Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 144: 144: Thương Lượng Cùng Lệ Cảnh Minh




Sau khi đi ra khỏi công ty, hơi ấm còn dư lại của ánh mặt trời chói chang xen lẫn làn gió mát lạnh của buổi chiều tà thổi qua, đầu óc hỗn loạn của Thẩm Tri Ý bị gió lạnh thổi khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, có điều, dạ dày lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Cô cần nhanh chóng tìm chỗ ngồi, Thẩm Tri Ý nhìn xe Lệ Cảnh Minh, bước nhanh qua đó.

Lệ Cảnh Minh gạt khói ra, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhìn Thẩm Tri Ý lên xe thắt dây an toàn, liền vứt cho cô một chiếc túi ở ghế sau.

Thẩm Tri Ý ôm chiếc túi, bên trong nóng ấm: “Đây là gì?”
“Mở ra mà xem”.

Thẩm Tri Ý mở chiếc túi, bên trong có một cốc chè, đóng gói chỉnh tề, Lệ Cảnh Minh thô lỗ vứt cho cô mà vẫn không bị đổ.


“Tôi nghe Triệu Tiền nói trưa nay cô chẳng ăn gì mấy”, Lệ Cảnh Minh ngập ngừng nói tiếp: “Dạ dày của cô không tốt, gần đây mới mở một tiệm chè dưỡng sinh, tôi thử thấy cũng khá được, đây là chè dưỡng dạ dày mà tiệm đó giới thiệu cho tôi”.

Thẩm Tri Ý cũng không từ chối, cô làm việc cả ngày chỉ lo dạ dày không chịu nổi lại phát bệnh, sáng đã nôn ra máu một lần, cô sợ lại đứng trước mặt Lệ Cảnh Minh nôn tiếp.

Thẩm Tri Ý cắm ống hút vào, độ ấm thích hợp, không lo bị bỏng.

Lệ Cảnh Minh liếc mắt nhìn cô, tay nắm chặt vô lăng lái xe đi.

Sau khi đi vào con đường lớn bằng phẳng, Lệ Cảnh Minh hỏi: “Cô muốn để Tần Thị tham gia vào hạng mục đảo Nam Thủy sao?”
Thẩm Tri Ý bình tĩnh nói “ừ” một tiếng.

Lệ Cảnh Minh chợt có hai dự đoán, một là Thẩm Tri Ý biết anh nhắm vào nhà họ Tần.

Hai là từ lúc bắt đầu khi cô nói muốn tiếp nhận dự án đảo Nam Thủy, lý do không phải vì buồn chán mà là muốn mở đường cho nhà họ Tần.

Vậy cô là vì nhà họ Tần, hay là vì Tần Mặc?
Hai đáp án này đều không khiến anh hài lòng, anh hy vọng Thẩm Tri Ý có thể dành nhiều thời gian cho mình, chứ không phải dành cho một công ty không quan trọng.

Còn về kết quả sau này, vừa nghĩ đến cô vì Tần Mặc mới làm như vậy, trái tim anh lại cảm thấy ghen ghét, sóng gió nổi lên.


Thẩm Tri Ý không hề sợ hãi ánh mắt âm trầm của Lệ Cảnh Minh, uống mấy ngụm chè, dạ dày cũng đỡ hơn ban nãy nhiều, cô cũng có sức lực để đối đầu với Lệ Cảnh Minh.

Thẩm Tri Ý nói: “Hôm trước khi ăn cơm, Thẩm Tu Lễ nói với tôi chuyện anh đối đầu với nhà họ Tần”.

Quả nhiên là vậy… Lệ Cảnh Minh bất giác nhíu mày.

Thẩm Tri Ý uống hết nửa cốc chè, để túi sang một bên, ngồi như một pho tượng phật, đầu nghẹo sang nhìn cửa sổ xe, ánh chiều tà phủ xuống góc mặt cô khiến cô lộ ra vẻ dịu dàng, sáng nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, giờ đuôi tóc đã hơi sụp xuống.

Đôi môi mím chặt cùng ánh mắt rũ xuống khiến cho Lệ Cảnh Minh nhớ lại dáng vẻ khi cô nằm viện, bên tai vang lên lời Triệu Tiền nói với anh.

Phụ nữ làm bằng nước, cứ thuận theo cô mà đi.

Người ta nói phụ nữ dễ dụ, nhưng anh không cảm thấy vậy, Thẩm Tri Ý đâu giống làm bằng nước? Rõ ràng là một cây đuốc, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ biết thiêu đốt xương thịt người ta.


“Nếu như tôi không đồng ý Tần Thị tham gia vào thì sao?”
Thẩm Tri Ý nhìn anh, nhếch miệng mỉm cười, bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Mẹ tôi chết sớm, ở nhà họ Thẩm trừ ông nội tôi ra, bố tôi anh tôi đều coi tôi như cái gai trong mắt, chỉ mong tôi chết sớm, trong tuổi thơ bất hạnh của tôi, nhà họ Tần là cảng tránh gió, là người thân của tôi”.

“Lệ Cảnh Minh, tôi không muốn suy xét đến việc tại sao anh nhắm vào nhà họ Tần, nhưng nếu tôi biết rồi, tôi phải cứu vớt chuyện đó, làm người không được quên ơn nghĩa của người ta”.

Nếu như không vì Tần Thị, cô sẽ chẳng đến Lệ Thị làm việc, hai ngày nay để chiều lòng Lệ Cảnh Minh, mỗi câu nói của cô đều phải cân nhắc kỹ càng, cô sợ sơ ý chút sẽ khiến anh không vui, phá hủy cả kế hoạch.

Thẩm Tri Ý nói xong liền cúi đầu lấy ra một tập hồ sơ ở trong túi sách: “Tôi thừa nhận tôi mang theo tình cảm riêng tiếp nhận hạng mục này, nhưng khi làm việc tôi sẽ không để tình cảm xen vào, đây là mấy công ty hiện nay Tần Thị đang chọn lựa, lợi và hại tôi đều đánh dấu cả rồi”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.