Ngủ một giấc dậy, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cũng không biết là bị lạnh hay là đói.
Mưa bên ngoài không biết đã ngừng bao giờ, trong phòng tối như mực, Lục Chu Thừa giống như không có ở đây, không phải là bị tôi chọc giận bỏ đi rồi chứ!
Trong bóng đêm giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ có một mình tôi, sợ hãi giống như không nơi nào không ở trong không khí, hành hạ tôi từng giây phút.
Chỉ hơi gió thổi cỏ lay, đều có thể khiến cho tôi sợ hãi toàn thân phát run.
Kẽo kẹt!
Cửa gỗ phát ra tiếng vang, một bóng đen đi vào nhà gỗ, tôi cực kỳ sợ hãi, che miệng không cho mình phát ra âm thanh, mãi đến nghe được cái bóng đen kia mở miệng nói chuyện.
"Thẩm Thanh?"
Là Lục Chu Thừa, anh không đi.
Tôi khóc chạy về phía anh, ngón tay níu chặt quần áo của anh, "Anh đi đâu vậy hả?"
Có thể là tôi run rẩy quá lợi hại, Lục Chu Thừa hiếm khi dịu dàng vỗ lưng tôi, "Đi ‘mượn’ chút đồ, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
"Tôi nghĩ đến anh bỏ lại một mình tôi mà đi, hu hu..."
Lục Chu Thừa dỗ tôi khóc một lúc, sau đó từ trong túi áo lấy ra mấy quả trứng gà, "Có nếm thử trứng gà nướng chưa?"
Tôi lắc đầu, Lục Chu Thừa kéo tay tôi đi ra ngoài, "Hôm nay cho em mở mang kiến thức một chút."
Lục Chu Thừa phá cái ghế đi nhóm lửa, lúc lửa bùng lên thì bỏ trứng gà vào, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, vỏ trứng nứt ra rồi.
Trứng gà ở trong lửa lẩm nhẩm, không bao lâu mùi thơm liền nhẹ nhàng bay ra.
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm đống lửa, "Có thể ăn chưa?"
"Chờ một lúc."
Lục Chu Thừa lật trứng chim, khoảng năm sáu phút, anh dùng gậy gỗ khều ra hai quả, "Chờ một lúc rồi ăn, nóng."
Đối với một người đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đò ăn ngon trước mặt, còn hơi sức đâu mà lo lắng nóng hay không nóng?
Tôi vươn người lấy, sau đó bị nóng phải buông trứng ra, làm nó lăn ra ngoài.
Nhìn tôi bị phỏng, Lục Chu Thừa vậy mà còn cười nhạo tôi, cái người không có lòng thương cảm này, cũng không ngẫm lại tôi là bị người nào liên lụy.
Tôi xoay đầu qua một bên hờn dỗi, trong lòng lại vẫn nhớ đến trứng gà nướng, chỉ là xị mặt không nói.
"Nè!"
Lục Chu Thừa đá mông tôi một cái, tôi tức giận xoay người, đã thấy anh cười tít mắt nhìn tôi, "Nhìn cái gì, há miệng."
Trong tích tắc ăn được trứng gà, chỉ cảm thấy đây là đồ ăn tốt nhất toàn bộ thế giới, trứng gà Lục Chu Thừa vừa bóc vỏ xong cũng bị tôi đoạt lấy.
Lục Chu Thừa cười nói: "Ăn từ từ, vẫn còn rất nhiều."
Cho nên thời gian Lục Chu Thừa mất tích, là chạy đến trại nuôi gà ăn trộm trứng gà nhỉ.
Ăn trứng, tôi hỏi anh, "Mưa tạnh từ khi nào?"
"Chắc lúc ba bốn giờ! Nếu mà có đồ nghề, anh đã bắt ngay mấy con gà về đây."
Người này ngại ăn trứng không đã ghiền, vậy mà còn nhớ đến gà nhà người ta.
Nghe Lục Chu Thừa nói, tôi im lặng, sau khi mưa đã tạnh nên lập tức xuống núi, anh không đi có phải bởi vì tôi không?
Tôi rất sợ tối, nhất là loại rừng sâu núi thẳm này.
Mà lúc này nghe ngoài phòng gió thổi cỏ lay, tôi vậy mà một chút cũng không biết sợ hãi, bởi vì có anh ở đây.
"Lục Chu Thừa, ngủ ngon!"
"... Ngủ ngon!"
Giường gỗ cứng rắn ngủ thật sự khó chịu, trời vừa tờ mờ sáng tôi liền thức dậy, sau đó phát hiện mình nằm dựa trong ngực Lục Chu Thừa.
Cho nên hiện tại là tình huống gì?
Đêm qua rõ ràng một người ngủ đầu này một người ngủ đầu kia mà!
Lục Chu Thừa dưới cái nhìn chăm chú của tôi từ từ mở to mắt, khóe môi kia nở nụ cười mơ hồ làm chói mắt tôi.
"Bảo bối, chào buổi sáng!"
Trên môi nóng lên, tôi như giật điện đẩy anh ra, dùng lực quá mạnh cái ót đập lên ván giường, đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Lục Chu Thừa không vui lại nhéo mặt tôi một cái, sau đó dậy mặc quần áo, "Chúng ta nên xuống núi rồi."
Đường núi vừa trải qua trận mưa còn có chút trơn, tôi nhiều lần đã thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cuối cùng Lục Chu Thừa dứt khoát dắt tôi đi.
Đi đến nửa đường, tia nắng ban mai từ từ xuyên thấu tầng mây, rải đầy vùng núi.
Tôi quay đầu nhìn người bên cạnh, anh cúi đầu, lông mi dài đè nặng, vẻ mặt chuyên chú nhìn đường dưới chân.
Lúc đó ánh mặt trời rải trên tóc anh, lông mi phản chiếu bóng mờ trên mặt.
"Lục Chu Thừa..."
Kìm lòng không được kêu ra tên của anh, lúc anh nhìn qua lại chột dạ dời tầm mắt đi, "Không có gì."
Lục Chu Thừa dừng lại nhìn tôi, sau đó buông tay tôi ra, "Đi lên."
Mất mát bị cảm động thay thế, nhìn người đàn ông khom người đưa lưng về phía tôi, nước mắt nóng hổi nháy mắt đong đầy trong vành mắt.
Đoạn đường sau là Lục Chu Thừa cõng tôi đi, tôi nằm ở trên lưng anh, ngửi mùi hương thuộc về riêng anh, trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Nhưng Lục Chu Thừa, nếu anh không thích em, sẽ không cần đối xử với em tốt như vậy, em thật sự sẽ tưởng thật.