Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 145: 145: Đôi Bên Cùng Có Lợi




“Lệ Cảnh Minh tôi không thể đảm bảo bất kỳ điều gì cả, nhưng chỉ cần để Tần Thị hợp tác với chúng ta, tôi bảo đảm của thể khiến giá thành hạ xuống mức thấp nhận, lợi nhuận đạt mức cao nhất! Tần Thị hợp tác với Thẩm Thị nhiều năm, tôi hiểu năng lực của họ”, Thẩm Tri Ý nhìn anh, giọng điệu không nhanh không chậm, mỗi chữ cô nói đều vô cùng nghiêm túc, cũng… đã hạ bớt khí thế.

“Lợi nhuận tăng lên thế nào?”
“Mười phần trăm trên cơ sở ban đầu”, mức lợi nhuận này đã là khá cao rồi, và chắc chắn là đôi bên đều có lợi.

Thẩm Tri Ý gật đầu ra vẻ nghe lời.

Tên Lệ Cảnh Minh đã ra quyết định gì sẽ không dễ dàng thay đổi, Thẩm Tri Ý không nắm chắc, thậm chí lo anh khó chịu sẽ phá tan tất cả nỗ lực của cô.

Lệ Cảnh Minh liếc tập hồ sơ trên tay cô, đánh dấu rất cặn kẽ, anh đang lái xe không thể nào phân tâm cầm lấy được.

“Về nhà tôi sẽ xem, ngoài ra tôi cần một bảng biểu hoàn chỉnh về Tần Thị”.

Thẩm Tri Ý giật mình: “Anh đồng ý rồi sao?”
Lệ Cảnh Minh nhướng mày: “Tôi nói đồng ý lúc nào?”
Thẩm Tri Ý rũ vai, mặt mày ủ dột, như một quả bóng xì hơi, cô nghĩ quả nhiên Lệ Cảnh Minh sẽ không dễ dàng đồng ý, ai ngờ anh lại nói tiếp.

“Tôi vẫn đang suy xét lời cô nói, chỉ cần Tần Thị đưa ra được phương án phù hợp, tôi sẽ đồng ý để họ tham gia”.

Thẩm Tri Ý mỉm cười: “Tôi hiểu rồi”.

Xử lý chuyện công, Lệ Cảnh Minh chỉ nhìn kết quả xem xem Tần Thị có năng lực hay không.

Thẩm Tri Ý cất hồ sơ vào trong túi xách, sau đó cầm ly chè lên tiếp tục uống.


“Lạnh thì đừng uống”, Lệ Cảnh Minh khống chế vô lăng, liếc cô một cái.

Thẩm Tri Ý chỉ ngoan khi ăn cơm, giống như một chú hamster, hai má phồng lên, vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn vài phần.

“Không lạnh”, Thẩm Tri Ý tiếp tục uống, nửa đường đã uống sạch ly chè, cô lấy giấy ăn ra lau miệng, không kìm được ợ một cái.

Cái ợ be bé này vang dội trong không gian yên tĩnh của xe, Thẩm Tri Ý hơi xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa xe.

Lệ Cảnh Minh mỉm cười.

Thẩm Tri Ý ăn no rồi, sau khi về nhà liền vào phòng làm việc hoàn thành công việc, Chu Tiêu bưng cơm lên, trong phòng khách chỉ có mình Lệ Cảnh Minh.

“Tổng giám đốc Lệ, phu nhân đâu rồi ạ?”, đứng trước mặt Lệ Cảnh Minh, Chu Tiêu đa phần đều gọi Thẩm Tri Ý là phu nhân.

“Đang bận làm việc, không cần gọi cô ấy, cô ấy ăn rồi”.

Chu Tiêu nấu ăn khá được, mấy ngày nay cô ta còn tìm đầu bếp để học, khả năng nấu nướng cũng lên một tầm cao mới.

Lệ Cảnh Minh ăn thấy khá ngon: “Đun lại cháo, nửa đêm cô ấy có thể sẽ đói”.

Chu Tiêu làm theo.

Thẩm Tri Ý đặt tài liệu lên trên giường phòng ngủ, còn cả một chiếc USB, Lệ Cảnh Minh vừa vào liền nhìn thấy.

Anh thu dọn rồi lật ra xem kỹ, trên xe chỉ vội vàng liếc qua, bây giờ nhìn lại phát hiện ra cô làm rất tỉ mỉ, Thẩm Tri Ý là nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, năng lực đã quá rõ ràng.

Lúc trước Lệ Cảnh Minh chỉ nghe nói, lần này được chứng kiến người phụ nữ này không đơn giản.

Lệ Cảnh Minh cắm USB vào máy tính, bên trong có biểu bảng báo cáo giản lược cùng phân tích về việc hợp tác với Tần Thị.

Lệ Cảnh Minh xem xong cũng đã là chín giờ, Thẩm Tri Ý còn chưa quay lại, anh tắm xong liền đi ra khỏi phòng ngủ, phòng làm việc cách đó không xa, vừa nhìn qua liền thấy chỉ còn phòng làm việc còn sáng đèn.

Anh đột nhiên hối hận vì đã để Thẩm Tri Ý đến Lệ Thị làm việc, không làm xong việc còn phải tăng ca, lấy đâu ra thời gian để ở với anh.

Lệ Cảnh Minh xuống tầng lấy bát cháo nhỏ mang lên phòng làm việc, anh gõ cửa.

Thẩm Tri Ý đang chìm đắm vào công việc, quên mất giới hạn của bản thân, cô khác Lệ Cảnh Minh, làm việc gì cũng phải bỏ ra hai trăm phần trăm nỗ lực, lúc này dây thần kinh của cô vô cùng căng thẳng, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên khiến cô sợ hết hồn.

Lệ Cảnh Minh gõ cửa một cái, không thấy ai đáp lại, đợi ba giây sau đó liền đẩy cửa đi vào.

Thẩm Tri Ý còn đặt tay trên bàn phím, liếc mắt nhìn qua, lúc làm việc cô sẽ mang mắt kính chống ánh sáng xanh để bảo vệ mắt.


Truyện ngôn tình
Gọng kính màu bạc, khiến cô có thêm mấy phần nho nhã, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ trông khá nghiêm túc.

Lệ Cảnh Minh lần đầu nhìn thấy Thẩm Tri Ý như vậy, cảm thấy rất lạ.

Anh đặt bát cháo xuống trước mặt cô, giọng nói mang theo ngữ khí ra lệnh: “Ăn bát cháo đi rồi tắm rửa đi ngủ”.

Thẩm Tri Ý lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Tôi không đói, đợi tôi làm xong việc tôi sẽ đi tắm, anh ngủ trước đi”.

Da mặt cô không dày đến mức cho rằng Lệ Cảnh Minh sẽ đợi cô để cùng ngủ, cô dành hết sự chú ý lên màn hình máy tính, ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím.

Tay Thẩm Tri Ý đẹp hơn nhiều bàn tay của những người phụ nữ khác, thon dài, móng tay hồng nhạt, bàn tay này trời sinh thích hợp chơi nhạc cụ, anh nhớ cô hình như biết chơi violin.

Thẩm Tri Ý nhanh chóng lại chìm đắm vào công việc, coi như không có người bên cạnh mà nhìn vào màn hình máy tính.

Lệ Cảnh Minh cũng từng tăng ca, anh biết người chìm đắm trong công việc, miệng bảo là sắp xong rồi nhưng thực ra là mấy tiếng nữa mới xong, hơn nữa công việc này sẽ không hoàn thành trong nay được.

Lệ Cảnh Minh nhíu mày, gõ lên mặt bàn, giọng điệu nghiêm túc: “Đừng làm nữa, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai”.

Thẩm Tri Ý như đóng đinh vào ghế, Lệ Cảnh Minh dùng giọng điệu ép buộc tạo ra uy hiếp cho cô, cô dừng lại chốc lát, quả quyết nắm lấy con chuột, sau đó tắt máy đi, ngoan ngoãn cầm bát cháo, nhanh chóng ăn sạch.

Khi Thẩm Tri Ý không ăn cảm thấy không đói, bây giờ nháy mắt cảm thấy đói bụng, ăn xong bát cháo cũng thấy no được sáu phần, tí nữa cô còn phải uống thuốc.

“Được chưa”.

Lệ Cảnh Minh hài lòng gật đầu, xoa đầu cô một cái như phần thưởng, động tác rất thân mật, nhưng Thẩm Tri Ý luôn cảm giác Lệ Cảnh Minh coi cô như một con chó, khiến cô mất đi lòng tự trọng.

Thẩm Tri Ý nghiêng đầu né tránh, đứng dậy đi hai vòng quanh hành lang, nửa tiếng sau khi ăn còn phải uống thuốc tắm rửa, xong xuôi cũng đã mười rưỡi rồi.


Cô ngáp một cái, Lệ Cảnh Minh nằm xuống giường, trên đùi là một chiếc laptop, lúc này anh đang nói chuyện công việc với Triệu Tiền.

Nhìn thấy Thẩm Tri Ý đi đến anh liền đóng laptop lại, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy.

“Triệu Tiền theo anh bao năm rồi?”, Thẩm Tri Ý hỏi.

“Bảy năm rồi”.

Tính toán lại, từ khi Lệ Cảnh Minh nhậm chức tổng giám đốc của Lệ Thị, Triệu Tiền vẫn luôn ở bên cạnh anh.

“Theo anh nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là trợ lý, anh keo kiệt thật”, Thẩm Tri Ý nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong đấy có mấy phần giễu cợt.

“Công việc của trợ lý không đơn giản, huống chi lương của Triệu Tiền rất cao”.

“Cao”, từ này vô cùng ảo diệu, nghĩ lại cũng đúng, nếu như đãi ngộ thấp chắc Triệu Tiền đã sớm khăn gói quả mướp đi rồi.

Năng lực của Triệu Tiền quá rõ ràng, có thể làm việc bên cạnh người như Lệ Cảnh Minh bảy năm, không có năng lực chắc sẽ khó lắm.

Thẩm Tri Ý vén chăn lên giường, nằm cách Lệ Cảnh Minh một đoạn, nhìn sườn mặt với đường nét cứng rắn của anh: “Anh ta đi theo anh nhiều năm như vậy mà giờ lại chịu theo tôi làm việc”.

Lời này khá kỳ, Lệ Cảnh Minh nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Đừng cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì, có điều cô không cần lo, tôi bảo cậu ấy theo cô không phải để giám sát cô, cậu ấy rất có năng lực, mấy việc rườm rà cô có thể giao cho cậu ấy, cậu ấy sẽ hoàn thành tốt”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.