Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 40: Cô ấy đâu rồi



Phòng bệnh đang tĩnh lặng chợt vang lên âm thanh yếu ớt bất lực

_ Không ... Ý Như ... Ý Như .... đừng ... đừng bỏ anh ... đừng mà ...

Vương Nguyên mê man không ngừng gọi tên cô , đầu cứ lắc qua lắc lại , khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra vẻ đau đớn , khổ sở . Bàn tay không truyền dịch cứ quơ loạn xạ phía trước như muốn tìm cái gì đó

Thẩm Linh Lung đuổi Tuấn Khải và Thiên Tỉ đã về , giành quyền ở lại chăm sóc anh . Cô đang ngủ gục bên cạnh , bị đánh thức bởi giọng của anh . Cứ ngỡ anh đã tỉnh , cô mừng rỡ , vội vàng bật dậy

Thế nhưng những gì lọt vào tai khiến khuôn mặt xinh đẹp tái đi , nụ cười trên môi cứng ngắc không cách nào thu lại được

Ý Như ? Người anh đang nhắc tới là Ý Như ?

Tâm tình đang không tốt càng trở nên xấu tệ

Ý Như Ý Như ... Chưa bao giờ Thẩm Linh Lung thấy căm ghét cái tên kia đến thế

Ngay cả lúc mê sảng , người anh nghĩ tới vẫn là cô ta mặc dù bị phản bội . Cô mới chính là ngườivbên cạnh khi anh cần nhất , là người chăm sóc khi anh bị thương  thế mà chẳng thèm gọi cô

Khuôn mặt Thẩm Linh Lung từ cứng ngắc chuyển sang lạnh lẽo nham hiểm , những âm thanh bật ra môi Vương Nguyên khiến cô ta chán ghét , chướng tai

Cô ta quay phắt đi , định đi ra ngoài , đột nhiên bàn tay bị tay anh nắm trúng . Thẩm Linh Lung bất động , bàn tay anh lành lạnh nhưng khi chạm vào tay cô lại khiến cả cơ thể mềm oằn ra . . Có chút ngọt ngào không nói nên lời , khiến cô ta không cách nào rời đi được

Rốt cuộc lí trí không thắng nổi con tim , Thẩm Linh Lung xoay người lại , cầm lấy tay anh vỗ về , trấn an . Ai bảo cô thích người ta chứ , nhìn anh đang khổ sở thế này , làm sao cô nỡ bỏ đi . Mặc dù không vui khi người ta gọi tên một cô gái khác không ngừng

Tìm được cảm giác an toàn , âm thanh trong miệng anh nhỏ dần rồi im lặng như chưa từng có chutện gì xảy ra , hơi thở anh nhè nhẹ yếu ớt . Khuôn mặt anh dịu lại nhưng nét sợ hãi bất an vẫn không thể xua tan đi

Thẩm Linh Lung nhìn mà không thể nhịn nổi tò mò , rốt cuộc anh đã mơ thấy gì mà lại sợ hãi như vậy ? Có Lương Ý Như trong đó sao ?

Nếu vậy thì anh mơ hơi thừa rồi , Lương Ý Như bây giờ cuộc sống còn tốt hơn anh gấp vạn lần

Được sống trong ngôi ngà lớn như cung điện , có kẻ hầu người hạ . Được một người đàn ông giàu có đẹp trai giỏi giang như anh trai cô yêu thương , chỉ trong một ngày từ một cô gái bình thường trở thành bạn gái của người đàn ông giàu nhất Đại Lục còn không chải sung sướng thì gọi là gì ?

Nói cho cùng Lương Ý Như cũng chỉ là hạng người tầm thường . Ham vinh hoa phú quý , thích trèo cao

Vừa mới ngọt ngào vui vẻ với Vương Nguyên xong , quay phắt lại đã đứng trước mặt đám kí giả nói mình là bạn gái anh trai cô

Haha ... loại người như vậy cô khinh . Lúc trước khi biết Ý Như đã anh hùng cứu Tiểu Trân , cô đã ngưỡng mộ cảm kích nhường nào , chỉ thiếu chút nữa đã đem Ý Như tôn làm thần tượng để mà sùng bái . Đâu ngờ mình đã bị vẻ ngoài làm mờ mắt

Cái loại người như Lương Ý Như căn bản không hề xứng với tình yêu của Vương Nguyên càng không có tư cách làm bạn gái anh trai cô ta . Vậy mà hai người này không hiểu vì sao lại thích Lương Ý Như đến vậy ? Anh trai cô thậm chí còn dắt cô về nhà riêng hầu hạ . Chẳng lẽ bị bỏ bùa hết rồi ?

.......

Lục tung Bắc Kinh cả ngày trời , Thẩm Hữu Kỳ không tìm thấy Ý Như . Hắn gần như phát điên

Cô cứ như biến mất khỏi nhân gian luôn vậy . Mọi nơi cô hay lui tới , người của hắn đều đã tới tìm , nhà Vương Nguyên , trường học , nhà bạn học , kể cả bệnh viện cũng không thấy cô đâu

Cô còn có thể đi đâu được ngoài những chỗ này , chẳng lẽ khi ra ngoài cô lại không đi tìm Vương Nguyên ? Cậu ta quan trọng với cô thế mà

Ban đầu hắn cho rằng Ý Như sợ bị hắn cho người bắt lại nên trốn kĩ không ra ngoài . Mãi đến trời tối không tìm thấy cô , hắn mới thấy không bình thường . Nhất định cô đã gặp chuyện

Thẩm Hữu Kỳ gọi bà quản gia và Tiểu Từ tới hỏi mới biết nơi lúc sáng hai người họ dừng xe đầu tiên là siêu thị

Thẩm Hữu Kỳ nghe xong liền chạy tới siêu thì kêu quản lý mở camera tầng hầm xem , nhưng lại không nhìn thấy gì cả . Đoạn phim chỉ ghi thấy từ lúc chiếc xe Tiểu Từ lái chạy vào cho đến khi hai người họ ra khỏi xe . Sau đó chỉ có một màn đen ngòm không thấy gì cả

Không nhìn thấy , Thẩm Hữu Kỳ càng chắc chắn với mối nghi hoặc trong lòng . Nhất định camera thời điểm đó đã bị giở trò , hắn là người kinh doanh , có thủ đoạn gì mà chưa từng gặp qua
Chắc chắn kẻ xấu sợ bị lộ mới che camera đi , rồi bắt Ý Như đem đi , như vậy sẽ không bị ai phát hiện

Càng nhận định điều đó , Thẩm Hữu Kỳ càng thấy sợ hãi . Giờ cô đang ở đâu ? Nếu như là bắt Ý Như đi thì là vì cái gì ? Là thù cá ngân với cô hay là kẻ thù của hắn ? Bọn chúng có làm gì cô không  ?

Hắn thật sự lo lắng , lo đến muốn nổi điên , muốn giết người . Hắn sợ nếu rơi vào tay kẻ thù của hắn , cô sẽ gặp nguy hiểm

Không tìm thấy Ý Như , Thẩm Hữu Kỳ chẳng còn tâm trạng nghỉ ngơi , ăn uống . Chỉ cắm đầu lao đi tìm manh mối

Sau hai ngày cật lực tìm kiếm , cuối cùng vẫn là ông trời không phụ lòng người . Thẩm Hữu Kỳ phát hiện bên cạnh mình có nội gián , chính là Tiểu Từ , tài xế nhà hắn ...

Cũng lúc này , Vương Nguyên đã tỉnh . Thẩm Linh Lung vừa thấy anh tỉnh , liền vui mừng kích động không ngừng . Mấy ngày chăm sóc , mong chờ , rốt cuộc anh cũng đã tỉnh . Chỉ có điều , câu đầu tiên anh nói ra sau ba ngày nằm im lại là

_ Ý Như đâu , Ý Như đâu rồi ?

Nụ cười tươi trên môi Thẩm Linh Lung trở nên đông cứng , cơ mặt dường như tê liệt , trái tim đau nhói

Người chăm sóc anh suốt mấy ngày qua , không quản ngại vất vả cực nhọc chính là cô . Vậy mà khi anh vừa tỉnh dậy không thèm đếm xỉa đến cô đã hỏi tới Lương Ý Như

_ Nguyên Nguyên ... Con tỉnh lại rồi , may quá , cuối cùng con cũng đã tỉnh , tạ ơn trời phật ! Vương mẫu từ ngoài cửa đi vào , mừng tủi lên tiếng . Bà biết tin cũng là nhờ Tuấn Khải báo

Sự xuất hiện của Vương mẫu thành công phá vỡ khuôn mặt cứng ngắc của Thẩm Linh Lung . Cũng thành công kéo sự chú ý của anh

Vương Nguyên ngây ngẩn nhìn về hướng Vương mẫu , sau đó liền kinh ngạc thốt ra một tiếng

_ Mẹ  !

Sao mẹ anh lại ở đây ? Còn cả Thẩm Linh Lung nữa ? Ý Như đâu ? Lúc mơ màng , anh rõ ràng thấy Ý Như , cô đang gặp nguy hiểm , cô đang bị cuốn vào một vòng xoáy đen ngòm , cô cố gọi anh đến giúp ... Nhưng anh có cố mấy cũng không thể tới chỗ cô , cuối cùng đành phải dương mắt nhìn cô bị cuốn vào vòng xoáy đó , mất hút

Anh vùng vẫy cố gắng thoát ra nỗi hãi kia nên mới có thể tỉnh dậy , trở về thực tại . Chỉ mong khi thoát khỏi cơn ác mộng kia anh sẽ thấy cô bên cạnh

Nhưng là ... thực tại không hề có cô

Còn đây là ... ???

Đảo mắt một vòng anh mới dám xác nhận mình đang ở bệnh viện . Anh trầm lặng trở về kí ức lúc bị tai nạn ... không biết đã ngủ bao lâu rồi ?

_ Con thấy sao rồi ? Còn đau ở chỗ nào không ? Vương mẫu ngồi bên cạnh  sụt sùi nắm tay anh

Anh bừng tỉnh , nắm lấy tay bà

_ Con không sao , đỡ nhiều rồi , mẹ đừng lo ! Đôi môi nhợt nhạt khô khốc cố nở nụ cười trấn an bà , nhìn gương mặt Vương mẫu gầy đi , anh đau lòng và áy náy . Lần này lại khiến bà lo lắng rồi , thật bất hiếu quá đi

_ Anh uống chút nước đi ! Thẩm Linh Lung xầm ly nước chen vào , nhỏ nhẹ đưa cho anh

_ Cám ơn ! Vương Nguyên đón lấy không cảm xúc , lướt nhìn qua cô ta một cái có chút khó hiểu , nâng ly nước lên uống cạn

Trong đầu vẫn thầm hỏi sao Thẩm Linh Lung sao lại ở đây ?

_ Thằng ngốc này , làm gì mà lại ra nông nỗi này hả ... Muốn mẹ đau tim mà chết phải không ?  Bị vậy mà còn bảo mẹ không sao , nói dối ai hả ? muốn mẹ không lo thì phải biết tự chăm lo cho mình chứ . Con có biết mẹ lo cho con lắm không , cũng nhờ có Linh Lung chăm sóc con mấy ngày qua , không mẹ không biết phải làm sao nữa đấy ! Vương mẫu kích động trách mắng lộn xộn cả lên , vụ tai nạn này thật sự dọa chết bà rồi . Khi hay tin , bà lo lắng đến phát khẳng . Cũng may là không quá nguy hiểm , lại thêm bên cạnh có Thẩm Linh Lung an ủi và giúp bà chăm sóc anh . Bà mới an tâm phần nào

Lúc mới thấy Thẩm Linh Lung , bà thừa nhận là không hề ưa cô lắm . Con trai bà mới có 19 tuổi lại còn là ngôi sao , bà không hoan nghênh mấy chuyện trai gái như thế này

Nhưng càng tiếp xúc nhiều với Thẩm Linh Lung , Vương mẫu càng xảm thấy thuận mắt , hài lòng

Một cô gái xuất thân từ một gia môn hào phú , là một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc có giáo dục tốt , nhân phẩm tốt , rất lễ phéo , không kuêu căng ngạo mạn như mấy cô thiểu thư bà biết.  Lại thêm phần dung mạo vô cùng xinh đẹp , đáng yêu . Nếu sau này Vương Nguyên nhà bà và cô bé này nên duyên thì thật tốt ...

_ Không có gì đâu bác , chúng con là bạn học , hơn nữa còn là đồng nghiệp chung đoàn phim giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm mà ! Thẩm Linh Lung ngại ngùng , nhỏ giọng đáp rất lễ phép . Còn ánh mắt lại lén nhìn xem biểu cảm của anh .... đáng tiếc thứ nhận lại chỉ khiến cô ta thêm thất vọng

Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh , vô cảm xúc với cô

_ Sai lại không chứ , mấy ngày này con vì chăm sóc Nguyên Nguyên mà mất ăn mất ngủ , không được nghỉ ngơi đầy đủ ... bác rất áy náy ....nếu không có con bên cạnh chăm sóc Nguyên Nguyên , bác thật sự không biết làm sao

_ Bác đừng nói thế , con cũng đâu có làm được gì đâu !

Hai người họ kẻ tung người hứng khiến Vương Nguyên nhức cả đầu , anh lên tiếng chặn lại

_ Con ngủ bao lâu rồi ?

_ Ba ngày ! Vương mẫu đáp , ba ngày mà với bà chẳng khác nào ba tháng

Ba ngày sao ? Vương Nguyên lại rơi vào trầm lặng . Anh nằm viện đã ba ngày , cô có biết không ? Trong những ngày anh bất tỉnh , cô có đến thăm anh ?

Xem này , anh đang hy vọng hão huyền gì vậy ? Người ta đang vui vẻ tận hưởng hạnh phúc bên người yêu , hơi đâu mà quan tâm anh . Mà nếu người ta đến thăm anh thì giờ đã thấy rồi , còn cần anh phải tự suy đoán sao

Thấy sắc mặt anh không được tốt , Vương mẫu lại lo lắng

_ Con trai , con đau ở đâu hả ?

_ Con không sao , thật đấy ! Đáp lại ánh mắt lo âu của mẹ , anh lại càng thấy có lỗi

Nghe được lời này , gương mặt Vương mẫu mới dịu lại

_ Hay ...  con đói rồi , để mẹ ra ngoài mua cháo cho con ăn tạm nhé ?

_ Bác gái , để con đi cho , mấy ngày nay bác cũng mệt rồi , bác cứ nghỉ ngơi trước đi ! Thẩm Linh liền cản bà

_Con không ăn , con muốn nghỉ , hai người ra ngoài đi ! Anh hạ giọng trầm thấp , nói dứt lời không quan tâm tới tâm tình của hai người phụ nữ một già một trẻ trước mặt , trực tiếp kéo chăn nằm xuống . Anh thế này còn tâm trạng để ăn sao ?

_ Vậy sao được , con đã ba ngày không ăn uống rồi , phải ăn vết thương mới nhanh phục hồi chứ ! Vương mẫu không chịu , cố nói thêm

_ Không muốn , mẹ ra ngoài đi ! Anh dứt khoát không nghe

Vương mẫu thấy không thể khuyên được anh , bất lực thỏa hiệp , bỏ lại thêm một câu

_ Vậy con nghỉ đi , để mẹ đi gọi bác sỉĩ tới kiểm tra cho con !

Xong , thở dài đi ra ngoài . Thẩm Linh Lung không muốn nhưng đành phải ngoan ngoãn đi ra theo . Trong lòng vẫn cuộn trào một cỗ tức giận không thể xả ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.