Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 119: 119: Nghiên Cứu Căn Bệnh Ung Thư Có Tiến Triển




Trong mấy tuần qua, tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, phần lớn thời gian cô đều sống trong ảo giác, nhìn người bố và cả đứa con chưa thành hình mất đi.
Mỗi khi nghĩ đến những điều này, lòng cô lại đau như cắt, thậm chí khi điều trị tâm lý, trái tim cô như chết đi.
Tất cả những đau khổ này đều do Lệ Cảnh Minh mang lại cho cô.

Vốn dĩ cô muốn dùng một năm còn lại để trả thù Lệ Cảnh Minh, nhưng người này sắt đá, trái tim nồng cháy của cô rất khó làm tan chảy sự lạnh giá của anh.
Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao, đồng thời cũng đánh giá thấp trái tim sắt đá của Lệ Cảnh Minh.

Cô vốn định dùng bàn tay sưởi ấm trái tim anh, nhưng sau khi đưa tay ra, cô mới biết Lệ Cảnh Minh không có trái tim.
“Lệ Cảnh Minh, tôi không nợ anh cái gì, hoặc có thể nói tôi đã trả hết cả gốc lẫn lãi rồi!”

Lệ Cảnh Minh coi như không nghe thấy, anh nói: “Anh biết em hận anh, anh sẽ bù đắp cho em, ngoại trừ chuyện ly hôn và chuyện liên quan đến Hạ Minh Nguyệt thì em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý”.
Thẩm Tri Ý không muốn để ý đến anh nữa, cô dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, như muốn đi ngủ.
Lệ Cảnh Minh đợi một lúc, chuẩn bị hạ giường xuống thì Thẩm Tri Ý nói: “Tôi muốn xuất viện về nhà”.
“Được”.
Thẩm Tri Ý nói tiếp: “Trước khi đi, tôi muốn nói chuyện với Tô Miễu”.
Lệ Cảnh Minh do dự một lúc.

Tô Miễu trông có vẻ ngây thơ lương thiện, nhưng thực chất không hiền lành gì.

Ai biết Tô Miễu sẽ nói xấu gì anh trước mặt Thẩm Tri Ý.
“Anh không đồng ý ư?”
“Anh sẽ gọi cô ta đến”, anh vừa đồng ý với Thẩm Tri Ý nên không thể lật mặt trong nháy mắt được.
Sau khi nhận được điện thoại và thăm khám bệnh nhân xong, Tô Miễu đến phòng bệnh của Thẩm Tri Ý, đuổi Lệ Cảnh Thâm ra ngoài, rồi hai người bắt đầu trò chuyện.
“Cô khỏe hơn rồi nhỉ?”
“Ừ”, Thẩm Tri Ý lấy lại tinh thần: “Tôi đã tỉnh táo lại rồi, nhưng đôi khi phản ứng vẫn còn hơi chậm”.
“Cô vừa khỏe lại, đây là điều bình thường.

Vậy tiếp theo cô định thế nào?”

Còn có thể thế nào nữa, đương nhiên là “dây dưa tiếp”.
Thẩm Tri Ý nói: “Điều đáng tiếc duy nhất của tôi bây giờ là ngày phẫu thuật phá thai, tôi đau đến mức không nói nên lời, nếu không tôi nhất định sẽ bảo cô giúp tôi cắt bỏ tử cung”.
Tô Miễu cau mày nói: “Cô vẫn chưa quên được đứa bé kia nhỉ!”
Sao có thể quên đi được? Mặc dù cô đã sẵn sàng phá bỏ đứa bé, nhưng khi tai nạn ập đến, cô mới nhận ra mình không nỡ.
“Tôi nghĩ mình không quan tâm đến nó, nhưng sau khi nó biến mất khỏi bụng tôi, tôi thật sự muốn chết cùng nó”, như Tần Mặc từng nói, có con sẽ có nơi gửi gắm hy vọng.

Mặc dù cô ngoài miệng cự tuyệt, nhưng trong lòng lại âm thầm thừa nhận đứa bé này.
“Trong thời gian tôi mất bình tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, nó bảo tôi ôm nó”, Thẩm Tri Ý đặt tay lên bụng, nơi đó sẽ không bao giờ đáp lại cô nữa.
Tô Miễu chuyển chủ đề khác: “Nói cho cô nghe một tin tốt, việc nghiên cứu của Tần Mặc ở nước ngoài có tiến triển mới rồi”.
“Ừ, đúng là chuyện tốt!” vẻ mặt của Thẩm Tri Ý không thể hiện rõ sự vui mừng.
Thực ra Tô Miễu cũng không rõ lắm về tiến độ nghiên cứu cụ thể, dù sao Tần Mặc cũng đã ký thỏa thuận không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì ra ngoài.
Nhưng đối phương nói với cô rằng đã có thể ổn định sự lây lan của tế bào ung thư, nếu ổn định được thì có thể kéo dài sự sống, có thêm thời gian thì càng thêm hy vọng chữa khỏi bệnh ung thư.

“Trong thời gian cô bị bệnh, tôi vẫn luôn kê thuốc cho cô.

Lệ Cảnh Minh không nhận ra điều gì khác thường”, Tô Miễu vừa nói vừa lấy ra một cây kim rút máu.
“Tôi muốn lấy mẫu máu để gửi cho Tần Mặc, tháng này đã trì hoãn lắm rồi”.
Thẩm Tri Ý đưa tay ra nói: “Cô lấy đi”.
Tô Miễu rút năm ống máu, rồi dùng bông tăm để cầm máu.

Sau khi máu khô lại, cô ấy mới rời đi.
Lệ Cảnh Minh tranh thủ lúc này làm thủ tục xuất viện, sau khi quay lại, Tô Miễu và Thẩm Tri Ý vừa nói chuyện xong, anh bước vào cũng không thấy có gì khác thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.