An Lai nghĩ không ra vì sao Viên Thanh Cử lại đột nhiên không vui, ngay cả bác Hách dẫn Hoàng Thuyền và Hoành Ca đến nhưng anh vẫn có chút không yên lòng.
Hoàng Thuyền và Hoành Ca là hai anh em, Hoàng Thuyền lớn hơn, họ đều có biết chút võ, thoạt nhìn cũng trầm ổn.
Viên Thanh Cử nói với cô sau này bất kể đi đâu, chỉ cần anh không thể đi cùng thì nhất định phải mang theo bọn họ.
An Lai cảm thấy anh rất khoa trương, nhưng có người ngoài ở đây cô cũng không tiện làm anh mất mặt, chỉ có thể thuận theo gật đầu đáp ứng.
An Lai cấp tốc giải quyết đồ ăn trong chén mình, “Tôi xong rồi, tôi về phòng trước.”
Viên Thanh Cử và thêm hai ngụm cơm vào miệng: “Cùng nhau đi.”
An Lai nhíu mày, đêm nay Viên Thanh Cử rất kỳ lạ, không nói đến đồ ăn, mà ngay cả cơm anh cũng không ăn thêm, bát cơm nhỏ như vậy, lúc cô không đói còn có thể ăn thêm một chén.
Nhưng mà cô cũng không nói gì, lẹt xẹt lê dép chạy lên lầu mở TV, đêm nay có tiết mục giải trí cô thích.
Viên Thanh Cử im lặng đuổi theo lên lầu xem TV cùng cô, một lát sau lại xuống lầu cầm ly nước lên: “Uống thuốc.”
Từ sau khi anh phát hiện cô bỏ thuốc, mỗi lần anh đều giám sát cẩn thận, nếu anh không ở nhà thì tới phiên bác Hách làm giúp, nói chung cô không còn cơ hội nào bỏ thuốc đi nữa.
An Lai ôm một con thỏ bông lớn, ngồi trên mép giường xem TV, nhưng lại phát hiện không thể nào an tĩnh được, xem không vô.
Cô bất chợt quay đầu nhìn Viên Thanh Cử đang dựa vào đầu giường ngồi sau lưng mình, kết quả phát hiện lần nào anh cũng đều nhìn mình chằm chằm, thấy cô quay lại thì mỉm cười dịu dàng với cô.
Điều này khiến cô càng thêm không an tâm, dứt khoát tắt TV, đi qua bên người anh ngồi xuống.
“Tâm tình anh không tốt sao?”
Viên Thanh Cử có chút kinh ngạc với hành động của cô, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, rút con thỏ bông trong người cô ra ném tới cuối giường, rồi kéo cô qua nói: “Không có.”
“Nhưng anh cứ nhìn tôi!”
“Khụ khụ… Lai Lai, em thật sự là thần logic, anh nhìn em và tâm tình không tốt có quan hệ nhân quả gì sao? Với lại anh nhìn vợ mình còn cần có lý do nữa sao?”
Nghe qua thì rất có lý, nhưng An Lai cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Cô bé ngốc, đoán linh tinh còn không bằng nghĩ xem ngày mai em muốn ăn cái gì.”
An Lai chu chu mỏ không đáp, Viên Thanh Cử lại nói: “Gọi anh.”
“A?” Chủ đề đổi cũng nhanh quá rồi.
“Anh nói em gọi anh một tiếng.”
“Ừm…” Được rồi, cái này An Lai có chút khó xử.
Mấy ngày nay cô thật đúng là không thật sự gọi anh ta, dù sao cô mở miệng anh cũng biết là cô đang nói chuyện với anh.
Viên Thanh Cử chọt chọt ngực cô: “Hé miệng.”
An Lai ôm ngực trừng anh: “Anh chọt chỗ nào đó?”
Viên Thanh Cử mỉm cười ưỡn ngực: “Em có thể chọt lại mà.”
Bộ dạng vô lại đã lâu không thấy này khiến An Lai chán nản, cô đưa lưng về phía anh, Viên Thanh Cử vẫn bám riết không tha: “Em vẫn chưa gọi anh đâu.”
An Lai thật sự không biết phải gọi anh là cái gì, gọi thẳng tên họ luôn sao, hai người mỗi ngày chung giường chung gối mà gọi thế thì hơi xa lạ.
Gọi Thanh Cử? Vậy thì rất kỳ quái, chỉ nghĩ thôi đã thấy da gà rơi đầy đất.
“Lúc trước tôi gọi anh thế nào?”
Viên Thanh Cử vén tóc trên cổ cô sang, mút lên đó một cái: “Em quan tâm trước kia làm gì, cứ gọi như hôm nay em gọi là được.
Anh rất thích.”
Làn da mẫn cảm bị kích thích khiến cô phát run, cô túm con thỏ qua ngăn cách giữa hai người: “Sao hôm nay anh lại không đứng đắn thế chứ.”
Viên Thanh Cử không tốn tí sức nào ném con thỏ sang một bên, giam chặt An Lai trong vòng tay mình: “Hừ… anh hôn vợ anh thì cần đứng đắn làm gì?”
An Lai quay đầu đi tránh khỏi nụ hôn rơi xuống của anh, anh không chút để ý thưởng thức bên má và vành tai cô, mặc kệ cô gái nhỏ dưới thân vô lực chống đẩy.
Một đường hôn xuống dọc theo xương quai xanh, một tay kéo cổ áo cô, một tay chui vào vạt áo bên hông, chậm rãi vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn, dần dần dời lên phía trước…
An Lai cảm thấy trước ngực bỗng buông lỏng, Viên Thanh Cử đã cởi nút áo ngực của cô, bàn tay lưu luyến sau lưng đã bắt đầu phấn khởi muốn tiến lên trước.
An Lai sợ hãi, giọng nói bắt đầu nức nở: “Đừng…” Hai tay nắm tóc Viên Thanh Cử muốn làm anh tỉnh táo lại.
Tay và miệng Viên Thanh Cử vẫn hoạt động không ngừng, trong lúc cấp bách mới đứt quãng nói: “Gọi anh… anh sẽ… anh sẽ không nháo em nữa.”
“Viên Thanh Cử.”
“Không phải!”
“Thanh… Thanh Cử.”
Viên Thanh Cử dừng một chút nhưng vẫn nói: “Cũng không phải.”
An Lai đạp một cước lên đùi anh: “Anh không nói với tôi phải gọi anh thế nào.”
Viên Thanh Cử kêu đau một tiếng, cái chân không an phận của An Lai nhanh chóng bị trấn áp: “Em tốt nhất đừng đá loạn… Gọi như hôm nay em đã gọi đó.”
An Lai thật sự không nhớ nổi cô gọi anh lúc nào.
Viên Thanh Cử cảm thấy phải nhắc nhở cô gái nhỏ mờ mịt này một chút, anh thì thầm bên tai cô: “Mỗi lần xuống núi đều có thể nhìn thấy biệt thự của chị, chỉ là chồng em nói bên đó vẫn còn đang xây, em luôn ở trong nhà nên không biết hoàn công lúc nào, không thể đi chúc mừng tân gia được…”
An Lai càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, đây không phải lời cô nói với An Phúc Nam sáng nay sao.
“Em nhớ chưa? Em gọi anh là chồng đó.”
“Bác Hách lại…” Lúc đó chỉ có ba người bọn họ, nhất định là bác Hách đã lén báo cáo.
“Ông ấy cũng chỉ có ý tốt thôi, bằng không làm sao anh biết em gọi anh như vậy, tuy là nói với người khác, nhưng anh cũng rất vui.”
An Lai hơi há miệng, nhưng vẫn không thể nói ra được.
Tay Viên Thanh Cử vẫn chưa ngừng, nhéo lên làn da mềm mại một cái: “Gọi anh.”
An Lai gọi nhỏ như muỗi kêu một tiếng.
Hai mắt Viên Thanh Cử sáng rực, nhưng vẫn cọ cọ da cô nói: “Bà xã, anh không nghe rõ.”
An Lai nhắm mắt lại, bất chấp tất cả: “Ông xã.”
“Ôi…” Anh cảm thán rất vang dội: “Bà xã, gọi thêm một lần nữa.”
An Lai xoay người không thèm để ý đến anh, ai ngờ Viên Thanh Cử túm cô lại hung hăng hôn liên tục.
“Anh…”
Hai mắt Viên Thanh Cử sáng lòe lòe: “Đây là phần thưởng.”
“Lưu manh!”
Viên Thanh Cử ngồi dậy đi vào phòng tắm, không quên nháy mắt với cô: “Anh chỉ lưu manh với bà xã của mình thôi!”
An Lai thừa dịp anh đi mà nhanh chóng mang dép lê, ôm con thỏ chui qua phòng kế bên.
Đêm nay cô vẫn ngủ không an ổn, nằm mơ đứt quãng, sau khi tỉnh thì không nhớ mình đã mơ gì, nhưng nỗi buồn trong mộng vẫn còn nguyên đó không thể tan đi.
Nửa đêm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có thêm một người đã không còn gì ngạc nhiên, tuy rằng cô đã khóa cửa rồi.
Rèm cửa không kéo, nương theo ánh trăng cô có thể nhìn rõ người đàn ông bên cạnh mình, anh ngủ cũng không ổn lắm, mày cau, không biết đang mơ thấy cái gì.
Không thể không nói, đây là người đàn ông tốt nhất mà cô từng gặp.
Tuấn tú giàu có, thành thục ổn trọng, dịu dàng cẩn thận, săn sóc tỉ mỉ, xem cô như châu như bảo.
Nếu đổi lại là lúc khác, đổi lại là cảnh tượng khác, gặp được người như vậy cô nhất định sẽ giữ chặt không thả.
Nhưng hôm nay cô chỉ có xót xa, sợ hãi, sợ không bảo vệ được tim của mình.
Cứ nghiêng người nhìn anh như vậy, lúc cô mơ màng sắp ngủ thì anh chuyển người lại, mở mắt ra, vươn tay cầm di động ở đầu giường nhìn nhìn, thả dài rồi lại bỏ xuống.
An Lai tỉnh táo lại: “Anh ngủ không được?”
Viên Thanh Cử áy náy cười cười: “Đánh thức em hả?”
“Không có, tôi tỉnh từ trước rồi.”
“Vậy ngủ đi.”
“Ừm.”
Chỉ là cả hai đều nhìn nhau mà không ngủ.
Một lát sau, Viên Thanh Cử bất đắc dĩ nói: “Bà xã.”
“Ừ.”
“Anh đói bụng…”
“Phì…” An Lai không phúc hậu mỉm cười, cơm chiều chỉ ăn một chút có thể không đói sao, “Ừm, đã mấy giờ rồi?”
“Hơn hai giờ.”
“Anh mở đèn đi.”
Viên Thanh Cử nghe lời bật đèn, An Lai ngồi dậy khoác thêm áo rồi xuống giường.
“Em đi đâu vậy?”
An Lai kiềm chế không để mình cười ra tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi xem phòng bếp còn gì ăn không.”
Viên Thanh Cử hơi chần chờ, cuối cùng vẫn đi theo cô.
Hai người sợ đánh thức người làm nên không mở đèn hành lang, chỉ lặng lẽ đi vào phòng bếp.
An Lai tìm được một nồi hầm canh xương, có lẽ là đầu bếp chuẩn bị cho món cháo loãng sáng mai, có bánh ngọt thừa tối hôm qua nữa, còn lại thì không có gì ăn được.
Bánh gạo ngọt rất ngọt, Viên Thanh Cử không thích ăn, vì thế cô nói: “Em nấu cho anh bát mì.”
Viên Thanh Cử nghi ngờ nhìn cô, anh tìm một gói Oreo còn thừa trong tủ lạnh: “Anh ăn bánh bích quy được rồi, em không phải chịu khổ làm gì.”
“Ngừng, anh đừng khinh thường em, không phải chỉ một bát mì thôi sao.” Nói rồi cô đi qua bưng nồi canh xương, kết quả một giây sau cô đã im bặt, nồi quá nặng!
Viên Thanh Cử cười buông bánh quy xuống: “Khụ khụ… Em muốn làm gì?”
An Lai đặt nồi lên bếp, chỉ huy Viên Thanh Cử bưng nồi đun nước múc canh ra.
Viên Thanh Cử múc đến khi chỉ còn lại chút canh và xương trong nồi mới hỏi: “Kế tiếp làm gì?”
An Lai thấy anh chịu khó như vậy, chủ động muốn làm việc nên cô ném cây cải trắng cho anh rửa, còn mình thì lấy ra một cái tô, lột hai tép tỏi, giã tỏi chung với gừng, tiện tay để Viên Thanh Cử rửa sạch hành lá.
Nước canh trong nồi sôi lên, An Lai nếm thử rồi bỏ thêm chút muối.
Cô lấy mì sợi bỏ vào nồi, Viên Thanh Cử đặt những thứ đã rửa xong bên cạnh: “Bà xã, không đủ ăn.”
An Lai liếc anh một cái, lại bỏ thêm mì sợi vào nồi.
Viên Thanh Cử cầm đũa đảo hai lần, “Bà xã, vẫn chưa đủ.”
An Lai không để ý đến anh, cô đậy nắp lại: “Chín rồi sẽ nở ra nhiều hơn.”
“Được, anh nghe em.”
An Lai bắt đầu mở nồi nước lúc nãy, xé thịt trên xương bỏ ra đĩa, lại đặt cải trắng và thịt nóng vào một cái tô, cuối cùng múc nước canh vào, rải hành thái và dầu vừng lên trên mặt.
“Cẩn thận nóng.” Viên Thanh Cử giúp cô bưng tô lên bàn, nhận đũa rồi vội ăn một ngụm, cười nói: “Ngon lắm.”
An Lai đen mặt: “Anh vẫn chưa trộn lên.” Cô cầm đũa của anh, trộn xong rồi trả lại cho anh.
Viên Thanh Cử nhìn động tác của cô mà cười ngây ngô, gắp một đũa mì nhỏ lên đút cô ăn: “Thật sự rất ngon, em thử đi.”
An Lai ăn một ngụm, cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà nước canh xương nấu rất có vị nên ăn ngon hơn bình thường.
An Lai cảm thấy có lẽ bệnh ngốc biết truyền nhiễm, vì cô thế mà lại cảm thấy ấm áp, thỏa mãn khi nhìn Viên Thanh Cử ăn bát mì mình làm..