Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 84: 84: Tìm Được Thuốc Ở Phòng Thẩm Tri Ý




Nhớ tới lời dặn của bác sĩ, Lệ Cảnh Minh không tiếp tục chạm vào Thẩm Tri Ý nữa, thế nhưng tay vẫn càn rỡ đặt trên eo cô.

Tựa như một vị hôn quân đã say rượu no nê, anh vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tri Ý, thoả mãn nói: “Biểu hiện ban nãy của cô tốt hơn bộ dạng như cá chết trên giường ngày xưa nhiều, sau này cô cứ duy trì thế nhé”.
Thẩm Tri Ý nhếch môi không nói gì, trước đây thật lòng thật dạ thì anh ghét bỏ, bây giờ giả vờ giả vịt thì anh lại thích.
Lệ Cảnh Minh lấy quần áo đi tắm.

Thẩm Tri Ý nhặt quyển album dưới đất lên, phủi phủi những hạt bụi vô hình, sắp xếp lại cẩn thận rồi đặt nó về chỗ cũ.
Song Lệ Cảnh Minh không hoàn toàn tin lời Thẩm Tri Ý, vừa vào phòng tắm đã gọi điện cho bác sĩ Giang.
Đối phương bắt máy rất chậm, giọng khó hiểu: “Tổng giám đốc Lệ à, có chuyện gì mà anh gọi tôi muộn vậy?”
“Thời gian này tôi có thể làm chuyện kia với Thẩm Tri Ý không?”
“Kỳ kinh nguyệt của cô Thẩm đã hết chưa?”, bác sĩ Giang hỏi.
Đôi mắt của Lệ Cảnh Minh trở nên sâu thẳm: “Có lẽ đã hết rồi”.
Bên kia đầu dây im lặng một hồi mới lên tiếng: “Cô Thẩm thể hàn, gần đây còn đang uống thuốc, không nên làm chuyện ấy”.
“Ừm”, Lệ Cảnh Minh trả lời rồi cúp máy.
Bác sĩ Giang mờ mịt nhìn màn hình điện thoại.

Lệ Cảnh Minh gọi muộn như vậy chỉ để hỏi xem có thể làm chuyện ấy hay không ư?

Vị bác sĩ thầm suy đoán: Không ngờ Lệ Cảnh Minh vẫn rất quan tâm đến Thẩm Tri Ý.
Sau khi cúp máy, Lệ Cảnh Minh đặt điện thoại trên bồn rửa mặt bên ngoài, tâm trạng cũng thả lỏng hơn, Thẩm Tri Ý không hề lừa anh.
Tắm xong, Lệ Cảnh Minh tìm máy sấy tóc trong tủ đồ.
Thẩm Tri Ý nằm nghiêng trên giường, tóc vẫn còn ướt.

Anh ngồi ở mép giường cắm điện: “Cô tự sấy hay để tôi?”
Cô không nhúc nhích: “Không muốn sấy, để nó tự khô”.
“Sao bây giờ lại lười thế?”, Lệ Cảnh Minh thấy cô mệt mỏi, vẻ mặt không có cảm xúc gì, khác xa với hình tượng ưu tú trước đây, lại càng không giống bộ dạng nhanh mồm nhanh miệng đáp trả anh như mọi khi.
Xem ra hôm nay cô ra ngoài nên mệt rồi.

Lệ Cảnh Minh đỡ lấy cổ và gáy cô, để đối phương nằm ngủ trên đùi mình.
Làn tóc dài rủ xuống, anh bật công tắc máy sấy, luồng hơi nóng phả vào mặt.
Lo lắng lại làm cô bỏng như lần trước, lần này Lệ Cảnh Minh đã chu đáo hơn rất nhiều, tay luồn vào tóc cô để kiểm tra nhiệt độ sấy.
Tóc của Thẩm Tri Ý suôn mượt mềm mại như lụa, vì chưa từng uốn nhuộm nên tóc rất khoẻ.
Mái tóc dài này cần mười phút mới sấy khô.

Ngắm nhìn gương mặt thoải mái tận hưởng của Thẩm Tri Ý khi ngủ trên đùi mình, Lệ Cảnh Minh đặt máy sấy xuống, không nhịn được mà nhéo mặt cô.
Thẩm Tri Ý bị anh đánh thức, mở đôi mắt mơ màng ngước nhìn người đàn ông phía trên đầu mình.

Cô đưa tay sờ tóc, thấy đã khô rồi.
Cô chống tay ngồi dậy từ đùi Lệ Cảnh Minh, đoạn lăn sang đầu giường bên kia, vừa lăn vừa cuộn chăn lại, trông hệt như kén tằm.
Hiếm khi thấy dáng vẻ ngây ngô này của cô, Lệ Cảnh Minh không kìm được cong môi cười, trong lòng như được thứ gì đó lấp đầy, trở nên vô cùng ấm áp.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, mới đó đã một tuần qua đi, vì muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để sinh non, nên gần đây Thẩm Tri Ý không ra ngoài.
Viện trưởng cô nhi viện gọi cô hai lần, hỏi sức khoẻ cô sao rồi, khi nào sẽ đến lấy quà còn để ở cô nhi viện.
Nói chưa được mấy câu thì điện thoại đã bị Bạch Thu giật mất.
“Cô lừa tôi”, giọng điệu vô cùng tủi thân, Thẩm Tri Ý chỉ nghe giọng tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Bạch Thu bây giờ tủi thân đến mức nào.
“Tôi lừa anh chuyện gì?”
“Cô nói là cô sẽ đến cô nhi viện, vậy mà tại sao lâu rồi vẫn chưa đến, cũng không gọi điện thoại”.
“Tôi ở nhà để nghỉ ngơi dưỡng sức mà, chờ tôi khoẻ rồi sẽ đến thăm anh”.

Cô nói là “thăm anh” chứ không nói là “thăm mọi người”, điều này làm Bạch Thu rất vui vẻ.
Thẩm Tri Ý không nghe thấy tiếng cũng không biết tình hình bên kia như thế nào, bèn nói tiếp: “Xe của tôi còn đỗ ở cô nhi viện, tôi cũng đâu thể vứt xe lại”.
“Tôi sẽ trông chừng xe giúp cô, không cho ai chạm vào hết.

Ngày nào tôi cũng sẽ lau sạch bụi”.
Thẩm Tri Ý bật cười, sao lại có một người đàn ông ngoan như thế chứ.

Cô chợt nhớ đến một cụm từ phổ biến trên mạng gần đây, là “bé cún con”, Bạch Thu rất giống như bé cún con.
“Cảm ơn anh.

Đợi khi nào ghé chơi, tôi sẽ mua đồ ăn ngon cho anh nhé”.
“Ừ”.
“Anh thích ăn gì?”, Thẩm Tri Ý hỏi.
Bạch Thu ngô nghê đáp: “Chỉ cần là món cô mua thì tôi đều thích cả”.
Thẩm Tri Ý thấy lòng mình ấm áp và rối bời, cúp máy rồi vẫn chưa hoàn hồn được.

Cô vuốt ve trái tim mình, vì sao cô lại quan tâm Bạch Thu như vậy nhỉ?
Và tại sao Bạch Thu lại đối xử tốt với cô đến thế?
Cô có quá nhiều thắc mắc, nhưng điều chắc chắn nhất là tiếp xúc với Bạch Thu rất thoải mái, thậm chí còn gợi lại những ký ức tuyệt đẹp của mười sáu năm về trước.
“Cốc cốc cốc…”, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của Thẩm Tri Ý.


Cô ra mở cửa.
Đứng trước cửa là thím Vương đang cầm chổi và cây lau nhà: “Cô Thẩm, tôi vào phòng quét dọn ạ.

Cô ra phòng khách chờ một lát nhé, tôi sẽ làm xong nhanh thôi”.
Thẩm Tri Ý không nghĩ nhiều.

Công việc chủ yếu của thím Vương khi ở đây chính là dọn dẹp.
Hai, ba ngày quét dọn một lần, cứ nửa tháng tổng vệ sinh một lần, từ trong ra ngoài đều phải khử trùng và lau sạch, hôm nay chính là ngày tổng vệ sinh.
Thẩm Tri Ý cầm theo điện thoại và máy tính bảng, xuống lầu rồi đi ra sân.
Thím Vương lén lút nhìn theo bóng dáng dưới cửa sổ.

Sau khi chắc chắn sẽ không có ai lên lầu, bà ta cầm theo đồ lau dọn tiến vào Thẩm Tri Ý, ngoài mặt là dọn dẹp vệ sinh, thực tế là muốn tìm đồ để nắm thóp cô.
Mấy hôm trước, số thuốc mà bác sĩ Giang kê cho Thẩm Tri Ý đã uống hết rồi.

Nhưng sáng nay bà ta vẫn thấy Thẩm Tri Ý uống thuốc, rất nhiều thuốc, đủ màu đủ loại.
Thím Vương lục tung căn phòng một cách không hề kiêng dè, tìm từ giá sách đến ngăn kéo tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được mấy lọ thuốc ở ngăn cuối cùng của tủ đầu giường, trên lọ ghi là thực phẩm chức năng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.