Nếu Có Duyên Trọng Sinh

Chương 37: Trời thu mát mẻ



“Lai Lai, em nhớ ra rồi sao?” Nghe thấy tên gọi cũ, vẻ mặt Thẩm Dự Chương phức tạp biến đổi mấy lần, cuối cùng khẽ mở miệng, như sợ kinh động cái gì.

Một tiếng kêu to này An Lai hoàn toàn gọi theo quán tính, hiện giờ phục hồi tinh thần lại, cô lại không có ấn tượng gì, chỉ thấy vẻ mặt thê lương bất lực của người đàn ông bên cạnh làm cô cũng sợ hãi theo. Cô ôm chặt cánh tay Viên Thanh Cử, chần chờ hỏi: “Chúng ta, trước kia có quen nhau sao?”

Tuy là hỏi nhưng trong lòng cô đã có đáp án, cô và người tên Thẩm Dự Chương này chẳng những biết nhau mà có lẽ giao tình cũng không mỏng, bằng không cô cũng không có cảm giác quen thuộc mỗi lần gặp anh như vậy.

“A… Đúng vậy, có quen.” Nhìn dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng Viên Thanh Cử của cô, anh cười tự giễu, cũng không nói thêm nữa, ngược lại nói với Viên Thanh Cử: “Hẹn thời gian ra tâm sự đi.”

Viên Thanh Cử mấp máy khóe miệng: “Được. Sau này tôi sẽ liên hệ với cậu. Thân thể Lai Lai không thoải mái, tôi mang cô ấy về trước.”

An Lai bị Viên Thanh Cử ôm ra ngoài, đến cửa, cô không nhịn được quay đầu lại, Thẩm Dự Chương vẫn đứng bất động nguyên tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn bọn họ rời đi. Có lẽ không nghĩ rằng cô lại quay đầu, anh sững sờ một lát rồi vẫy vẫy tay với cô, hé miệng khẽ cười. Mi này, mắt này, như hoa lê mới nở, ấm áp gió xuân.

Vì không tiện sắc thuốc nên bọn họ không về căn nhà nhỏ ở trấn Thanh Hà, mà là trở về núi Nghiệp. Người vui nhất phải kể tới bác Hách, bác vừa thu xếp đi sắc thuốc, vừa nói với An Lai trấn Thanh Hà rất quạnh quẽ, lại không có người chăm sóc, đôi khi ở thì không sao nhưng không thể ở lâu được, rồi khuyên bọn họ chuyển về đây.

Vì bên này nhà quá lớn, người quá nhiều nên An Lai mới muốn chuyển đi. Bác Hách nói lời thấm thía như vậy khiến cô cũng không biết làm sao cho phải, nhìn về phía Viên Thanh Cử xin giúp đỡ.

Viên Thanh Cử thì không sao cả, An Lai muốn ở đâu thì anh theo đó là được. Nhưng nghĩ đến thân thể cô anh lại nói: “Bác Hách nói đúng, ít nhất cũng phải chờ dưỡng bệnh mấy ngày đã, uống thuốc xong rồi mới qua kia. Ít nhất ba bữa ở nhà cũng không cần em phải động tay.”

An Lai nghĩ, kỳ thực cô tự sắc thuốc cũng được, nhưng nhìn vẻ lo lắng của Viên Thanh Cử và bác Hách cô đành từ bỏ. Cứ như vậy, cô trở về núi Nghiệp lần nữa.

Về nhà buồn chán, cô lại nhớ tranh cát của mình. Hôm sau cô bảo tài xế đưa cô về giao cho cửa hàng, lại nhận thêm một bộ mẫu đơn phú quý về làm tiếp.

Bác Hách thấy vậy, khen: “Khi nào xong, tôi sẽ bỏ tranh sơn dầu ở đại sảnh đi, treo cái này lên.”

An Lai ngạc nhiên: “Vậy không tốt lắm đâu.” Kỳ thực cô vẫn chỉ coi đây là công việc làm giết thời gian thôi, không nghĩ tới chuyện tự làm cho mình dùng.

Bác Hách cho là An Lai sợ mình làm không đẹp, nói thêm: “Tôi thấy rất tinh xảo, không kém đâu.”

“Nhưng đây là tác phẩm thủ công tôi làm để giao mà. Một tấm này cũng được tiền công ba trăm đồng đó.”

“Ba trăm đồng? Bức này bán ra tốn bao nhiêu?”

An Lai ngẫm lại những bức tranh cũng cỡ trong xưởng: “Cũng chừng một ngàn.”

Bác Hách đau lòng: “Đúng là áp bức mà,” rồi lại vô cùng bao che khuyết điểm: “Đám người đó nào có mặt mũi lớn tới mức muốn phu nhân tự tay làm chứ, chúng ta cứ giữ cho mình đi.” Dứt lời, lập tức cho người chuyển tranh sơn dầu trong đại sảnh đi.

Cuối cùng vẫn là An Lai vội tới ngăn lại. Cô ngại treo mẫu đơn phú quý ở đại sảnh người đến người đi quá tầm thường, đáp ứng bác Hách về sau tìm một bức thích hợp mang về mới trấn an được bác ấy.

Năm giờ chiều, Viên Thanh Cử vừa lái xe vừa cầm điện thoại, mở danh bạ ra trượt đến tên “Bà xã”, do dự một lát lại trượt đi đến một cái tên khác – Thẩm Dự Chương. Điện thoại nhanh chóng có người nhận.

“Tôi là Viên Thanh Cử, tôi ở dưới công ty của cậu.”

Người kia chưa nói gì cả, trầm mặc một lát liền cúp điện thoại.

Viên Thanh Cử cũng không gấp, ngồi trong xe chờ. Quả nhiên, mười phút sau anh đã nhìn thấy người anh đang đợi. Anh mở cửa đi ra ngoài để người kia nhìn thấy vị trí của mình.

Thẩm Dự Chương bước nhanh tới, ngồi vào chỗ lái phụ. Viên Thanh Cử lại không có ý lái xe.

Thẩm Dự Chương mở miệng trước: “Muốn đi uống một ly cà phê không?”

Viên Thanh Cử lấy một chai nước khoáng ở ghế sau ra đưa cho anh ta: “Không cần, cô ấy còn đang chờ tôi về ăn cơm chiều.”

Tuy chưa nói rõ “cô ấy” là ai, nhưng trong lòng hai người đàn ông đều hiểu rõ.

Thẩm Dự Chương cười một tiếng, đưa gói to trong tay cho Viên Thanh Cử: “Khoai môn sữa tươi, là thứ trước kia cô ấy thích ăn nhất. Vừa rồi đi ngang qua nhìn thấy liền mua một phần, anh mang về đi.”

Viên Thanh Cử nhìn anh ta, không nhận.

“Viên tiên sinh, anh không nhỏ mọn đến vậy chứ.”

Viên Thanh Cử phiền chán đốt điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống: “Gần đây cô ấy đang uống thuốc bắc, sữa giải dược tính, không thích hợp dùng món này.”

Thẩm Dự Chương nhớ lại mấy ngày trước gặp bọn họ ở hiệu thuốc, lập tức rụt tay trở về.

Viên Thanh Cử giơ giơ hộp thuốc trong tay: “Làm một điếu không?”

Thẩm Dự Chương lắc đầu, lại mở cái gói trong tay ra, lấy thìa xúc một củ khoai bỏ vào miệng. Khoai môn nấu mềm mềm dẻo dẻo, mùi sữa thơm nức, có chút ngấy, “Vừa ngọt vừa ngấy, cũng không biết sao lại thích ăn thứ này.” Anh ta nghiêng đầu về phía Viên Thanh Cử: “Bây giờ còn ăn không?”

Viên Thanh Cử nhớ đến bộ dạng con chuột lớn của cô gái nhỏ, bật cười: “Ăn, sao lại không ăn. Còn nhổ cả cây hoa tốt nhất quý nhất sau núi, mở đất để trồng khoai môn, đúng là kỳ quái mà.”

“Đã đau đầu như vậy thì trả cô ấy lại cho tôi đi, để anh được thoải mái chút.”

Nghe anh ta nói vậy, Viên Thanh Cử cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ cả đời này cũng không phiền đến cậu, An Lai hiện giờ là vợ tôi!”

Thẩm Dự Chương lại xúc một củ khoai bỏ vào miệng, khe khẽ thở dài: “Anh không cần phải cường điệu như vậy, tôi vẫn hiểu. Ha… Tôi chưa từng nghĩ tới cũng có lúc chúng ta bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau như vậy.”

“Kỳ thực tôi rất ghét cậu.”

“Tôi cũng thế.”

“Biết vì sao An Lai mất trí nhớ không?” Cũng không chờ Thẩm Dự Chương có phản ứng, anh đã nói tiếp: “Bác sĩ tâm lý nói là do cô cảm thấy trước kia cuộc sống của mình quá đau khổ, cho nên mới tưởng tượng mình thành một người khác – một người hạnh phúc.”

Tay xúc khoai của Thẩm Dự Chương dừng một chút: “Anh… không nói đến chuyện trước kia cho cô ấy?”

Viên Thanh Cử dập thuốc: “Chỉ nói chuyện cha cô ấy, chuyện nhà họ Thẩm các người tôi không nhắc đến.”

Thẩm Dự Chương cười khổ: “Cảm ơn…”

“Không phải vì cậu.”

“Tôi biết.”

“Như bây giờ rất tốt.”

“Cô ấy cũng không ngốc, hôm qua cô ấy đã gặp tôi, nhất định sẽ nghi ngờ, anh định giải thích thế nào?”

Viên Thanh Cử gõ vô lăng: “Chuyện này cũng không nhọc cậu quan tâm.”

“Cũng phải, không còn liên quan đến tôi nữa rồi.” Thẩm Dự Chương cảm thấy bị ngọt ngấy không tan được trong miệng có chút ngột ngạt khiến anh buồn nôn, vội uống một ngụm nước khoáng lớn, nhưng vị ngọt kia vẫn quanh quẩn ở đầu lưỡi không đi. Anh thở dài: “Cứ như vậy đi.” Sau đó anh mở cửa xe, tạm dừng một chút lại nói: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Đây vốn là trách nhiệm của tôi.”

“Ha ha, là tôi lắm miệng.” Thẩm Dự Chương đứng bên đường, nhìn xe Viên Thanh Cử rời chỗ đậu hòa vào dòng xe hối hả, đi xa.

Bỗng nhiên gió nổi lên, thổi trúng cây ngô đồng ven đường kêu xào xạc. Một chiếc lá vàng lượn xuống, trùng hợp đậu lại trên vai Thẩm Dự Chương. Thẩm Dự Chương cầm chiếc lá, nhìn màn trời đen kịt lầu bầu: “Mùa thu năm nay tới sớm quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.