Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 78: 78: Bạch Thu Ngốc Nghếch




“Cô muốn đi không?”, Lệ Cảnh Minh hỏi.
“Muốn”, Thẩm Tri Ý đã thu lại cảm xúc trên mặt.

Cô mở to đôi mắt nhìn Lệ Cảnh Minh một cách chăm chú, tuy miệng không nói ra lời năn nỉ nào, nhưng ánh mắt đã bắt đầu khẩn khoản nài xin.
Bị nhìn như vậy, có đàn ông nào chịu nổi chứ.

Lệ Cảnh Minh bỏ điện thoại xuống: “Mấy ngày này cô ngoan ngoãn uống thuốc, rồi tôi sẽ cho cô đi”.
“Lần này anh có giữ lời không?”, Thẩm Tri Ý từng bị Lệ Cảnh Minh lừa nên sợ lắm, phải hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.
Lệ Cảnh Minh vươn tay gõ nhẹ lên trán cô: “Thật mà, lần này không lừa cô nữa”.
Thẩm Tri Ý thật sự không biết Lệ Cảnh Minh đang nghĩ gì, lúc thì không cho cô đi, lúc lại đồng ý.

Cô thấy thấp thỏm lắm, cảm thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của Lệ Cảnh Minh còn nhanh hơn mấy người biểu diễn đổi mặt trong Xuyên kịch.
“Muộn rồi, ngủ thôi”.
Lệ Cảnh Minh lên giường, tắt đèn, tay vòng qua ôm Thẩm Tri Ý theo thói quen.

Anh đồng ý cho Thẩm Tri Ý đến cô nhi viện không phải vì thương hại cô, mà vì cho rằng bây giờ cô tiếp xúc với trẻ con nhiều một chút thì sau này mang thai sẽ không quá bài xích.
Mới đó mà hai ngày đã trôi qua.

Số thú bông mà Thẩm Tri Ý đặt mua trên mạng đã đến rồi.

Viện trưởng nhận được quà còn gọi điện cảm ơn cô rối rít, sau đó lại nhắc cô về giờ diễn ra buổi tiệc vào thứ Tư.
“Được, tôi nhất định sẽ đến mà, viện trưởng Trương cứ yên tâm”.
Sau khi cúp máy, Thẩm Tri Ý ngồi dậy, uống bát thuốc Đông y đặt ở tủ đầu giường.

Đắng đến tận răng, cô súc miệng rồi mà vẫn không thể làm vị đắng trong miệng biến mất.
Khó uống thật, nhưng đúng là rất công hiệu, bụng dưới không đau nữa, cơ thể vào buổi tối cũng ấm áp hơn mọi khi.
“Cô Thẩm à, tôi dọn bát nhé.

Cơm sắp xong rồi, cô muốn xuống nhà ăn hay tôi mang lên ạ?”
“Mang lên như mọi khi nhé”.
Hai hôm nay, cô luôn ở nhà, không hề ra ngoài.

Hạ Minh Nguyệt cũng không chủ động tìm cô.

Hai người gặp nhau chẳng quá ba lần một ngày.

Sau khi thím Vương rời đi, Thẩm Tri Ý lấy một quyển sách từ trên giá sách, sau đó ngồi ở ban công, vừa đọc vừa nhìn xuống khoảnh sân nhỏ bên dưới.

Thím Vương vừa xuống lầu đang đứng cùng Hạ Minh Nguyệt, cả hai vừa nói vừa cười.
Thẩm Tri Ý nheo mắt.

Mấy hôm nay, tuy thím Vương luôn làm theo lời dặn, không làm chuyện gì quá phận, nhưng cô cảm thấy người này có gì đó rất lạ.
Thật ra thì cô có thể nhận ra từ cách gọi rồi.

Lúc bước vào, thím Vương gọi cô là “cô Thẩm”, còn bác sĩ Giang vừa gặp cô lần đầu tiên đã kính cẩn gọi cô là “cô Lệ”.
Người quan tâm nhất đến thân phận của cô trong ngôi nhà này là ai, đáp án chắc chắn là Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm Tri Ý nghĩ nhanh và đưa ra kết luận.
Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ.

Thẩm Tri Ý đóng sách lại, chờ được nửa giờ thì thím Vương mang cơm trưa lên.
Sáng hôm sau.
Thẩm Tri Ý ăn xong bữa sáng thì lái xe đến cô nhi viện Phúc Khang.

Tuy diện tích cô nhi viện không rộng lắm, nhưng nhờ cô tài trợ mấy năm nay nên phòng ốc đã được tu sửa rất đẹp, cái ăn cái mặc cũng không thiếu.
Viện trường biết hôm nay Thẩm Tri Ý sẽ đến, nên đã bảo bọn trẻ trang trí cô nhi viện.

Rõ ràng là một ngày bình thường, nhưng cô nhi viện lại được trang trí như sắp đón Giáng sinh vậy.
Thẩm Tri Ý đỗ xe ở cổng rồi theo viện trưởng vào trong.

Viện trưởng Trương vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu, dẫn Thẩm Tri Ý đến đại sảnh, gặp bọn trẻ đã xếp hàng ngay ngắn.
Đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi, đứa bé nhất chỉ mới ha,i ba tuổi.

Bọn trẻ con vừa gặp được cô đã ngoan ngoãn đồng thanh: “Chào chị Tri Ý ạ”.
Thẩm Tri Ý thấy lòng mình chua xót.

Những đứa trẻ đáng yêu nhường này, sao bố mẹ chúng lại nhẫn tâm bỏ rơi kia chứ?
Không phải đứa trẻ nào cũng hoạt bát.

Có mấy đứa trẻ vừa bị bỏ rơi và đưa vào cô nhi viện đang đứng trong góc nhà, rụt rè nhìn cô.
Thẩm Tri Ý không giỏi chơi với trẻ con, cứ đứng ngây ra đấy, chẳng biết nên làm gì.

Viện trưởng nói gì thì cô phụ hoạ thôi.

“Các em nhỏ rất cảm kích những món quà mà cô tặng.

Các em cũng có quà tặng cô”.
Viện trưởng vỗ tay, ân cần nói: “Các bạn nhỏ mang quà chuẩn bị cho chị Tri Ý ra đi nào”.
Bọn trẻ vội vàng trở về phòng để lấy món quà đã chuẩn bị từ lâu.

Chúng vẫn ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài, bước đến trước mặt Thẩm Tri Ý, ngượng ngùng lấy món quà trong tay ra tặng cô.
“Chúc chị Tri Ý sinh nhật hai mươi bốn tuổi vui vẻ ạ”.
Đang ngồi trên ghế, Thẩm Tri Ý lập tức sững sờ.

Cô vẫn tưởng viện trưởng mời mình đến cô nhi viện vào ngày hai mươi mốt tháng Năm hằng năm chỉ là sự trùng hợp.

Hoá ra họ nhớ sinh nhật của cô.
Cô cứ ngỡ rằng suốt đời này cũng chẳng ai nhớ đến sinh nhật mình, thật tốt quá… Thẩm Tri Ý thấy mũi mình cay cay, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Thẩm Tri Ý vươn tay nhận quà, dịu dàng xoa đầu cô bé đứng trước mặt mình, đáp rằng: “Cảm ơn em”.
Hôm nay Thẩm Tri Ý đã nhận được tổng cộng năm mươi món quà, chất thành một ngọn núi nhỏ ở ngay bên cạnh.

Tất cả là những món quà thủ công từ bọn trẻ, có sao giấy, hạc giấy, tranh vẽ, giấy dán, vòng tay… Tấm lòng lớn hơn tiền của, khiến cô cảm thấy vui hơn bất kỳ món quà nào mà cô từng nhận trong quá khứ.
Sau đó, viện trưởng đẩy chiếc bánh sinh nhật ra.

Người bị ung thư dạ dày không thể ăn bơ và sữa, Thẩm Tri Ý chỉ nếm một tí rồi chia hết cho họ.
“Tôi đi vệ sinh một lát, mọi người ăn trước đi, không cần lo cho tôi đâu”, Thẩm Tri Ý nói với viện trưởng đang phân chia bánh kem.
Viện trưởng Trương nhanh chóng đưa một miếng bánh kem cho cô bé trước mặt, đoạn ngoái đầu nói với Thẩm Tri Ý: “Cô Thẩm đợi một lát, để tôi đưa cô đi nhé”.
“Không cần đâu, viện trưởng cứ ở lại, tôi tự đi được mà”, Thẩm Tri Ý xoay người lấy chiếc túi để trên ghế, chạy ra khỏi đại sảnh như đang bỏ trốn.
Bản tính Thẩm Tri Ý là người cô độc, đã quen ở một mình.

Đến một nơi có quá nhiều người, cô cảm thấy không khí rất ngột ngạt.

Cô không có chỗ nào để lánh mình, cảm thấy quá đỗi xa lạ, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên có người đón sinh nhật cùng cô, mà còn là rất nhiều người.

Tuy Thẩm Tri Ý rất cảm động, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Vậy nên đi vệ sinh chỉ là cái cớ.


Thẩm Tri Ý đi một vòng quanh cô nhi viện.

Trong cô nhi viện có một giàn hoa tử đằng, chưa đến mùa hoa nở, giàn cây sum sê rợp bóng râm.
Thẩm Tri Ý đi sang đó để ngồi nghỉ, nhưng lúc đến gần mới trông thấy có một người khác đang ngồi trên chiếc ghế gỗ gần giàn tử đằng.
Khi Thẩm Tri Ý đang chuẩn bị rời đi thì người nọ bỗng nhiên đứng lên và nhìn về phía cô.
Nhất thời Thẩm Tri Ý ngẩn ra, vì ngoại hình của người đàn ông nọ quá đỗi xuất sắc, không hề kém cạnh Lệ Cảnh Minh.
Trông người đàn ông nọ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ngũ quan sắc sảo, phần cằm cương nghị và sạch sẽ, đôi mắt cực kỳ thu hút, vừa trong vừa sáng hệt như một đứa trẻ chưa rõ sự đời, chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ không rời mắt nổi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng tinh và một chiếc quần jeans đã hơi bạc do giặt giũ.

Quần áo rất đơn giản, nhưng người này mặc vào lại đẹp vô cùng.
Thẩm Tri Ý cứ nhìn người ta như vậy, gương mặt bỗng nóng bừng: “Xin lỗi, tôi không biết có người khác ở đây, làm phiền anh rồi”.
Cô quay người dợm bước đi thì nghe người đàn ông đằng sau gọi giật: “Cô không làm phiền tôi đâu.

Cô có thể qua đây ngồi cùng tôi”.
Thế là Thẩm Tri Ý bị người đàn ông xa lạ gọi lại, sau đó còn đi đến đó và ngồi xuống như thể bị ma sai quỷ khiến.
Cô dè dặt quan sát, chẳng hiểu sao lại cảm thấy người này có phần quen thuộc.

Trên người đối phương có một sức hút khiến người ta muốn lại gần.
Cả hai đều không nói gì, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng lại không hề ngượng ngùng chút nào, bầu không khí dễ chịu lắm.
Thẩm Tri Ý ngồi ở đầu bên kia của chiếc ghế gỗ, cảm nhận làn gió nhẹ mơn man qua gò má, nghe tiếng ve kêu.

Cô nghiêng đầu hướng mắt về người đàn ông, ánh nhìn dè dặt ban nãy đã trở nên bạo dạn hơn.
Người đàn ông ấy cúi đầu, hàng mi vừa dài vừa rậm, như cánh quạt nhỏ nửa che khuất đôi mắt màu nâu.

Làn môi mỏng hơi nhếch lên, hẳn là bẩm sinh đã mang nét cười như thế.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bên cạnh, người đàn ông ấy ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện đôi mắt của Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý thấy bối rối, nhất thời chẳng biết nên nhìn đi đâu.
Người đàn ông ấy nhoẻn miệng cười, khoe ra hai chiếc răng khểnh.

Đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa ấm áp vừa xán lạn, khiến người ta muốn đến gần hơn.
Thẩm Tri Ý bỗng cảm thấy quá đỗi lạ lùng.

Nụ cười của người đàn ông ấy… tuy là rất đẹp, nhưng lại ngây ngô hệt như đứa trẻ con vậy, còn có phần ngốc nghếch…
“Anh là tình nguyện viên à? Sao anh lại ở đây thế? Anh không đi ăn cơm sao?”
Người nọ lắc đầu: “Tôi có đồ ăn rồi.

Cô có muốn ăn không?”
Nói đoạn, người nọ mở chiếc túi ni lông bên cạnh, trong đó có một ít bánh quy, chia một nửa cho Thẩm Tri Ý: “Ăn đi này”.
Cả hai không quen biết gì nhau, chắc chắn Thẩm Tri Ý sẽ không nhận đồ ăn của người ta: “Tôi không ăn đâu.

Anh ăn đi”.
Người đàn ông cau mày không vui, bỗng nắm chặt cổ tay Thẩm Tri Ý, nhét bánh vào tay cô.

Thẩm Tri Ý giật mình, may mà đối phương không giữ tay cô quá lâu.

Nhìn số bánh bị bóp vụn trong tay, cô nhất thời không biết nên cười hay nên tức giận.
Cô nhìn sang, thấy người đàn ông đã rụt tay về, đôi mắt sáng hơi cong khi cười lên trông ngây thơ như trẻ con.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Thẩm Tri Ý ngày một lớn dần: “Anh…”
Người đàn ông nọ chờ cô nói, đôi mắt sâu và đen láy, khi ngắm nhìn ai đó tạo cảm giác ngoan ngoãn vô cùng.
Thẩm Tri Ý cầm bánh quy trong tay: “Tôi đã ăn bánh kem lúc ở sảnh rồi.

Trong đó còn nhiều đồ ăn lắm, anh cũng có thể vào tham gia”.
Người đàn ông lắc đầu, hỏi một câu lạ lùng: “Cô từng ăn bánh quy chưa?”
Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Chưa”.
“Thế tôi cho cô này, cô mau ăn đi”, người đàn ông đưa hết số bánh quy trong tay cho cô.
Thẩm Tri Ý gật đầu, không nhịn được bật cười.

Đây là lần đầu tiên cô bị người ta “ép” ăn bánh quy như thế.
Cảm giác ấm áp chầm chậm cuộn lên trong trái tim cô, xuôi theo huyết mạch, lan khắp toàn thân, ngay cả nơi đầu ngón tay vốn lạnh băng cũng trở nên ấm sực.
Đây còn là lần đầu tiên Thẩm Tri Ý gặp được một người, thấy cô chưa từng ăn bánh quy bèn đưa hết bánh quy trong tay cho cô.
Thẩm Tri Ý vừa định cúi đầu ăn thử thì bỗng có tiếng ai đó gọi cô từ phía sau.
“Cô Thẩm, sao cô lại ở đây mà không vào trong thế?”
Thẩm Tri Ý ngoảnh đầu nhìn viện trưởng đang chạy về phía mình, cất lời giải thích, “Tôi thấy cảnh ở đây đẹp quá nên muốn ngồi ngắm thôi”.
“Cô muốn đi tham quan thì có thể bảo chúng tôi dẫn cô đi, hôm nay là sinh nhật cô mà”, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi gần đấy, viện trưởng Trương ngẩn ra, “Sao cậu lại ở đây thế, Bạch Thu? Tôi tìm cậu cả buổi sáng đấy, mau vào trong ăn cơm đi”.
Người đàn ông ấy không lên tiếng.
Thẩm Tri Ý lại là người có phản ứng.

Cô hỏi, “Anh ấy tên Bạch Thu sao? Là tình nguyện viên ở đây à?”
“Không phải, Bạch Thu được đưa đến cô nhi viện mười lăm năm trước.

Cậu ấy…”, viện trưởng chỉ vào đầu: “Lúc đưa đến đây, đầu cậu ấy đã bị va đập nặng, hơi ngốc, trí lực không cao, trưởng thành rồi vẫn ở cô nhi viện”.
Nói một cách dễ nghe là trí lực không cao, nói khó nghe là một kẻ ngốc, giờ thì cô hiểu tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như thế rồi.
“Anh ấy không nhớ gì hết sao?”
“Nhớ được thì đã không ở đây rồi.

Mười mấy năm qua, cô nhi viện cũng từng nhờ cảnh sát điều tra, nhưng cậu ấy hệt như tờ giấy trắng vậy, nên chẳng tra ra gì cả”, viện trưởng đi đến vỗ nhẹ lên vai Bạch Thu, dịu dàng nói, “Vào trong thôi”.
Bạch Thu gật đầu, ngoan ngoãn đi theo, đi được vài bước thì dừng lại chờ Thẩm Tri Ý: “Cho cô bánh quy, cô phải ăn nhé”.
Thẩm Tri Ý nhìn đối phương rồi lại nhìn bánh quy trong tay mình: “Ừ”.
Nghe vậy, viện trưởng bèn ngoái đầu nhìn họ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Cậu ấy cho cô bánh quy cơ à”.
“Sao vậy?”
“Cũng không có gì, cậu ấy bảo vệ đồ ăn lắm”, viện trưởng nói bằng giọng cường điệu: “Bình thường, cậu ấy là người ngay cả một hạt cơm còn không nhường cho người khác cơ, không ngờ lại cho cô hết số bánh quy mà cậu ấy đã cất giữ mấy ngày nay.

Xem ra cậu ấy thích cô lắm đấy”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.