Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 53: Cô đã tỉnh lại rồi



Thời gian kế tiếp , Thẩm Linh Lung quả nhiên không còn làm loạn nữa . Đám y tá cùng cận vệ thầm bái phục cảm tạ Lục Chấn Dư chết ngất , anh chỉ vào trong đó một lát mà Thẩm Linh Lung liền hoàn toàn thay đổi , ngoan ngoãn như một cô mèo ngoan

Thật cao siêu

Những lời Lục Chấn Dư hôm đó chẳng có bao nhiêu lời , nhưng Thẩm Linh Lung lại cảm thấy nó rất có ý nghĩa sâu xa . Cô ngẫm rất lâu mới nghĩ ra những gì Lục Chấn Dư nói  , việc gì phải tự hành hạ bản thân mình như vậy , ngay cả mình còn không tự quý trọng bản thân thì còn mong ai quý trọng mình nữa

Bởi thế , cô thôi làm loạn , khi y tá mang thức ăn tới sẽ ngoan ngoãn ăn , không la mắng quát tháo ầm ĩ

Lục Chấn Dư mỗi khi rảnh lại qua chỗ cô tán gẫu , hoặc đưa cô ra ngoài khuôn viên dạo chơi

Trong cái nơi sẽ chết vì buồn này , có một người tình nguyện tới nói chuyện vui như này , Thẩm Linh Lung đương nhiên không từ chối . Ngược lại cô cảm thấy rất vui , hình như hai người có khá nhiều điểm chung , nên nói chuyện rất hợp

Lục Chấn Dư nhìn thế mà cực kì hài hước , mỗi lần anh đến là cô lại cười đến nỗi không khép miệng lại được

Nhờ thế , tâm trạng cô dần tốt hơn , không còn nghĩ nhiều đến vết thương tình yêu đã bị bóp nát từ trong trứng

Hôm nay Lục Chấn Dư lại tới đưa cô ra ngoài dạo

Thẩm Linh Lung vuốt ve bông hoa lưu ly bên lối đi , giọng nghiêm túc hẳn

_ Bác sĩ Lục , tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy ?

Lục Chấn Dư đứng sau lưng cô , bỏ tay vào túi áo bác sĩ , không suy nghĩ gì liền nói

_ Vì cô xứng đáng !

Bàn tay cô khẽ ngưng động tác , không quay lại , cô nói tiếp

_ Nếu anh tận mắt chứng kiến cảnh tôi cầm dao đâm người ta , anh sẽ không còn nghĩ như vậy !

Lục Chấn Dư bước tới một bước , xoay người cô lại , anh nhìn thẳng vào mắt cô , giọng nhẹ nhàng

_ Ai trong cuộc sống này cũng sẽ mắc phải sai lầm , việc khác biệt là người đó có biết hối cải quay đầu để sửa sai hay tiếp tục lấn sâu vào mà thôi . Và tôi tin cô là người ở tính cách đầu tiên !

Khoảnh khắc này , hai người , mắt đối mắt , có thể nhìn thấy rõ hình bóng mình trong đối phương . Thẩm Linh Lung không một chút né tránh , hỏi

_ Sao anh lại tự tin như vậy ? Ngay cả cô cũng không biết mình có còn cơ hội để quay lại hay không nữa thì dựa vào cái gì anh ta lại tự tin như vậy ?

_ Vì tôi có thể đọc được suy nghĩ trong mắt người khác , trong tâm cô chứa đầy oán hận nhưng đôi mắt lại trong veo không pha tạp mờ đục !

Người đàn ông này ... có thể đọc được suy nghĩ của cô ? Cô nên thấy sợ hay thấy vui đây ? Trong lòng Thẩm Linh Lung bỗng cảm thấy phức tạp

Cô gạt tay Lục Chấn Dư ra , xoay người nhìn xa xăm

_ Lần đầu tiên , có người nói với tôi như vậy đấy ! Kể cả Thẩm Hữu Kỳ cũng chưa từng nhìn cô qua ánh mắt , Vương Nguyên ... lại càng không

Trái tim bé nhỏ lại nhói đau ... mấy hôm nay anh luôn bên cạnh Lương Ý Như mà không hề đến gặp cô lần nào

Lục Chấn Dư biết cô đang nghĩ gì , lại nói

_ Vì những người khác chưa nhìn ra thôi !

Anh ngưng lời , lại xoay người cô một lần nữa , nói

_ Linh Lung , những chuyện đã qua hãy để nó qua đi , những thứ không phải của mình cưỡng cầu cũng không thể có được , ngược lại lại tự làm bản thân bị thương , như vậy thật không đáng . Một ngày nào đó , cô nhất định sẽ tìm thấy một nửa kia của mình , người đó sẽ hoàn toàn hướng về cô , hiểu không ?

Thẩm Linh Lung bất chợt đổi ánh mắt , có chút sắc bén giận dữ , cô cất giọng điềm tĩnh nhưng lại có khoảng cách

_ Bác sĩ Lục , anh đã yêu bao giờ chưa ?

Lục Chấn Dư cảm thấy có gì đó không đúng , vẫn điềm tĩnh trả lời

_ Chưa !

Sắc mặt giận dữ của cô càng trở nên rõ rệt , cô nén cơn giận xuống , cô nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ

_ Bác sĩ Lục , mấy ngày qua rất cám ơn sự đối đãi của anh , anh thật đã khiến tôi cảm thấy vui , nhưng ...

Cô dừng lại , âm giọng bỗng trở nên cao hơn , như muốn tát vào mặt người đối diện

_ Nhưng không vì thế mà anh có quyền phán xét về tình yêu của tôi , anh chưa từng yêu ? Anh không biết tình yêu là gì ? Anh không hề biết  ... anh cho rằng yêu một người , nói quyên là quyên  được sao ? Muốn buông tay một người mình dành chọn con tim để yêu dễ dàng thế sao ? Chẳng dễ chút nào cả ...

Dừng lại một chút , cô bỗng cười chế giễu

_ Mà tôi nói chuyện tình yêu với một kẻ không mảnh tình vắt vai làm gì chứ , anh sẽ chẳng hiểu gì cả !

Nói xong , cô cất bước đi thẳng chẳng thèm quay lại nhìn Lục Chấn Dư một cái , từng bước từng bước mạnh mẽ phảng phất sự tức giận không hề nhỏ

Nếu anh ta nói chuyện vui với cô , cô sẵn sàng vui vẻ tiếp , nhưng muốn bảo cô từ bỏ Vương Nguyên ?

Chuyện đó là không bao giờ , và cô , cũng không thể làm được

Thời gian cô gặp anh không nhiều nhưng tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết . Cô biết anh rất quan trọng với cô

Mặc kệ ai nói cô yêu mù quáng , xấu xa , ích kỉ hay là oán hận vì không được đáp trả . Chẳng lẽ cô lại không được có những suy nghĩ như thế khi thấy người mình yêu lại yêu thương lo lắng cho người khác sao

Chẳng lẽ cô lại không có quyền đấu tranh , dành lại tình yêu của mình ?

Cô biết mình xấu xa , nhưng cô chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm . Kể cả việc bắt cóc và muốn giết Lương Ý Như , cô thấy mình tàn nhẫn nhưng không hối hận . Để có được người mình yêu , cô sẵn sàng chiến đấu dù cho bản thân đầy vết thương chằng chịt

Lục Chấn Dư nhìn theo bóng dáng nhỏ bé quật cường mỗi lúc một xa mà vẫn chưa hết ngỡ ngàng

Mới khi nãy còn nói chuyện vui vẻ , sai giờ lại ... ?

Khóe môi bỗng dưng nhếch lên thích thú , cô nhóc này cũng không phải dạng vừa đâu

Rất cố chấp

Xem ra để thuần hóa con mèo ngang ngược này vẫn còn cần rất nhiều thời gian

Nhưng không sao , thời gian với anh có thừa , cứ chờ xem anh sẽ thuần phục con mèo ngang ngược này như thế nào

Anh chẳng biết vì sao mình lại phải nhúng tay vào việc này , chỉ biết có thứ gì đó khiến anh không thể làm lơ

Lục Chấn Dư bỏ tay vào túi áo bác sĩ , đủng đỉnh bước đi , phong thái lãng tử tỏa ra khắp người

Anh ta đâu hay , đâu đó có hai con mắt đang nhìn về phía mình

Hồ Hạo Thần đứng trên hành lang lầu ba , anh vừa vào kiểm tra bệnh nhân xong , đi ra ngoài liền nhìn thấy một cặp nam nữ đứng dưới hậu viện

Anh chẳng nghe thấy họ nói gì với nhau , nhưng nhìn biểu hiện tức giận bỏ đi của Thẩm Linh Lung , anh đoán chắc chuyện khá quan trọng

Ấy cũng chẳng phải thứ anh quan tâm , điều anh hứng thú nhất chính là sự quan tâm bất thường của Lục Chấn Dư dành cho Thẩm Linh Lung . Và cả ánh mắt đột nhiên dịu dàng mê hoặc của tên kia khi nhìn theo bóng dáng Thẩm Linh Lung khuất xa dần

Anh nghĩ , làm sao cái tên suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt lăng nhăng này lại nhìn trúng cô tiểu thư ngang tàng xấu xa kia được nhỉ ?

Mà hắn có hứng thú cũng tốt , tốt nhất là nên yêu và thu phục cô ta vào lòng bàn tay đi . Để cô ta không còn tới làm phiền Ý Như nữa

Ý Như ... nhắc đến hai chữ này , lòng anh lại ngổn ngang như tơ vò

Anh lắc đầu cho tỉnh táo , tiếp tục trở lại công việc

...

Căn phòng hồi sức nồng nặc mùi thuốc khử trùng , âm thanh tít tít phát ra từ máy báo nhịp tim vang lên ôm trọn không gian trong phòng

Vương Nguyên gương mặt hốc hác ngồi bên giường , ánh mắt mỏi mòn nhìn người con gái nằm im trên giường chờ đợi từng giây phút dài lê thê đi qua  , nhưng không hề mất hy vọng

Mấy ngày qua , tình trạng cô đã tốt hơn , sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng đã có chút sự sống

_ Ý Như , anh nhớ em ... khi nào em mới tỉnh lại đây hả ? Nằm nhiều không tốt đâu , nằm nhiều sẽ mập xấu lắm đó , em muốn mình biến thành heo hả . Này ... anh nói em xấu như heo đấy , có nghe không hả ... Em là đồ ngốc , bị mắng là heo mà vẫn ngủ ...

_ Em chưa tỉnh cũng chẳng sao , không cần vội ... anh có đủ thời gian để đợi ... nếu em thấy còn mệt thì hãy cứ ngủ , khi nào cảm thấy ổn hãy dậy , nhé ? ... Anh sẽ luôn ở đây , bên cạnh em , không đi đâu cả

Giọng anh lại lần nữa đều đều vang lên , nỉ non bên tai cô . Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng đau lòng

Lúc nào anh cũng tự độc thoại như thế , anh mong cô sẽ nghe thấy những gì anh nói mà tỉnh dậy sớm một chút

Thật ra , anh là đang nói dối . Anh làm sao có thể để cô muốn ngủ bao lâu cũng được , nếu có thể , anh muốn ngay bây giờ cô sẽ mở mắt ra nhìn anh

Anh nhớ đôi mắt tròn đen lấp lánh của cô , nhớ giọng nói êm dịu , nhớ nụ cười đẹp như pha lê

Anh đã rất lâu không được nghe cô nói , thấy cô cười . Anh sợ lâu quá sẽ quyên mất những hình ảnh đẹp đẽ nhất ấy

Anh rất nhớ , anh muốn nhìn thấy , nghe thấy ngay bây giờ 

Anh sợ ... mình không thể trụ nổi

Anh tìm bàn tay lạnh lẽo của cô , áp vào ngực , cảm giác đau đớn liền vơi bớt đi . Nhưng khóe mi , sao lại tuôn lệ ?

Anh chưa bao giờ khóc

Tự dưng anh cảm thấy mình thật yếu đuối ,  anh biết mình không được yếu đuối uỷ mị như thế

Nhưng ... khi mệt mỏi quá , con người ta sẽ rơi vào giây phút yếu lòng

Đôi khi khóc một chút sẽ thoải mái hơn , ngay lúc này , hãy cho anh được yếu lòng , hãy cho anh được rơi lệ . Chỉ một lần thôi ... để anh lại có thêm sức mạnh để chiến đấu

Trong tiềm thức , Ý Như nghe thấy từng lời anh nói . Từng câu từng chữ như cứa vào tim cô , đau nhói , chua xót

Rồi có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống tay cô , mỗi lúc một nhiều

Cô cảm thấy  không thích cái thứ đó chút nào , cô muốn tỉnh dậy ngăn lại thứ đang thi nhau chảy ra

Cố gắng , giãy giụa , vùng vẫy

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy được thế giới thật sự

Cái trần nhà màu trắng đập vào mắt cô , cô không quan tâm tới hình ảnh ấy , tiếp tục di chuyển mắt xuống người ngồi bên cạnh , đang cầm tay cô gục mặt

Hình như ... anh đang khóc

Ngực cô lại nhói đau

Cô mở miệng muốn gọi , nhưng cổ họng khô khốc , không thể phát ra tiếng

Bàn tay kia bị anh nắm quá chặt , không tài nào cử động được

Cố gắng thử thêm một lần nữa , cô hé môi gọi

_ Vương Nguyên !

Âm thanh quá bé nhỏ ấy lọt vào tai Vương Nguyên , anh lập tức ngước lên

_ Ý Như ! Anh vô thức gọi , thấy cô đang mở mắt thật . Chẳng nghĩ gì , anh liền nhào đến ôm chặt lấy cô , tuyệt nhiên không đụng tới vết thương trên bụng cô

_  Ý Như ... em tỉnh rồi , tốt quá , tốt quá rồi ! Anh vui mừng khôn xiết , cuối cùng cô đã tỉnh . Lúc này chẳng có từ nào có thể miêu tả được cảm xúc của anh

Hạnh phúc ... rất hạnh phúc ... hơn cả hạnh phúc

Hạnh phúc nhưng vẫn không quyên bấm chuông gọi bác sĩ

Ý Như bị anh ôm chặt , suýt không thở nổi , cũng may anh biết điều buông ra sớm

Cả hai có rất nhiều điều muốn nói , nhưng khi nhìn vào ánh mắt đối phương , tất cả những lời nói đó đều cảm thấy không cần nữa

  Họ im lặng , họ nhìn nhau đắm đuối ,  trong mắt chỉ có bóng hình đối phương . Cũng chỉ có đối phương mới hiểu mình đang muốn nói gì 

Có đôi khi những cảm xúc dâng trào mãnh liệt không thể nói bằng lời , người ta sẽ trao nhau bằng ánh mắt . Bao nhiêu nỗi nhớ nhung , niềm yêu thương , niềm hạnh phúc không thể nói bằng lời đều được gửi qua ánh bắt

Vương Nguyên thầm cám ơn trời đất , đã để cô nghe được những lời thủ thỉ của anh mà cho cô tỉnh lại

Hồ Hạo Thần vừa nhận được chuông báo từ phòng cô liền bỏ tất cả mọi việc lại , tức tốc chạy đến

Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một màn tình cảm lãng mạn này , liền dừng lại

Trong lòng bỗng dâng lên một cỗ khó chịu , nhưng rất nhanh nó đã bị ém xuống khi anh phát hiện ra một điều cực kì to lớn

Cô ... đã tỉnh lại rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.