Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 11: Hẹn hò thật thú vị



Cuối tuần, Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam bắt đầu lần đầu tiên đi chơi cùng nhau sau khi chính thức hẹn hò. Vì không muốn để bố biết nên Trình Thiên Lam nói là tổ chức đi chơi cùng hội bạn của Diêu Hiểu Linh. Cũng may là Diêu Hiểu Linh đã trở về thành phố B nên cô mới có thể viện ra được cái cớ này.

Trình Thiên Lam đạp xe đến chung cư của Tống Thừa Huân thì đã thấy anh đang chờ sẵn ở đấy.

- Thiên Lam, em mang gì mà nhiều thế?

- Đồ ăn em đặt sẵn ở nhà hàng với mua ở bên ngoài. Anh cũng biết mà, em ở nhà được cưng chiều thành hư, không biết nấu ăn. Sợ anh không chuẩn bị nên em chỉ có thể đi mua.

- Chắc chúng ta ăn không hết rồi. Hôm nay anh cũng chuẩn bị một chút.

Trình Thiên Lam nhìn sang túi đồ trong tay của Tống Thừa Huân, liền bật cười hỏi anh:

- Anh nhờ người giúp việc chuẩn bị giúp hả?

- Không, nhà anh không có người giúp việc.

- Lần trước lúc anh đi xem mắt có nói, thế mà em tưởng nhà anh có người giúp việc. Nhưng mà đồ này là anh mua hay tự làm vậy?

- Tự làm. Anh ở có một mình nên cũng phải tự biết cách chăm sóc cho bản thân. Đừng có coi thường, tài nấu nướng của anh không tệ đâu.

Đến hôm nay Trình Thiên Lam mới biết, hóa ra người bạn trai này của cô còn biết nấu nướng. Anh thật sự có rất nhiều ưu điểm. Có lẽ bố cô sẽ thích những ưu điểm này của anh.

- Được rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu không lại muộn bây giờ.

Sau đó, Tống Thừa Huân đạp xe đi trước, Trình Thiên Lam cũng nhanh chóng đuổi theo anh.

……………………………

Cả một buổi sáng chơi rất vui vẻ ở ngoại ô, cuối cùng cả Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam đều dừng lại ở một chỗ vắng người để chuẩn bị cho bữa trưa. Tống Thừa Huân lấy trên rỏ xe mảnh vải khá lớn mà anh đã chuẩn bị sẵn dùng để ngồi. Thấy vậy, Trình Thiên Lam hỏi:

- Ngạc nhiên quá, không ngờ anh chuẩn bị cả những thứ này nữa. Vì chưa đi dã ngoại thế này bao giờ nên em cũng chẳng biết nên chuẩn bị những gì ngoài đồ ăn cả.

- Em chưa từng đi dã ngoại sao?

Nghe thấy Trình Thiên Lam nói thế, Tống Thừa Huân cũng cảm thấy khá bất ngờ. Trình Thiên Lam từng nói, bố của cô rất chiều chuộng cô, không có khả năng ông ấy không cho cô làm những việc mình thích.

Thấy được vẻ ngạc nhiên của Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam mỉm cười gật đầu nói:

- Không tin đúng không? Nhưng đó lại là sự thật đấy. Sau khi em sang Nhật Bản thì toàn chú tâm vào việc học hành, rất ít quan tâm đến việc đi chơi. Khi về nước rồi thì lại chăm chú vào công việc, lại càng không có thời gian nghĩ đến việc này. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh, hôm nay anh đã cho em một ngày rất vui, rất có ý nghĩa.

- Nếu như em thích thì sau này khi có thời gian rảnh chúng ta lại đi chơi như thế này, được không?

- Được.

Tống Thừa Huân mỉm cười nhìn Trình Thiên Lam, nói:

- Mau ăn trưa thôi, anh đói quá rồi. Mà hôm nay em đã chuẩn bị được những món đồ ăn gì vậy?

Trình Thiên Lam mở hộp đựng đồ ăn ra, bên trong có bánh mỳ kẹp, pizza, hamburger. Tống Thừa Huân bật cười:

- Wow… Em mua cũng nhiều thứ đấy. Nhưng toàn những món khô như thế này mà em không chuẩn bị thêm nước à?

- Thì em quên mất. Đến khi gặp anh thì em thấy trên rỏ xe của anh có sẵn nước rồi nên em cũng chẳng đi mua nữa. Được rồi, anh mau cho em xem hôm nay anh đã nấu những món gì đi. Em tò mò quá.

Khi Tống Thừa Huân mở hộp đồ ăn do anh chuẩn bị ra, Trình Thiên Lam chỉ có thể cười trừ ngượng ngùng. Ngoài những món ăn trưa ra, anh còn chuẩn bị thêm cả hoa quả và còn gọt sẵn nữa chứ. Con gái như cô mà còn chẳng được tỉ mỉ như anh. Tự dưng Trình Thiên Lam cảm thấy hơi tự ti.

- Em làm sao thế?

- Thừa Huân, em nói này, cô gái nào mà lấy được anh thì thật sự quá hạnh phúc rồi. Anh làm mọi việc đều kỹ lưỡng và chi tiết như vậy à?

- Từng có tâng bốc anh lên như thế. Nếu như em sống một mình như anh thì em cũng sẽ phải tự chăm sóc bản thân mình chu đáo thôi. Em chẳng từng bảo còn gì, bố em chiều chuộng em quá thể, trong nhà còn có cả người giúp việc nên em chẳng phải làm bất cứ việc gì cả.

- Anh làm em cảm thấy tự ti quá.

Ăn những món mà Tống Thừa Huân làm, Trình Thiên Lam cảm thấy nếu anh đi học trở thành đầu bếp thì chắc chắn sẽ thành công.

- Em thấy ngoài nghề luật sư này, anh nên mở thêm một nhà hàng rồi tự mình làm đầu bếp chính đi.

- Thôi đi, em thấy ngon nhưng chắc gì người khác đã thấy thế chứ. Lưu Cảnh Dương từng chê đồ anh nấu chẳng ra gì.

- Là anh ta không biết thưởng thức thôi. Nhưng mà thật sự, món anh nấu quá ngon, rất hợp khẩu vị của em.

- Vậy thì ăn nhiều vào.

Bữa trưa của họ cũng nhanh chóng trôi qua, Trình Thiên Lam nhìn lại hộp đồ ăn của Tống Thừa Huân đã hết sạch, đa phần đều là cô ăn. Tống Thừa Huân chỉ ăn một ít rồi chuyển sang ăn pizza mà cô mua.

Vừa ngồi ăn hoa quả, Trình Thiên Lam vừa quay sang hỏi Tống Thừa Huân:

- Thừa Huân, em vẫn chưa được nghe anh kể nhiều về gia đình anh. Kể cho em nghe đi.

- Chuyện của anh nhàm chán lắm.

- Nếu chuyện của anh mà nhàm chán thì chuyện của em chẳng ai muốn nghe đâu. Kể thử đi.

Tống Thừa Huân mỉm cười, nói:

- Bảy năm trước anh bị tai nạn mất trí nhớ, những ký ức của anh cũng từ đó mà mất hết. Sau đó anh gặp được Vương Bằng, một người bạn ở cùng phòng ký túc xá thời đại học và nghe cậu ấy kể một số chuyện của anh ngày trước. Khi ấy anh mới biết anh là cô nhi và từng sống trong cô nhi viện. Vì thế nên anh đã đi khắp cả thành phố B để tìm ra cô nhi viện mà ngày xưa anh đã từng ở. Qua đó mà anh mới biết bố mẹ anh mất từ khi anh 3 tuổi, vì anh không có họ hàng thân thích nên một người hàng xóm đã đưa anh vào cô nhi viện.

Tống Thừa Huân kể đến đây thì ngừng lại. Trình Thiên Lam thấy vậy cũng mím môi nói:

- Thật không ngờ cuộc sống tuổi thơ của anh lại như thế. Nếu em biết về anh sớm hơn thì có lẽ em đã trân trọng tuổi thơ của mình hơn. - Vương Bằng còn nói, dù anh khi ấy đang học năm cuối nhưng vẫn cùng hẹn hò với Trình Gia Nghi. Cậu ta cũng không biết vì sao mà anh lại cùng Gia Nghi hẹn hò. Chỉ là nghe bạn của cô ấy nói, cô ấy đã đi tỏ tình với anh và anh đã đồng ý.

- Cô gái tên Gia Nghi ấy đi tỏ tình với anh sao? Cô ấy có vẻ dũng cảm nhỉ? Còn em thì chắc em chẳng dám đi tỏ tình như thế đâu.

Tống Thừa Huân lại trầm ngâm một hồi rồi mới nói:

- Những người bạn của anh đều nói, anh và Gia Nghi yêu nhau đến mức còn tính đến chuyện kết hôn nữa. Nhưng không hiểu làm sao vào hôm anh gặp tai nạn, Gia Nghi cũng biến mất luôn. Trong 7 năm qua, anh chưa từng gặp cô ấy, cũng không biết tin tức gì về cô ấy cả.

- Yêu đến mức muốn kết hôn mà lại biến mất một cách không rõ ràng ư? Chuyện của anh nghe giống như ngôn tình ngoài đời thực ấy.

- Có lẽ chỉ có mỗi mình em nghĩ chuyện của anh là ngôn tình. Đám bạn của anh đều bảo đó là bi kịch đấy. Nhưng mà dù thế nào thì bây giờ anh cũng đã quên những chuyện đó rồi. Cuộc sống 7 năm qua của anh vẫn trôi qua bình lặng như thế, vẫn rất tốt.

Trình Thiên Lam bật cười. Tống Thừa Huân bỗng quay sang nhìn Trình Thiên Lam rồi hỏi cô:

- Chuyện của anh đã như thế, còn chuyện của em thì sao?

- Chuyện của em hả? Nếu em nói là nó rất nhàm chán thì anh có tin không, còn muốn nghe nữa không?

- Thì em phải kể ra xem nó nhàm chán đến mức độ nào chứ. Trình Thiên Lam uống ngụm nước rồi nói: - Mẹ em mất từ khi em còn rất nhỏ, chính vì em thiếu thốn tình yêu thương của mẹ từ nhỏ nên bố em đặc biệt cưng chiều em. Cũng vì thế nên em rất nghe lời của bố. Bố em từng nói, bố không muốn em bị người khác coi thường nên em phải ngoan ngoãn học hành cho tốt. Vì nghe lời bố mà em chú tâm vào học hành, từ đó không quá quan tâm đến chuyện chơi bời nữa.

- Vậy à? Em quả là một người con ngoan đấy.

- Năm em 18 tuổi và làm xong thủ tục tốt nghiệp cấp 3, bố đã để em sang Nhật Bản du học. Cũng 7 năm trước, em bị một tai nạn khi vừa về thành phố B và phải tạm dừng việc học suốt 3 tháng liền. Sau khi khỏi bệnh rồi thì lại quay về Nhật Bản học tiếp.

- Em từng bị tai nạn?

Nghe vậy, Tống Thừa Huân cũng rất ngạc nhiên. Cả cô và anh đều bị tai nạn vào 7 năm trước.

- Phải, đã từng bị tai nạn. Là do em lái xe ẩu nên đâm vào dải phân cách rồi đâm thẳng vào một chiếc xe tải khác. Kể từ đó về sau em không dám phóng nhanh vượt ẩu nữa.

- Đúng là nên chừa cái thói ấy đi. - Phải. Sau vụ tai nạn ấy, em lại học tiếp 3 năm ở Nhật và rồi trở về thành phố B tiếp quản toàn soạn báo ESTINA. Cuộc sống vẫn cứ bình thản trôi qua như vậy thôi. Mà hồi em học ở Nhật Bản thì gặp được Cố Phong, vì anh ấy bị lạc đường nên đã nhờ em giúp đỡ. Mối nhân duyên bạn bè cũng từ đó mà bắt đầu. Bọn em nói chuyện cũng hợp nhau lắm, và đặc biệt hơn là anh ấy rất có tài lấy lòng của bố em.

Tống Thừa Huân bật cười:

- Vậy thì khi nào anh phải đi gặp anh bạn Cố Phong này để nhờ anh ta chỉ dẫn cách lấy lòng bố em.

- Thôi đi. - Mà dạo này anh vừa mới học được mấy tuyệt chiêu trong chuyện hẹn hò. Để khi nào anh thử trổ tài xem.

- Được, em sẽ chờ xem như thế nào.

Đối với cả Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam thì hôm nay thật sự rất đặc biệt và cũng rất vui vẻ. Đã bao lâu rồi cả hai người không tìm được cái cảm giác này. Chính vì điều này mà Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam đều cảm thấy việc họ hẹn hò không có gì là sai cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.