai như vậy, bỏ độc thì bỏ độc thôi, ngoài miệng lại nói: “Tai họa lưu lại ngàn năm, cậu không độc chết tớ được đâu.” “Nói cái gì mà chết hay không thế.” Chẳng biết từ đâu mà anh biến ra một hộp cháo Bát Bảo, kéo móc ra đưa cho cô.

Uống thuốc xong, cơn đau hơi dịu đi, đi nhà vệ sinh, lại phát hiện người thân đến thăm. Khó trách đau ác đến như vậy, ra lại là “bà dì”.

Thuần Nhất móc móc trong túi xách, trước nay cô sơ ý, quả nhiên quên mang, mà quầy bán đồ cách xa dãy nhà học, lại phải đi lầu thang, cô lựa chọn nằm sấp.

Chờ cô bạn ghế sau về, lại mượn bạn ấy vậy.

Tô Giản Hành phát hiện cô vẫn mệt mỏi, hỏi cô: “Thuốc uống xong không ổn ư?” Thuần Nhất lắc đầu, “Không phải.” Tô Giản Hành tiếp tục làm đề, đột nhiên để bút xuống, chạy ra ngoài phòng học. Sau một lát, cô bạn ghế sau vào phòng học, “Tô Giản Hành bảo cậu tìm tớ, có chuyện gì thế?” “Tớ tìm cậu á?” Thuần Nhất hơi sửng sốt, “À ừ, muốn hỏi mượn cậu cái đó.” “Tớ còn tưởng là chuyện to tát gì, cứ vội vàng.” Thế nên, anh đi ra ngoài, là biết cô...?

Tô Giản Hành tốt với cô, thể hiện ở những việc nhỏ nhặt không đáng kể như trên, anh biết cô ngủ thật ngủ vờ, hiểu rõ sở thích của cô, chưa ăn cơm thì đi giúp cô mua thuốc, thậm chí còn biết kỳ kinh nguyệt của cô. Nếu như cô xuất ngoại, họ sẽ rất khó gặp lại nhau nhỉ? Tìm khắp thế gian, có lẽ cô cũng không tìm được ai đối xử tốt với cô như vậy.

Thế nhưng, ngay cả một câu “tớ muốn cậu ở lại” mà anh cũng không muốn nói. Ánh sáng trong mắt Thuần Nhất ảm đạm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.