Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 22: 22: Anh Ấy Biết Bệnh Tình Của Em Rồi Sao




Lệ Cảnh Minh có yêu Thẩm Tri Ý không?
Nếu yêu, thì tại sao vào lúc cô rũ bỏ hết mọi tự trọng quỳ xuống xin lỗi trong mưa, bị mọi người sỉ nhục, anh lại bàng quan đứng nhìn?
Nếu không yêu, vậy thì tại sao anh lại ở đây trông nom cô suốt hai ngày hai đêm không chợp mắt?
Y tá lắc đầu đáp lại một câu không biết.
Anh không nói gì thêm, đầu óc lại trở nên mơ màng, cứ như người vừa đặt câu hỏi không phải anh.
Y tá đẩy xe thuốc ra ngoài.

Đến trưa, Triệu Tiền mang một tập tài liệu đến báo cáo với anh.
Anh xem hết một lượt, ký vào mấy tài liệu khẩn cấp rồi giao lại cho Triệu Tiền, tiện thể hỏi: “Thẩm Xương Nam thế nào rồi?”
“Tôi đã nộp chứng cứ lên theo lời dặn của anh.

Thẩm Xương Nam không chết được đâu, cùng lắm chỉ phải bồi thường ít tiền”, điều này khiến Triệu Tiền không tài nào hiểu nổi.
Phí bao nhiêu công sức mới đẩy được Thẩm Xương Nam vào nhà giam, sao bây giờ lại nộp chứng cứ chứng minh ông ta vô tội lên làm gì? Chẳng phải là phí hoài mọi công sức và tiền bạc lúc trước sao?
Triệu Tiền không hiểu.

Hắn đi theo Lệ Cảnh Minh đã lâu, biết sếp của mình chưa từng làm ăn lỗ vốn, làm việc dứt khoát không khoan nhượng.


Nói là quỷ tư bản hút máu cũng không ngoa, nếu có thể lột da rút xương thì tuyệt đối sẽ không để lại cho đối phương chút cơm thừa canh cặn nào.
Lệ Cảnh Minh rũ mắt xuống: “Được rồi, cậu về đi”.
Triệu Tiền do dự một hồi rồi cất giọng nói: “Sếp Lệ, cô Hạ không gọi được cho anh nên gọi sang cho tôi, hỏi tôi khi nào anh mới về…”
“Cứ kệ cô ấy, cậu chỉ cần theo sát vụ án của Thẩm Xương Nam là được.

Ngoài ra, nhớ xử lý sạch sẽ video Thẩm Tri Ý quỳ trước đám đông, không được để nó lan truyền trên mạng”.
“Vâng”, Triệu Tiền không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi một câu mà lại sinh ra lắm vấn đề như vậy, bối rối xoa mũi rời đi.
Lệ Cảnh Minh đứng dậy rót một cốc nước ấm, quen tay nhúng tăm bông vào nước rồi chấm nhẹ lên bờ môi khô nứt nẻ của cô.
Anh cười khổ một tiếng.

Không chỉ Triệu Tiền không hiểu, mà ngay cả bản thân anh cũng có lúc không hiểu được chính mình.
Kế hoạch ban đầu của anh là tha cho Thẩm Xương Nam một mạng, chỉ bắt ông ta sống hết nửa đời còn lại ở trong tù.

Thế nhưng bây giờ anh lại muốn thả ông ta ra, khiến kế hoạch trước đó đổ sống đổ bể.
Tại sao anh lại làm vậy?
Có lẽ chỉ đơn thuần là vì không muốn kích động Thẩm Tri Ý, không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt của cô mà thôi.
Bây giờ Thẩm Tri Ý vẫn chưa thể chết, cô phải sống tiếp.

Trong người cô có cùng nhóm máu với Hạ Minh Nguyệt, anh và cô đã ký hợp đồng rõ ràng.

Nếu Hạ Minh Nguyệt cần truyền máu, không còn cô nữa thì anh biết đi tìm ai…
Anh ném phăng tăm bông trong tay đi, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ đẩy cánh cửa hé ra một chút.

Sau mấy ngày mưa tầm tã, hôm nay rốt cuộc bầu trời Thành Đô cũng quang đãng, ánh nắng chiếu vào như phủ một lớp óng ánh lên chăn của cô.
Bởi vì ngồi trong phòng kín quá lâu, không được nhìn thấy ánh mặt trời nên mắt của Lệ Cảnh Minh không thể lập tức thích ứng được.

Anh nheo mắt nhìn về nơi phương xa, bất ngờ trông thấy dải cầu vồng rực rỡ sắc màu ẩn hiện giữa mây trời.
Anh lại quay sang nhìn Thẩm Tri Ý vẫn đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, khẽ thủ thỉ: “Thẩm Tri Ý, ngoài trời nắng đẹp lắm, còn có cả cầu vồng.

Đợi khi nào cô tỉnh dậy, tôi sẽ đưa cô đi xem”.
Giọng nói của anh dịu dàng lạ thường, ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

“Chuyện cô lo sợ sẽ không xảy ra đâu.

Nhà họ Thẩm vẫn chưa sụp đổ, bố của cô cũng sẽ không phải ngồi tù, lại càng không phải chết.

Còn tôi, sẽ ở lại đây chăm sóc cho cô, không quay về nữa”.
Đầu ngón tay của Thẩm Tri Ý khẽ giật nhẹ vài cái, máy đo ở đầu giường vốn luôn im ắng lại phát ra tiếng báo tít tít.
Lệ Cảnh Minh giật mình, vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô, nghiêng người nhìn chằm chằm từng phản ứng của cô, liên tục gọi tên cô.Đọc truyện tại TruyenApp.Online
Hàng mi dài của cô hơi run rẩy, mí mắt nặng trĩu chậm chạp hé mở….
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trần nhà trắng xóa.
Đầu óc cô đau như búa bổ, không thể nào tập trung suy nghĩ nổi.

Cô hoảng loạn nhìn trần nhà hồi lâu rồi mới chú ý tới Lệ Cảnh Minh đang đứng bên cạnh giường.
Cô hé miệng nhưng chẳng nói nên lời, giương mắt nhìn anh luống cuống bấm chuông rồi lao ra cửa hô hoán người tới.

Một lát sau anh quay về nắm lấy tay cô, miệng nói gì đó.
Thẩm Tri Ý chưa bao giờ thấy Lệ Cảnh Minh như vậy, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Cô cử động tay khiến kim truyền bị chạm vào, mu bàn tay nhói lên nên cô mới nhận ra đây không phải là mơ.
Cô cau mày nhìn xuống tay mình, thấy chiếc kim đang đâm vào tay nối liền với chai dịch truyền màu trắng, nước nhỏ từng giọt li ti.
Thoáng chốc, Tần Mặc đã dẫn theo hai y tá chạy vào, đuổi Lệ Cảnh Minh ra ngoài.
“Tri Ý, em còn đau không?”, các số liệu sức khỏe của cô đã trở về bình thường, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.
Cô nhìn anh ấy, không thể nói ra lời, đành phải lắc đầu ra hiệu cho anh ấy biết mình không thấy đau.
Thực ra giây phút vừa tỉnh lại, cô thấy tay mình lạnh toát, cả người bủn rủn, thuốc tê cũng hết tác dụng từ lâu, vết mổ đau nhức.


Chỉ là cô đã quen nhịn những cơn đau này, không để người quan tam mình phải lo lắng.
Tần Mặc dịu dàng xoa đầu cô: “Em đã hôn mê 46 tiếng liên tục rồi.

Không nói được cũng rất bình thường, đợi lát nữa là có thể uống một ngụm nước cho đỡ khô họng”.
Cô vừa mới phẫu thuật xong, tạm thời không thể ăn gì, phải dựa vào dịch dinh dưỡng để thay thế.
Cô lại gật đầu một cái đáp lại.
Tần Mặc đi rót một cốc nước, hơi nâng đầu cô lên cho cô nhấp hai ngụm.
“Đỡ hơn chút nào không?”
“Đỡ… hơn rồi…”, giọng nói của cô khàn đặc, nói một tiếng cũng đau rát cả cổ họng, cứ như bên trong có một cái gai mắc lại.
Cô nói rất nhỏ, những người còn lại trong phòng bệnh đều tự giác đi nhẹ nói khẽ để nghe cô nói cho rõ.

Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô vang lên đứt quãng.

Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa phòng bệnh, khó nhọc cất giọng hỏi: “Anh ấy biết bệnh tình của em rồi sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.