Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 17: Nói chuyện riêng



Khi vừa mới bắt đầu giờ hành chính, Tống Thừa Huân đã chạy đến tập đoàn Lưu Thị gặp Lưu Cảnh Dương. Nhưng vì Lưu Cảnh Dương còn phải xem xét mấy tài liệu nên Tống Thừa Huân tạm thời ngồi ở sofa chờ.

Vừa mới hoàn thành xong công việc, Lưu Cảnh Dương đã nhìn về phía Tống Thừa Huân. Anh nhận thấy Tống Thừa Huân hôm nay rất lạ, dường như đang có chuyện gì không vui.

- Cậu làm sao mà ngồi thừ người ra như thế? Tống Thừa Huân giật mình ngẩng đầu lên nhìn Lưu Cảnh Dương. Lúc này anh mới để ý đến lời người bạn thân này nói.

- Cảnh Dương, cậu có cảm thấy mình thật sự rất không xứng với Trình Thiên Lam hay không?

- Này Tống Thừa Huân, cậu nói cái gì vậy hả? Không xứng, cái gì mà không xứng chứ?

Thấy Tống Thừa Huân lại im lặng không nói gì, Lưu Cảnh Dương nhíu mày lại, tò mò hỏi:

- Rốt cuộc là ai đã bảo cậu không xứng với Trình Thiên Lam vậy? Ai mà không biết suy nghĩ như thế?

- Hôm qua Thiên Lam đã đưa mình đi gặp bố cô ấy. Nhưng ông ấy không đồng ý chuyện của chúng mình.

- Và ông Trình Cẩm Hoa ấy cũng chính là người đã nói rằng cậu không xứng với Trình Thiên Lam sao?

- Cậu thấy thế nào?

Khuôn mặt của Lưu Cảnh Dương bây giờ thật sự là rất tức giận, anh thậm chí còn tức giận hơn cả Tống Thừa Huân.

- Cậu không xứng, cậu không xứng thì ai xứng đây? Trình Cẩm Hoa, ông ta là ai, ông ta có vị thế thế nào chứ? Chỉ là người sáng lập ra một tạp chí nhỏ nhoi mà đã lên mặt chê bai người ta rồi hả? Cái loại người này… Có mà Trình Thiên Lam mới không xứng với cậu ấy.

Lưu Cảnh Dương một hơi nói ra tràng dài những lời tức giận. Nghe được những lời này, Tống Thừa Huân cũng kinh ngạc đến mức ngồi thừ ra, không thể nói được lời gì nữa, cứ nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Dương.

- Nhìn mình làm gì chứ, mình nói không đúng à? Nói thật chứ, mình cũng rất ủng hộ cậu với Trình Thiên Lam, nhưng cô ấy có một người bố như thế này thì ai chịu được chứ? Mình mà là cậu thì mình ngay lập tức chia tay với Trình Thiên Lam, tìm cô em khác tốt hơn.

- Mà này, ngày trước cậu và Tuyết Tâm không phải là cũng bị gia đình phản đối kịch liệt hay sao? Mình với Thiên Lam cũng giống cậu và Tuyết Tâm khi đó thôi. Nói chung là bây giờ mình chẳng biết nên làm gì.

Lưu Cảnh Dương thở dài, vỗ nhẹ lên vai của Tống Thừa Huân:

- Quyết định bây giờ không nằm ở cậu hay ai khác, mà là ở chính Trình Thiên Lam thôi. Nhưng thấy ông Trình Cẩm Hoa này yêu thương chiều chuộng con gái như vậy, chắc là sẽ suy nghĩ đến tương lai của con gái thôi.

- Cũng mong là ông ấy có thể nghĩ lại.

Lại đến Tống Thừa Huân thở dài. Lưu Cảnh Dương rót cho anh một ly trà, đẩy thẳng đến trước mặt anh.

- Cảnh Dương này, dù có nghĩ thế nào thì mình cũng thấy Thiên Lam và Gia Nghi có nét gì đó rất giống nhau.

- Giống nhau ở điểm gì? Gương mặt và cùng họ?

- Không phải. Ngày trước mình có tìm hiểu về Gia Nghi qua những người bạn của cô ấy, họ đều nói rằng nhà của Gia Nghi rất khá giả và mẹ cô ấy đều qua đời sớm nên cô ấy chẳng khác gì viên ngọc trong tay bố cả. Mình cũng nghe Thiên Lam từng nói, mẹ cô ấy mất từ khi cô ấy còn nhỏ và bố cô ấy rất yêu thương chiều chuộng cô ấy, muốn gì được nấy.

- Ờ, nghe quả thực giống nhau.

Tống Thừa Huân lại nhíu mày lại.

- Thiên Lam cũng có nói với mình, 7 năm trước cô ấy về thành phố B thì bị tai nạn ô tô. - Tai nạn?

- Phải.

- Này, cậu khiến mình bắt đầu nghi ngờ liệu Trình Thiên Lam có phải Trình Gia Nghi hay không đấy.

Nghe vậy, Tống Thừa Huân bật cười. Anh cũng từng nghĩ giống Lưu Cảnh Dương nhưng khi nhớ lại, cảm thấy rất vô lý.

- Cậu không thấy vô lý à? Được, cứ cho Thiên Lam chính là Gia Nghi đi, thì tại sao cô ấy lại phải đổi tên, tên nào mới là tên thật đây? Ngày đầu tiên mình và Thiên Lam gặp nhau, bọn mình nói chuyện rất tự nhiên và bình thường, chẳng có gì đó gượng gạo cả.

- Cô ta mất trí nhớ?

- Lại càng không thể. Thiên Lam chưa từng nói với mình chuyện cô ấy bị mất trí nhớ.

Mọi chuyện vẫn đang băn khoăn chưa có lời giải thì điện thoại của Tống Thừa Huân vang lên. Là một số lạ.

- Alo?

- “Cậu là Tống Thừa Huân đúng không?”

- Vâng. Nhưng…

- “Tôi là bố của Thiên Lam.”

Cuộc gọi của ông Trình Cẩm Hoa khiến cho Tống Thừa Huân rất kinh ngạc. Lưu Cảnh Dương ngồi bên cạnh cũng thấy điều đó.

- Cháu xin lỗi, cháu không biết đây là số của bác. Nhưng mà bác gọi điện cho cháu có việc gì không ạ?

- “Cậu Tống, hôm nay tôi gọi điện cho cậu là muốn hẹn cậu ra ngoài nói chuyện. Không biết cậu có thời gian không?”

- Dạ, cháu có thời gian.

- “Được, tôi sẽ đợi cậu.”

Sau khi nói xong địa chỉ, ông Trình Cẩm Hoa cũng tắt máy luôn. Khuôn mặt của Tống Thừa Huân lúc này rất bất ổn.

- Ông Trình Cẩm Hoa kia gọi điện cho cậu?

- Ừ. Ông ấy nói rằng muốn gặp và nói chuyện riêng với mình. Không biết là có chuyện gì nữa.

- Vậy cậu đi đi.

- Mình đi trước, có gì sẽ gọi điện cho cậu.

Tống Thừa Huân nhanh chóng đứng dậy rời khỏi tập đoàn Lưu Thị, lái xe đến địa điểm mà ông Trình Cẩm Hoa đã hẹn gặp.

……………………………..

Vẫn là phòng trà lần trước, Tống Thừa Huân đứng ở bên ngoài, cố gắng giữ bình tĩnh rồi mới đi vào trong.

- Trình tiên sinh. - Cậu ngồi đi.

Tống Thừa Huân ngồi xuống đối diện với ông Trình Cẩm Hoa, mặc dù cố gắng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên.

- Hôm nay bác muốn gặp cháu là có chuyện gì ạ?

- Cậu Tống, hôm qua nói chuyện với cậu tôi vẫn chưa nói xong nên hôm nay mới hẹn cậu đến đây. Tôi có điều tra một chút về cậu, hồi học đại học, cậu có một cô bạn gái tên Trình Gia Nghi đúng không?

- Dạ? Thật không ngờ ông Trình Cẩm Hoa lại có thể điều tra ra những việc này. Có lẽ những việc này ông đã biết hết rồi.

- Tôi hỏi cậu, cậu tiếp cận Thiên Lam nhà tôi là có ý gì? Không phải là cậu vẫn lưu luyến cô người yêu cũ Trình Gia Nghi nên mới hẹn hò với Thiên Lam đấy chứ? Chỉ vì Thiên Lam giống với Gia Nghi?

- Bác Trình, bác đừng hiểu lầm. Cháu không biết là Thiên Lam đã kể cho bác chuyện này chưa, nhưng thật sự 7 năm trước cháu gặp một tai nạn nghiêm trọng đến nỗi mất trí nhớ. Lúc ấy cháu có nghe bạn bè nói là trước đó cháu từng cùng với Gia Nghi hẹn hò, nhưng sau khi cháu bị tai nạn cô ấy cũng biến mất luôn. Cháu tỉnh lại, mất hết tất cả hồi ức, mất luôn cả những tình cảm trước đó. Khi thấy Thiên Lam, cháu thật sự ngỡ ngàng khi cô ấy giống Gia Nghi như đúc. Nhưng cháu yêu Thiên Lam là sự thật, không phải vì cô ấy giống Gia Nghi đâu ạ.

Nghe vậy, ông Trình Cẩm Hoa bật cười:

- Thì ra là thế à? Vậy trước đó cậu đã sống kiểu gì mà đến nỗi bị tai nạn mà bạn gái cũ không thèm đến gặp mặt?

- Dạ? Bác Trình, xin bác đừng hiểu lầm, cháu không phải như vậy. Thật ra là cháu, cháu…

- Đừng có gọi tôi là bác Trình. Tôi nói cho cậu biết, tôi đang rất nghi ngờ về nhân cách của cậu đấy cậu Tống à.

Tống Thừa Huân im lặng không nói gì cả, cho dù bây giờ anh nói gì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.

- Cậu nói cho tôi nghe thử xem, tại sao sau khi cậu bị tai nạn thì cô gái tên Trình Gia Nghi kia cũng biến mất luôn?

- Chuyện này, cháu…

- Không giải thích được đúng không? Tôi đang nghĩ liệu cậu có phải đang trêu đùa Thiên Lam hay không đây. Có phải đến khi cậu chán con bé rồi muốn đá nó đi đúng không vậy?

- Trình tiên sinh, xin bác đừng nghĩ cháu như vậy. Ông Trình Cẩm Hoa đập mạnh tay xuống bàn rồi chỉ tay về hướng của Tống Thừa Huân, giọng hết sức tức giận:

- Tống Thừa Huân, tôi nói cho cậu biết, ngay khi tôi còn nói đàng hoàng thì cậu mau cùng Thiên Lam chia tay đi.

- Cháu xin lỗi nhưng cháu không thể.

- Cậu yêu Thiên Lam được bao nhiêu hả? Cậu và con bé mới hẹn hò có hơn 1 tháng, cậu cảm thấy cậu yêu nó nhiều thế nào rồi? Nhìn gương mặt cậu là tôi không thể nào tin tưởng được rồi.

- Trình tiên sinh, tại sao bác lại suy nghĩ như vậy ạ? Tại sao bác lại không cho cháu cơ hội để chứng minh?

Ông Trình Cẩm Hoa nở một nụ cười lạnh lùng, gương mặt đầy ý châm chọc và mỉa mai:

- Chứng minh, chứng minh cái gì? Cậu không cần chứng minh thì tôi cũng đã biết rò rồi. - Thật sự thì cháu…

- Tôi nói lại với cậu lần cuối, tốt nhất là cậu nên rời xa Thiên Lam đi, cậu không xứng với con bé đâu.

Không cần đợi một câu trả lời nào từ phía Tống Thừa Huân, ông Trình Cẩm Hoa đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng trà.

Tống Thừa Huân mệt mỏi ngồi ở đấy, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như lúc này. Anh không cần điều gì cả, anh chỉ cần ông Trình Cẩm Hoa có thể tin anh một chút, tại sao lại không được chứ?

Lúc này, Tống Thừa Huân cảm thấy rất đau lòng. Rốt cuộc là anh phải làm thế nào thì ông Trình Cẩm Hoa mới tin tưởng anh và để anh cùng với Trình Thiên Lam có thể ở bên nhau chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.