Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 52: Cuộc nói chuyện cũng không tệ



Vương Nguyên vừa tỉnh lại đã bật dậy như lò xo , trong đầu liền tái hiện lại những gì y tá kia nói trong phòng cấp cứu

Ý Như ...

Anh phát hoảng , lật chăn , rút kim truyền dịch , chạy khỏi giường , anh phải đi tìm cô

Một y tá mở cửa đi vào , thấy anh muốn ra ngoài , hốt hoảng ngăn lại

_ Cậu mới tỉnh còn yếu lại muốn đi đâu , trở về giường đi !

Thấy có y tá , anh liền nắm chặt cánh tay cô ấy , tuyệt nhiên không nghe thấy những gì y tá nói , gắt gao hỏi không đầu không đuôi

_ Cô ấy đâu ? Cô ấy không sao chứ ?

Thế nhưng y tá vẫn biết anh đang nhắc tới ai , bình tĩnh nói

_ Cậu muốn nói bệnh nhân Lương Ý Như hả ? Cô ấy đã qua tình trạng nguy kịch , nhưng vẫn còn rất yếu , đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt ở tầng ... ơ , tôi còn chưa nói hết mà !

Ý tá chưa nói hết , bóng anh đã vèo đi như cơn gió , rất nhanh đã chẳng thấy đâu . Y tá lơ ngơ đần độn nhìn ra theo hành lang vắng vẻ , có lộn không đấy ? Cậu ta vừa mới tỉnh còn rất yếu , sao có thể chạy nhanh như thế ?

Vương Nguyên vì quá nóng vội , không nghe người ta chỉ điểm rõ ràng , kết quả chạy nửa chừng không biết phòng hồi sức đặc biệt ở đâu , đành phải hỏi một y tá đi qua mới biết ở cuối tầng 5 . Anh lại chạy lên cầu thang bộ hai tầng nữa mới đến nơi

Gương mặt xanh nhợt đỏ lên vì chạy mệt , hơi thở cũng trở nên khó nhọc , anh chẳng quan tâm , chạy tới phòng cô đang nằm muốn đi vào . Lại bị đám y tá ngăn lại không cho vào , anh không nghe , nằng nặc làm loạn bên ngoài rất lâu , anh tuy rất yếu nhưng nói gì cũng là một chàng trai sức dẻo dai , đám y tá có làm thế nào cũng không thể khống chế được anh , nhẹ tay lại bị anh hất đẩy , nặng tay quá lại sợ anh bị thương . Cuối cùng đành phải gọi bảo vệ đến thị uy , anh mới chịu ngoan ngoãn bỏ ý định

Tuy nhiên , anh chỉ không đòi vào chứ không rời di mặc cho đám y tá khuyên thế nào , anh cũng không nghe , không chịu về phòng bệnh . Ngang bướng ngồi bên ngoài phòng , trông cô qua tấm kính có cách âm trong suốt

Cô nằm im trong đó , trên miệng lắp ống thở , hai tay găm kim truyền dịch , thuốc . Trên đầu giường , bóng đèn báo trên chiếc máy điện tim nhấp nháy sáng , một dãy số luôn nhảy đều đều an toàn

Từng mảnh ghép của bức hình lớn trong đó như từng cây búa tạ cứ đập bôm bốp vào tim anh , cổ họng nghẹn ứ như bị đá lấp đầy

" Xin lỗi , là anh không tốt , là anh không bảo vệ được em , anh là một thằng đàn ông tồi "

Anh cứ ngồi đấy , tự đưa nắm đấm đập vào ngực tự trách , tự đày đọa bản thân . Anh tự đổ lỗi cho bản thân , là tại anh cô mới bị như vậy

Tất cả đều là tại anh ...

...

Hai ngày ì ạch trôi qua chậm như ốc sên bò . Tình hình sức khỏe Ý Như có chút tiến triển  , chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ làm tinh thần anh phấn chấn hơn chút đỉnh . Chỉ là đợi đến ngày cô tỉnh , vẫn còn rất xa vời

Hồ Hạo Thần nói do tai nạn lần trước , sức khỏe cô vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn . Nên lần bị thương nặng này chẳng khác nào một nhát chí mạng , cứu được cô sống đã là kì tích , đã là hết sức cố gắng . Việc cô tỉnh lại , đành phải nhờ sự kiên cường nỗ lực từ cô

Vương Nguyên từ lúc đó vẫn không chịu rời xa cô nửa bước , hai ngày không chịu ăn , không chịu ngủ , bộ đồ trên người đã bốc mùi cơ thể hai ngày chưa được thay . Mặc cho y tá khuyên thế nào , anh cũng lì lợm không nghe , anh sợ chỉ cần khi anh đi khỏi , cô sẽ biến mất khỏi anh vĩnh viễn

Y tá khuyên chán rồi cũng bỏ cuộc , mỗi khi đi qua thấy cảnh ấy chỉ biết thở dài não nề . Lại cảm thấy ngưỡng mộ cô gái nằm trong kia , thời buổi này có được một người bạn trai hết lòng yêu thương như vậy , rất hiếm . Mặc dù họ nhận ra anh là ca sĩ nổi tiếng , nhưng ở trong này muốn được an ổn làm việc , tốt nhất không nên nhiều chuyện

Thẩm Hữu Kỳ hay Hồ Hạo Thần càng không muốn tới khuyên bảo gì , tâm trạng hai người họ cũng chẳng khá khẩm hơn anh bao nhiêu

Nhưng hôm nay anh đã được phép vào trong phòng với cô , không còn phải đứng trông từ bên ngoài , muốn chạm vào cô mà cũng khó khăn

Cũng trong hai ngày này , Thẩm Linh Lung cũng làm náo loạn bệnh viện Hồ Hạo Thần không yên

Từ lúc cô được đưa vào viện liền bị cận vệ Thẩm Hữu Kỳ quản thúc , mang tiếng nằm viện nhưng chính là bị giam lỏng , không được ra khỏi phòng , không được gọi điện thoại . Cô ta tạm thời bị tách ra khỏi thế giới bên ngoài

Thẩm Hữu Kỳ từ lúc ấy cũng không thèm tới thăm cô , cả gọi điện thoại báo cho ba mẹ cầu cứu cũng không được

Vết thương trên vai không nặng , chỉ cần nằm viện một ngày có thể xuất viện . Nhưng Thẩm Hữu Kỳ lại bắt cô ở đây cho tới khi nào Ý Như tỉnh mới được xuất viện

Nghe y tá nói tình hình Ý Như lại không được khả quan , vẫn còn nằm trong phòng hồi sức đặc biệt không biết khi nào mới tỉnh

Nếu như Lương Ý Như bất tỉnh cả tháng , cô ta cũng phải nằn đây cả tháng sao ?

Như thế này , cô ta sao có thể chấp nhận được

Cô càng nghĩ càng thấy tức , càng ấm ức đến uất nghẹn . Cơn giận cao hơn núi kia , cô đành phải trút lên đống thức ăn và đám y tá , cận vệ đáng ghét kia

Hễ ai mang thuốc và thức ăn vào , Thẩm Linh Lung đều la mắng , quát tháo , hất tung đồ được mang tới . Hại y tá sống khổ sống sở không biết vào đâu kể khổ

Đây là nhị tiểu thư Thẩm gia giàu nhất Bắc Kinh , em gái Thẩm tổng . Lại còn có sự dặn dò của giám đốc , ai dám cãi lại

Đành phải nhẫn nhục , chờ đợi ngày vị tiểu thư ngang tàng này xuất viện thôi

Như bữa tối hôm nay , cái điệp khúc ấy lại diễn ra

_ Tôi không ăn , mang ra ngoài , cút ... cút hết

Tiếng la hét điên khùng của Thẩm Linh Lung vang vọng khắp dãy hành lang , tiếp đến là tiếng loang choang bát đĩa rơi vỡ inh tai nhức óc

Y tá kia sợ quá liền bỏ chạy , trong lòng thầm mắng tám đời tổ tông Thẩm Linh Lung

Lục Chấn Dư đang lúc đi ngang qua , nghe thấy , cảm thấy rảnh rỗi liền đi vào

Ánh mắt kiều diễm nhìn cảnh tượng chén bát thức ăn vương vãi trên sàn , còn người lại ngồi rũ rượi trên giường , tóc tai buông xõa bù xù , nhìn chẳng ra dáng một vị thiên kim tiểu thư quý phái gì cả , môi Lục Chấn Dư nhếch lên không rõ ý gì

Mấy hôm nay đã nghe đám y tá than khổ về cô tiểu thư này , nay tận mắt chứng kiến mới biết sự thật kinh hoàng hơn nhiều

Anh ta quay người đi ra , kêu người vào dọn phòng sạch sẽ

Xong , tiếp tục ra ngoài , lát sau Lục Chấn Dư quay trở lại cùng một hộp cơm trên tay , anh đi vào phòng Thẩm Linh Lung , vừa vào liền lên tiếng

_ Thẩm tiểu thư , cô không chịu ăn , sức đâu mà tức giận !

Nghe thấy có người nói , Thẩm Linh Lung ngước mặt , nhìn ra hướng cửa . Cặp  mắt nâu mờ đục chạm phải thân hình người đàn ông cao ráo , hơi gầy , gương mặt tuấn tú , làn da bánh mật khỏe khoắn , mặc áo blu trắng đang tự nhiên đi vào

Thẩm Linh Lung nhận ra ngay anh ta là bác sĩ . Nghĩ anh ta muốn vào đây cợt nhả khi dể mình , Thẩm Linh Lung cau mày

_ Ý anh là gì ?

Lục Chấn Dư chân vẫn tiến tới gần giường bệnh , kéo ghế ngồi , điềm tĩnh nói

_ Ý tôi rõ ràng thế còn gì , muốn mắng muốn xả giận phải lấp đầy dạ dày !

_ Chứ không phải anh xem thường tôi ? Thẩm Linh Lung một mực bài xích Lục Chấn Dư , cô biết anh ta cũng chẳng có ý tốt đẹp gì

_ Sao tôi lại xem thường cô ... thậm chí tôi còn có thể trút giận giúp cô ! Lục Chấn Dư vẫn giữ thái độ điềm nhiên ấy , chỉ là giọng nói mềm mỏng , chứa thêm sự chân thành hơn

_ Kể cả tôi là người xấu ? Thẩm Linh Lung nheo mắt kênh kiệu , đích xác là điệu bộ của một cô tiểu thư cao ngạo

_ Ừ ! Lục Chấn Dư thản nhiên gật đầu

Điều này khiến Thẩm Linh Lung thấy kinh ngạc , cô hơi nhổm lên , giọng có chút khẩn trương

_ Tôi là người xấu thật đấy , anh không ghét tôi sao ? Nếu anh ta biết cô là kẻ sát nhân thì chắc anh ta cũng sẽ vứt dép bỏ chạy thôi

Lục Chấn Dư nhìn thẳng cô , cười nhẹ như gió xuân

_ Chẳng ai sinh ra đã là người xấu , do hoàn cảnh đưa đẩy mới khiến con người ta sinh ra thêm một mặt trái với lương tâm !

Lục Chấn Dư là bạn thân Hồ Hạo Thần , chuyện xảy ra giữa rừng núi hôm ấy đương nhiên anh biết , chuyện tình tay ba tay tư gì đấy anh cũng biết sơ sơ . Nhưng anh lại cảm thấy , cô gái này không phải đến nỗi xấu xa hết đường chữa

Chẳng qua là vì tình yêu đã khiến cô trở nên mù quáng , ích kỉ . Vì không thể dành được trái tim người cô đem lòng yêu nên mới sinh oán hận

_ Anh đã biết ? Thẩm Linh Lung nhìn thẳng anh ta ngờ vực

Lục Chấn Dư gật đầu thay câu trả lời

Thẩm Linh Lung đột nhiên không biết nên nói thế nào , anh ta biết mà vẫn không ghét cô , không trỉ trích phỉ báng cô sao ? Sao anh ta có thể làm như thế được ? Ngay cả người anh trai yêu thương cô nhất cũng ghét bỏ tránh xa cô , vậy mà một người xa lạ như anh ta lại có thể nói ra những lời này ?

_ Anh thật sự nghĩ vậy ? Trong lòng Thẩm Linh Lung đã có chút nới lỏng với Lục Chấn Dư

_ Ừ ! Lục Chấn Dư gật đầu , ánh mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn . Anh đưa hộp cơm còn nóng cho cô , cao giọng _  cơm này tôi vừa mua , ăn hết không được bỏ dở , tôi phải đi rồi !

Thẩm Linh Lung chẳng biết vì sao lại cầm lấy , Lục Chấn Dư hài lòng đứng lên , đi ra cửa . Trước khi đóng cửa , anh quay lại , bồi thêm

_ Nếu tức giận hãy tìm tôi , tôi sẽ cùng cô trút giận , đừng tự hành hạ bản thân , chính ta phải biết quý bản thân ta  . Tôi là Lục Chấn Dư , đừng quyên nhé !

Anh còn khoa trương đá lông nheo một cái mới đóng cửa rời đi

Thẩm Linh Lung bất giác bật cười , nụ cười chân thành đẹp như ánh trăng rằm , chỉ tiếc ... chẳng ai nhìn thấy

Cô mở hộp cơm , múc ăn . Cơm hôm nay cũng không tệ , cuộc nói chuyện vừa rồi ... cũng không tệ

Lục Chấn Dư

Ok , cô nhất định sẽ tìm anh ta ... cùng trút giận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.