Nếu Có Duyên Sống Lại

Chương 50: 50: Ngoài Ý Muốn





“Không… Không biết… Ừm.” An Lai nghe vậy, cố gượng cười: “Chị nào có ngốc như vậy.

Tụi chị có giấy hôn thú, nếu chị không muốn, ai có thể ép chị gật đầu được chứ.

Em nhất định là nghe tin đồn nhảm rồi.” An Lai cũng không biết bản thân mình thế nào, nhưng tiềm thức cô lại khiến cô bài xích không muốn tin lời An Vãng nói… Cô chỉ phản bác theo bản năng thôi.
An Vãng kéo tóc cô, kéo tới phát đau.

Cậu rất bất đắc dĩ với sự ngây thơ của cô, nhưng trên hết là vui mừng, ít nhất hiện giờ Viên Thanh Cử bảo vệ cô không tệ: “Chị ngốc như vậy, tùy tiện dụ dỗ là có thể lừa chị cam tâm tình nguyện hi sinh vì tình yêu rồi.” Mấy chữ cuối cùng cậu gằn rất mạnh.
Sắc mặt An Lai trắng bệch, cứng ngắc ngồi trên ghế.

Lượng tin tức cô thu được hôm nay có hơi lớn…
“Anh rể không cho chị biết là do cảm thấy chị đã quên những chuyện phiền lòng này, nên không chủ động nhắc tới làm chị thương tâm nữa.

Chỉ là, chị, em không muốn chị có quan hệ với người họ Thẩm một lần nữa!”
An Lai ôm đầu, khoác khoác tay: “Đừng nói nữa, để chị bình tĩnh lại.”
An Vãng ngồi xổm xuống, đau lòng ôm đầu vai An Lai: “Chị, đừng ngây người nữa, hãy sống tốt cùng anh rể đi.”
“Tụi chị thật sự rất tốt.” An Lai dở khóc dở cười.

Nhưng mà nếu không phải cậu hoài nghi cô và Thẩm Dự Chương gương vỡ lại lành thì cũng sẽ không nói nhiều với cô như vậy.

An Lai đập cậu: “Được rồi, vừa hay hôm nay thứ Sáu, về nhà dùng cơm với chị đi.

Em cũng còn chưa biết chị đang ở đâu.”
An Vãng không muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng dậy: “Em đi thu dọn trước.”
An Lai nhân cơ hội nhắn một tin cho Thẩm Dự Chương: Hôm nay đã làm phiền anh rồi.

Anh về trước đi, tôi gọi tài xế trong nhà đến đón.
Bên kia đáp lại rất nhanh: Được.

An Lai gọi điện thoại cho bác Hách để ông bảo tài xế tới.
Bác Hách vô cùng nhiệt tình với thông báo của An Lai, vui vẻ chuẩn bị cái này cái nọ, còn nhiệt tình hơn là chị ruột là cô nữa.

An Vãng ở lại hai ngày, hai chị em dùng phương thức điên đảo thành anh em ở cùng nhau, bác Hách thấy vậy còn khen khiến An Lai mặt đầy vạch đen.
Nghe được An Lai tìm đến cậu là vì bức họa trong nhà Thẩm Dự Chương, An Vãng trầm mặc.
“Em sẽ mang về.”
“Trước đó em không biết người mua tranh là anh ta sao?”
An Vãng làm vẻ mặt chị quá đần độn: “Nếu biết thì em còn bán cho anh ta sao?”
“…” Ở chung với em trai kiêu ngạo như vậy thật sự quá mệt mỏi mà, bất cứ lúc nào cũng sỉ nhục chỉ số thông minh của cô.
Tuy An Lai cũng không muốn chân dung của mình đặt tại nhà một người đàn ông khác, nhưng tiền bạc giữa An Vãng và Thẩm Dự Chương đã thanh toán xong cả rồi.
“Có thể lấy về được sao?”
“Chuyện này chị không phải quan tâm!”
Té ngã! Em cho rằng chị thật sự muốn quan tâm sao!
Kết quả là ở một lần An Lai đến quán cà phê làm việc lần nữa, An Vãng tiện đường đưa cô đến tiệm.

Dù sao nhà trọ Thẩm Dự Chương cách đây cũng không xa.
Hôm nay An Lai làm ca sáng, An Lai cũng tới sớm, lúc hai người đến thì Tú gia vừa mở cửa được không lâu.

Lúc cô và Tú gia vào phòng thay quần áo đồng phục, Tú gia túm cô lại: “Được lắm đó, Tiểu An An, vừa thông đồng mỹ nam này ở đâu vậy, lần này còn là một miếng thịt tươi nữa.”
“Ngừng! Đó là em trai mình, mấy tháng nữa mới tròn mười tám.

Con trâu già cậu đừng hòng gặm.”
“Em trai cậu sao.

A… đúng là có chút giống.” Tú gia bụm mặt An Lai nhìn nhìn: “Gen nhà cậu thật khiến người khác phải đố kị.”
Hai người cười vui một lát rồi bắt đầu làm việc.
Người khách đầu tiên, ngoài dự đoán của mọi người, là Thẩm Dự Chương.


Lúc đó An Lai đang ở sau bếp, là Tú gia tiếp.

An Lai vừa ra thì thấy An Vãng và Thẩm Dự Chương ngồi cùng một bàn, trên bàn đặt vài cọc tiền.
Thẩm Dự Chương uống một ngụm cà phê: “Không phải cậu nói muốn đi du học sao?”
“Vậy cũng không cần tiền của anh! Tôi không chịu trách nhiệm chữa trị lương tâm bất an cho anh.” An Vãng thấy An Lai từ phòng bếp đi ra, nói tiếp: “Anh đến đây là có ý gì, lại muốn lừa gạt đồ ngốc kia sao?”
An Lai: “An Vãng, em đừng nói nhảm.”
Thẩm Dự Chương uống một hơi hết cà phê còn lại, đứng lên: “Cậu ta không nói nhảm.”
An Vãng hừ lạnh một tiếng, chợt nghe Thẩm Dự Chương nói: “Lai Lai, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”
An Lai không ngờ anh ta lại phát rồ như vậy: “Tôi đã kết hôn rồi!”
“Anh không quan tâm!”
“Tôi quan tâm!” An Lai thở ra một hơi: “Tôi hỏi anh, năm đó, anh thật sự đã dùng tôi để đổi lấy tiền đầu tư của Viên Thanh Cử sao?”
Thẩm Dự Chương cũng không trả lời, nhưng nỗi hối tiếc mãnh liệt trong mắt anh ta đã nói lên hết thảy.
“Anh đi đi! Về sau đừng bao giờ đến nữa.”
Thẩm Dự Chương bước lên hai bước: “Lai Lai…”
“Rầm!” Cửa tiệm bị một lực lớn đẩy ra, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Người đến là một cô gái xinh đẹp rực rỡ, hơn hai mươi tuổi.

Dáng người cô ta cao gầy, mặc tây trang già dặn, tóc cuộn sóng màu nâu càng tăng thêm vẻ ý nhị.

Cô ta nhìn thoáng qua tình hình trong tiệm một lát, cuối cùng đi đến trước mặt An Lai: “An Lai, cô đúng là âm hồn bất tán!”
An Lai: “Cô là ai?”
“Ơ, chẳng những bản lĩnh thông đồng với nam nhân tăng mà còn biết đóng kịch nữa.

Cô giả vờ cái gì.”
An Vãng tiếp lời: “Lâm tiểu thư, xin chú ý cách dùng từ của cô.” Nói xong cậu thì thầm bên tai An Lai: “Cô ta tên Lâm Lạc, là con dâu được nhà họ Thẩm lựa chọn, chẳng qua Thẩm Dự Chương chưa từng thừa nhận với người ngoài.”
Bên kia, Thẩm Dự Chương không vui nói: “Cô tới đây làm gì?”
“Hừ,” Lâm Lạc tìm chỗ trống, tùy ý ngồi xuống: “Không làm gì cả, chỉ tới thăm một chút anh đang làm gì khoảng thời gian này mà tìm khắp nơi không thấy bóng dáng thôi.”
“Cô theo dõi tôi?”

“Nói khó nghe như vậy làm gì? Em chẳng qua chỉ quan tâm anh.”
Thẩm Dự Chương xoay người: “Tôi không cần sự quan tâm của cô, cô cũng không còn tư cách quản chuyện của tôi nữa, về đi!”
“Ha ha,” Lâm Lạc vẫn bình thản, cười lạnh một tiếng: “Tôi về để cho hai người thông đồng với nhau sao? Tôi nói này, An Lai, cô còn biết xấu hổ hay không? Viên Thanh Cử coi như là một nhân vật cao cấp ở Thanh Yển này rồi, cô còn không giữ thể diện cho anh ta nữa.”
Tú gia không hiểu rõ gút mắc của bọn họ, nhưng cũng hiểu được đại khái.

Hiện giờ nghe cô gái kia nói vậy, tính tình nóng nảy lập tức bộc phát, không đợi An Lai nói gì đã văng tục với Lâm Lạc: “Con bà nó, đồ bệnh thần kinh này, lúc sinh cô để quên não trong bụng mẹ sao? Nói chút đạo lý đi được không? Là An Lai nhà chúng tôi bị tên đàn ông rắp tâm bất lương này quấy rầy.

Bản thân không giữ được đàn ông lại tới cửa khóc om sòm thì có năng lực gì? Có bản lĩnh thì buộc người vào dây lưng quần của cô không cho anh ta xuất môn gây họa đi.

Chẳng qua nhìn cô như vậy, cho dù có đẻ lại mấy lần thì cũng không biết được kỹ năng này đâu.”
Lâm Lạc giận quá hóa cười: “Nói không sai, nhưng tôi sẽ không giả vờ đáng thương đi dụ dỗ đàn ông, ai bảo tôi trời sinh không có mệnh gây tai họa chhứ!”
An Lai nghe cô ta vừa cười vừa nói, không giống như là mắng người đơn thuần: “Cô có ý gì?”
“Chị, đừng để ý cô ta, đuổi ra ngoài là được rồi.

Thẩm Dự Chương, là anh có lỗi với chị tôi trước, hiện giờ chị tôi sống rất an ổn, anh lại dẫn người tới gây náo loạn là có ý gì? Nếu anh còn là đàn ông, có chút trách nhiệm thì tranh thủ thời gian dẫn người đàn bà chanh chua này của anh đi đi, đừng để tôi xem thường anh thêm nữa! Nếu không, tôi không thể đảm bảo là không đánh phụ nữ đâu!” An Vãng hung hăng nói.
Lâm Lạc hất tay Thẩm Dự Chương đang kéo cô ra: “Ai có lỗi với ai hả? Lúc trước đi nhà họ Viên đổi lấy tiền đầu tư là cô tự gật đầu, cũng không ai ép cô.

Hơn nữa năm đó công ty nhà họ Thẩm gần như phá sản là do ai làm hại? Không phải do ông chồng Viên Thanh Cử hiện giờ của cô một tay tạo thành sao? Ha ha, nói không chừng lúc đầu chuyện ba cô rớt đài cũng là do Viên Thanh Cử bày ra hết đấy.”
“Không thể nào!”
“Có gì không thể? Sau khi ba cô xuống ngựa, Viên Hồng Uy lên đài, Viên Thanh Cử lại cưới cô.

Một công đôi việc.

Nhà họ Viên là được lợi lớn nhất, có gì mà không thể! Cho nên, tôi thật đúng là muốn hủy gương mặt hại nước hại dân này của cô!” Nói rồi cô ta nhấc bình cà phê trên quầy lên.
Bên trong là cà phê An Lai vừa nấu ban nãy, còn rất nóng.

Thấy Lâm Lạc hất về phía cô, cô vội vàng tránh đi.

Nhưng mà cà phê rất nhiều, nhất thời không thể tránh hết được.

An Vãng đứng cách cô gần nhất thấy vậy, quay đầu che cho cô, đẩy cô ra phía sau.


Đằng sau là chiếc bàn vuông nhỏ, An Vãng dùng sức quá mạnh, An Lai đụng lưng vào bàn.

Bình cà phê cuối cùng đập vào lưng An Vãng, ướt một mảng lớn.
Tú gia cũng sợ choáng váng, lúc này mới phản ứng kịp, “Tiểu An An, cậu không sao chứ?”
An Lai đỡ lưng chậm rãi ngồi xuống, eo đau nhức, bụng như sung huyết.

Chỉ đụng một chút thôi sao có thể đau như vậy? An Lai kéo kéo An Vãng bên cạnh: “Không biết đụng vào đâu rồi, hình như không ổn, đưa chị đi bệnh viện đi.” Chỉ mới chốc lát mà cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
An Vãng cũng bị dọa, ôm An Lai chạy ra ngoài.

Tú gia lấy điện thoại run rẩy gọi cho ông chủ.
Lâm Lạc vẩy vẩy cánh tay dùng sức quá mạnh: “Hừ, đúng là giả bộ đáng thương.”
Thẩm Dự Chương trầm mặt rống một tiếng: “Cô câm miệng!”
Bây giờ là chín giờ sáng, là giờ đi làm cao điểm, không dễ gọi xe.

An Lai chôn mặt trước ngực An Vãng, tay siết chặt áo cậu.
Thẩm Dự Chương dừng xe trước mặt ba người: “Ngồi xe tôi đi.”
Lúc này An Vãng cũng bất chấp, ôm An Lai vào ghế sau.

Cũng may bệnh viện nhân dân ở ngay gần đó, mười phút đã tới.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ đều đều nói: “Có dấu hiệu sinh non, chuyển khám gấp.”
An Lai ngẩn ra, ngay cả đau đớn cũng quên, trong đầu lặp đi lặp lại lời bác sĩ: Dấu hiệu sinh non… Dấu hiệu sinh non…
Nói cách khác, cô mang thai.

Nhưng đứa bé này cô còn chưa kịp biết nó tồn tại thì đã phải rời khỏi nó rồi.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Viên Thanh Cử, An Lai chậm rãi xoa bụng.

Cô chưa từng sợ hãi như hôm nay.
Tú gia và An Vãng cũng choáng váng, sau khi kinh ngạc, thay vào đó là phẫn nộ.

An Vãng xoay người, hung hăng đấm một quyền vào mặt Thẩm Dự Chương, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Dự Chương, thằng khốn!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.