Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 153: 153: Bị Người Thân Nhất Phản Bội




“Chờ đến lúc cô tự nguyện đã”, Trần Gia Hành cười ẩn ý, khom người rót thêm rượu vào ly, đoạn dặn dò thuộc hạ: “Đưa người vào phòng”.
Thẩm Tri Ý không lên tiếng, cụp mắt để che giấu ánh mắt của mình, tay vô thức sờ túi áo khoác.
Cô được người ta bế lên.

Thẩm Tri Ý không thể phân tâm để xác định phương hướng nữa, cầu cứu lại càng không cần nghĩ đến, nơi này là địa bàn của Trần Gia Hành, đâu đâu cũng là người của gã.
Nếu cầu cứu, cô không chỉ không trốn thoát được mà còn chọc giận Trần Gia Hành.
Thẩm Tri Ý bị ném lên giường, túi trên người bị lục soát và lấy đi.

Toàn thân đau nhức khó chịu khiến cô phải há miệng nhổ ra, trong bụng chỉ toàn là máu và rượu.
Đau quá… Sự đau đớn này không chỉ về thể xác mà còn sâu trong lòng.

Nỗi đau thể xác có thể chữa lành, nhưng vết thương lòng thì chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu, hoàn toàn không chữa khỏi được.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng để khó chịu, Thẩm Tri Ý tự an ủi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị phản bội.

Lần này cô có thể quyết đoán cắt đứt quan hệ với Thẩm Tu Lễ rồi.

Không còn gánh nặng Thẩm Tu Lễ, cô sẽ không bị Lệ Cảnh Minh ép buộc nữa.
Nếu còn sống qua hôm nay, cô nhất định sẽ ly hôn với Lệ Cảnh Minh.
Thẩm Tri Ý lấy một con dao gọt hoa quả cỡ nhỏ từ trong túi áo lót ra và nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ cần một con dao nhỏ này thôi cũng đủ chết người.
Sợ mình ngất đi, Thẩm Tri Ý cắn chặt ga giường rồi cứa dao vào đùi mình, cơn đau dữ dội khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Thẩm Tri Ý nghiến chặt răng, mắt như muốn nứt toác ra, trán đầm đìa mồ hôi.
Cô gượng dậy, muốn xuống giường.

Nhưng cô đã đánh sức khoẻ của mình quá cao.

Chân còn chưa chạm đất, cả người cô đã mất kiểm soát mà lăn xuống đất.
May mà sàn có lót thảm nên ngã xuống không đau.

Thẩm Tri Ý đã nhận ra thể lực của mình hoàn toàn không thể đi khỏi đây.
Thẩm Tri Ý di chuyển đến trước máy nước nóng lạnh, nhấn nút nước lạnh rồi há miệng uống, vừa uống vừa móc họng nhổ ra.

Làm như vậy rất hại dạ dày, nhưng cô đã hết cách, chỉ biết làm cách này để pha loãng thuốc.
Sau khi uống vài hớp nước lạnh, đầu óc cô đã minh mẫn hơn rất nhiều, nhưng dạ dày cũng càng lúc càng đau.
Ngoài cửa có tiếng động.

Thẩm Tri Ý lập tức căng chặt dây thần kinh, ngước mắt nhìn ra.

Tay nắm cửa vặn một cái, Trần Gia Hành bước vào.

Thấy cô ngồi trước máy nước nóng lạnh, trên sàn có một vũng nước, gã đã hiểu ra ngay.
“Cô xem đấy, cô đi lại không tiện, muốn uống nước thì có thể đợi lát nữa tôi đến đút cho cô mà”, ngoài mặt gã ân cần quan tâm, thực chất đôi mắt u ám đã loé lên tia sáng đầy lạnh lẽo.
“Không phiền ông chủ Trần phí sức”, lời nói của Thẩm Tri Ý đã rõ hơn nhiều.

Cô dựa vào máy nước nóng lạnh, sau khi nhìn vào mắt Trần Gia Hành vài ngày thì bật cười khan.
“Ông chủ Trần, tôi khuyên anh không nên động vào tôi.

Có lẽ anh không hiểu Lệ Cảnh Minh.

Con người anh ta tuy không có tình cảm gì với tôi nhưng ham muốn chiếm hữu lại rất cao, món đồ từng dùng đến dù có vứt đi cũng sẽ không đưa cho người khác”.
“Ông chủ Trần cũng là dân làm ăn.

Tôi không tin anh không biết lợi và hại trong chuyện này.

Chỉ vì một đêm này mà đắc tội Lệ Cảnh Minh, lợi bất cập hại”.

Trần Gia Hành chưa từng tiếp xúc với Lệ Cảnh Minh, hiểu biết về anh chỉ có đôi ba điều, nên đối với lời của Thẩm Tri Ý cũng chỉ tin được hai phần.
Nhưng mặt khác, sự hiểu biết của gã về Thẩm Tri Ý đã lên một tầm cao khác.

Có nhiều người từng nói rằng người phụ nữ này rất thông minh.
Đến hôm nay gã đã được chứng kiến rồi.

Gặp chuyện nguy hiểm nhưng không hoảng loạn, dù bị đưa đến tận giường vẫn tìm cơ hội thương lượng hòng chạy trốn.
“Lợi hay hại không phải do cô quyết định.

Thẩm Tri Ý, tôi khuyên cô đừng nghĩ cách nữa.

Cô đã được đưa đến đây rồi thì tôi sẽ không thả cô đi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.