Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 41: Một lời không hợp lại lái xe



Buổi tối, tổng giám đốc Lục cầu hoan bị cự tuyệt, không nói lý mà ấn tôi vào trong ngực, tôi nói khó chịu nhưng anh vẫn hung dữ với tôi.

Nhưng thật sự rất khó chịu mà!

Tôi nằm ở trong lòng anh và lên án: “Lục Chu Thừa, xương anh quá cứng, cộm lên rất khó chịu."

Nào ngờ người tài xế này một lời không hợp lại lái xe, rất vô lý mà oán hận ở bên tai tôi: “Em còn kêu la nữa thì anh sẽ làm em, em có tin không?"

Tôi vội vàng nhắm mắt lại và giả chết, một lát sau Lục Chu Thừa đứng lên. Tôi nghe anh vào phòng tắm, chắc hẳn đi dội nước lạnh rồi.

Nghĩ tới lúc này Lục Chu Thừa đang một mình rầu rĩ ở phòng tắm, tôi không nhịn được mà cười ra thành tiếng, kết quả bởi vì quá tập trung cười nên không chú ý thấy anh đã đi ra từ lúc nào.

"Rất buồn cười sao?"

Lục Chu Thừa vén chăn lên và nhìn tôi cười tới mức co rúm cả người, gương mặt đẹp trai của anh tối sầm lại: “Nhìn em cười có phần hả hê chưa kìa? Mệt cho anh lúc đi còn nhớ em như vậy."

Tôi không cười nữa, từ trên giường đứng lên rất nhanh.

"Anh nhớ em à?"

"Cho dù chỉ nuôi con mèo, con chó thì ra cửa lâu cũng sẽ nhớ, huống chi là con người?"

Ý thức được mình nói lỡ lời, Lục Chu Thừa bắt đầu nhìn trái phải mà nói.

Nhưng tôi không bị anh lừa, nhào tới ôm lấy thắt lưng của anh: “Vậy em chính là con chó nhỏ của anh, gâu gâu."

Lục Chu Thừa không vui, ngón tay điểm vào mũi tôi đầy vẻ mờ ám: “Em đang biến tướng mắng anh à? Em là con chó nhỏ vậy anh thành cái gì chứ?"

Tôi toét miệng vui vẻ cười với anh: “Lại… Là ông xã chứ gì nữa!"

Lục Chu Thừa bất lực xoa đầu của tôi: “Dáng vẻ ngu ngốc!"

Tôi kinh ngạc tới mức ngây người, ôm cánh tay của anh nói: "Lục Chu Thừa, vẻ mặt này và còn cả động tác vừa rồi của anh nữa, quả thật rất giống với giáo viên Trần đấy."

Bình thường tôi vẫn luôn gọi mẹ ruột của mình là giáo viên Trần, Lục Chu Thừa đã sớm quen rồi, nhưng anh lại không mấy tin vào lời tôi nói.

"Trông giáo viên Trần ghét bỏ em như vậy, làm sao có thể xoa đầu em chứ?"

Phụt!

Một câu nói hay như vậy, tại sao vào miệng anh lại khác chứ?

Tôi bất mãn trừng mắt với anh: “Đấy chính là mẹ em, không thể thỉnh thoảng an ủi em, cổ vũ em hả?"

Sau đó tôi không đợi Lục Chu Thừa hỏi đã kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Bình thường giáo viên Trần đều rất nghiêm túc, hoàn toàn xem con gái là học sinh của mình để dạy dỗ, thỉnh thoảng bà khen một lần cũng có thể làm cho tôi vui mừng được mấy ngày.

Trở lại chuyện chính, lúc giáo viên Trần xoa đầu tôi chính là năm tôi lên lớp mười một.

Lúc đó, trường học lo lắng áp lực của kỳ thi đại học quá lớn, nên đã tập trung các lớp mười và mười một để tổ chức một đại hội thể dục thể thao mùa thu.

Dựa theo yêu cầu của trường học, mỗi hạng mục thi đấu đều phải có người đăng ký, nhưng lớp chúng ta có rất ít học sinh nữ. Có một hạng mục vẫn không có ai đăng ký cả. Vì tôi là con giáo viên nên việc nhân đức không nhường ai, được vinh dự đẩy ra ngoài.

Cái hạng mục chẳng có ai đăng ký chính là chạy đường dài ba nghìn mét. Một vòng trong sân vận động là ba trăm mét. Nói cách khác tôi phải chạy mười vòng à?

Đối với tôi, người có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, chuyện này quả thật chính là cơn ác mộng.

Đến ngày thi đấu, đồng chí Thẩm vội tới cổ vũ cho tôi, tôi nói: "Giáo viên Trần không tới sao?"

Đồng chí Thẩm bao che cho bà nói: “Mẹ con ủng hộ con trên tinh thần!"

Sau khi trận thi đấu bắt đầu, tôi không chạy được mấy vòng đã bắt đầu cảm thấy mình có lòng mà không có sức, trong đầu đều là ngọn núi lớn ba ngàn mét.

Khi chạy đến vòng thứ năm, hai chân tôi bắt đầu run lên, hít thở cũng càng lúc càng khó khăn, vì vậy đã muốn từ bỏ. Nào ngờ tôi vừa nhìn lên đã thấy giáo viên Trần.

Thật ra mẹ tôi không hề dữ tợn, cũng chưa bao giờ dùng cách xử phạt về thể xác đối với tôi, nhưng tôi vẫn sợ bà. Ai bảo bà là giáo viên còn tôi là học sinh chứ?

Phải biết rằng quan hệ giữa giáo viên và học sinh cũng giống như mèo và chuột vậy.

Rõ ràng tôi đã mệt mỏi không chịu được, nhưng khi nhìn thấy giáo viên Trần tới, tôi đột nhiên lại có động lực. Tôi cũng không biết lúc đó mình nghĩ thế nào, dù sao cũng đặc biệt muốn chứng minh cho bà thấy.

Sau mười vòng, tôi có cảm giác người mình dường như hỏng rồi, cuối cùng vẫn không có tiền đồ mà ngã vào trước mặt giáo viên Trần.

Lão Trầm bị dọa cho sợ hãi, vội vàng cõng tôi chạy tới phòng y tế. Thật là làm khó cho ông béo tự nhiên lại có thể chạy nhanh như vậy.

Sau khi về nhà tôi còn bị nôn, cơm cũng không muốn ăn, cắm đầu ngủ thẳng tới khi trời tối đen.

Sau đó tôi đói quá mà tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy giáo viên Trần. Lúc đó tôi bị dọa tới tỉnh cả người, cố chịu đựng đau đớn trên cơ thể mà ngồi dậy: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ vậy?"

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của giáo viên Trần lúc đó hình như rất đau lòng. Theo cách nói của cha tôi, dù sao cũng là một miếng thịt rơi ra từ trên người mình.

Lúc đó tôi đã cảm thấy mình làm chuyện một chuyện xuất sắc. Giáo viên Trần chắc chắn sẽ khen ngợi tôi vài câu. Ai biết bà thế mà lại bảo tôi đừng cậy mạnh.

Tôi không rõ, thở hổn hển hỏi bà vì sao. Đúng lúc này, giáo viên Trần đột nhiên giơ tay xoa tóc tôi.

"Cô bé ngốc, so với chuyện khác, mẹ càng hy vọng con có thể sống khỏe mạnh vui vẻ hơn. Điều này quan trọng hơn bất kỳ điều gì."

Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới những lời này, tôi vẫn rất muốn khóc.

Sau khi nghe tôi nói hết, Lục Chu Thừa không nói gì, chỉ kéo tôi vào trong lòng.

Tôi nói hồi lâu cũng thấy mệt mỏi, đầu óc không tỉnh táo nghe được anh nói: "Cha mẹ em rất yêu em."

"Ừ."

Tôi mơ hồ không rõ gật đầu: “Em cũng rất yêu bọn họ."

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như tôi nghe được có người nói ở bên tai: “Vậy anh thì sao?"

Anh?

Anh cái gì?

Không đợi tôi nghe rõ liền đi chơi cờ với Chu Công rồi. Chờ tới khi tỉnh ngủ thì tôi đã quên sạch.

Đối với bất ngờ lần này, tôi cảm thấy Lục Chu Thừa có phần chuyện bé xé ra to. Bởi vì anh không cho phép tôi ra cửa nữa. May là Chu Tĩnh thường xuyên dẫn Lưu Tiểu Hoa tới gặp tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ buồn chán tới chết.

Hôm nay Chu Tĩnh không tới, một mình tôi đang buồn chán xem ti vi thì đột nhiên nghe được có tiếng người ấn chuông cửa.

Tôi chạy tới mở cửa, đã thấy tôi mẹ chồng đang đứng ở ngoài.

Thấy sắc mặt bà không tốt, tôi vội vàng nặn ra vẻ tươi cười: “Mẹ, sao mẹ tới đây?"

"Sao hả? Chẳng lẽ tôi không thể tới nhà con trai của mình à?"

Ngô Ngọc Lan hất cằm và đi vào trong, tôi đóng cửa đi theo phía sau: “Mẹ ngồi đi, để con đi rót cho mẹ chén nước."

Lục Chu Thừa thích uống trà nên trong tủ có rất nhiều loại trà. Nhưng về phương diện này thì tôi một chữ cũng không biết, nên chỉ tùy tiện cầm một hộp rồi đi pha.

Khi tôi rót trà cầm qua, nào ngờ làm phật lòng Ngô Ngọc Lan: “Gần đây buổi tối tôi vẫn ngủ không ngon, có phải cô cố ý pha đặc như vậy cho tôi uống không hả? Có phải cô ước gì tôi chết sớm đúng không?"

Tôi vội vàng nói: "Mẹ đừng nóng giận, để con đi pha cốc khác."

Tôi vào trong bếp rồi len lén nhắn tin cho Lục Chu Thừa: [Loại trà nào của anh tương tối nhạt hơn?]

Lục Chu Thừa đã nhanh chóng gọi điện thoại qua, không chờ đợi điện thoại di động đổ chuông tôi đã vội vàng nghe máy: “Ông xã..."

Lục Chu Thừa hình như đang mỉm cười, giọng điệu có phần trêu chọc: “Anh nhớ người nào đó chỉ thích uống sữa chua và nước trái cây, chưa bao giờ uống trà."

Tôi che điện thoại nói: "Không phải là em uống, mẹ anh tới đây."

Lục Chu Thừa im lặng một lát mới nói: "Vậy thì trà xanh!"

"Ồ, vậy để em tìm xem."

Tôi vội vàng pha trà cho mẹ chồng nên lập tức cúp điện thoại.

Quả nhiên vẫn là con trai hiểu rõ mẹ, lúc này Ngô Ngọc Lan không chê trà nữa, bà chuyển sang ghét bỏ tôi.

"Sau khi làm loại chuyện đó, sao cô còn không biết xấu hổ mà ở lại đây hả?"

Mặc dù biết giải thích thế nào cũng vô dụng, nhưng tôi vẫn khẽ nói: “Con không phải là loại người như mẹ nghĩ, ngày hôm đó con cũng bị bất ngờ."

Ngô Ngọc Lan cười lạnh: “Cô đúng là chưa tới Hoàng Hà thì chưa tuyệt vọng! Tiểu Trân đã nói hết với tôi rồi. Cô vì số tiền trích phần trăm mới cố ý tiếp cận con trai của tôi, sau khi chuyện vỡ lở ra, cô đã bị công ty đuổi việc. Sao trước đây tôi lại không nhìn ra được cô là loại người như vậy chứ?"

Tôi biết bà đã chuẩn bị trước khi đến nên quyết định cúi đầu nghe dạy, dù sao tôi nói gì bà cũng sẽ không tin.

Thấy tôi buồn chán không lên tiếng, Ngô Ngọc Lan mất hứng: “Có mấy lời tôi nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có điều nhà họ Lục chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận con dâu như cô, cô lập tức dọn ra ngoài đi."

Tôi lắc đầu: “Mẹ, con đã giải thích qua với Lục Chu Thừa, tụi con đã hòa thuận rồi."

Nếu không tại sao nói mẹ chồng khắc tinh của con dâu chứ?

Nghe chúng tôi đã hòa thuận, vẻ mặt Ngô Ngọc Lan càng khó coi hơn. Bà cầm cốc trà ném vào người tôi: “Hừ, đồ yêu tinh không biết xấu hổ. Sao cô không đái ra một bãi nước tiểu rồi tự soi vào xem lại chính mình đi. Với dạng như cô mà muốn dụ dỗ con trai của tôi à? Cô cũng xứng sao?"

Cho dù tôi tránh được tình cảnh bi thảm bị hắt trà, nhưng không né tránh nổi một bi kịch khác, khi mảnh cốc vỡ văng lên, rạch một đường ở trên cổ tôi.

Nhưng so với lời Ngô Ngọc Lan nói, chút đau ấy thật sự không tính là gì cả.

Nhưng hình như bà vẫn cảm thấy không đủ, lại tới đào một vết thương khác của tôi: “Đứa trẻ của cô là con của Triệu Bân! Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội sinh ra được đâu."

Trái tim tôi giống như bị người dùng dao khoét vậy, đau thắt cả lại.

"Đủ rồi, đừng nói nữa!"

Dù sao tôi cũng không đi, đây là nhà tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải đi chứ?

Tôi không có cách nào tiếp tục đối mặt với Ngô Ngọc Lan nữa, nên xoay người chạy lên trên lầu. Nếu không thể trêu vào bà, tôi trốn còn không được sao?

Chắc hẳn không có cách nào trước sự vô liêm sỉ của tôi, Ngô Ngọc Lan ở dưới lầu mắng mong liền đi, tôi trốn ở phía sau cửa sổ nhìn theo bóng bà rời đi.

Cho dù mẹ chồng đi rồi, nhưng dưới lầu vẫn đầy những mảnh vỡ thủy tinh!

Tôi đang ngồi xổm dưới đất thu dọn thì đột nhiên có người bước vào. Tôi tưởng Ngô Ngọc Lan quay lại nên kích động liền bị cắt vào ngón tay.

"A!"

Tôi ngồi xổm xuống đất, nhìn ngón tay chảy máu mà vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào, nào ngờ có người còn nhanh hơn, một tay nắm chặt ngón tay của tôi.

"Em đang làm gì vậy?"

Lục Chu Thừa kéo tôi đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất, sắc mặt tái xanh: “Em bị ngốc à? Sao có thể dùng tay cầm cái này được hả?"

Tôi bị anh gào thì có cảm giác như mình đang nằm mơ, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh: “Không dùng tay thì dùng gì?"

Được rồi, nói lời này còn không bằng không nói.

Nhìn vẻ mặt đen xì của Lục Chu Thừa, tôi vội vàng giơ tay lên nói: "Ối, tay em đau quá, anh nhanh xem giúp em có phải bị tàn phế rồi không?"

"Anh muốn phế cả em lắm."

Lục Chu Thừa quá dữ tợn khiến tôi rụt cổ lại: “Anh hung dữ cái gì chứ? Em lại không bảo anh phải quan tâm!"

"Em nói gì?"

Lục Chu Thừa muốn đánh tôi, tay vừa giơ lên đã tình cờ nhìn thấy vết thương trên cổ tôi.

Chỉ thấy sắc mặt anh biến đổi, một tay nắm lấy cổ tay của tôi và nói: “Đi, đi tới bệnh viện."

Vết thương bị rạch như vậy không cần phải đi bệnh viện!

Tôi dùng cái tay không bị thương nắm chặt lấy sô pha, hai chân cũng kẹp chặt lấy, nhắm mắt lại và hét loạn: “Em không đi bệnh viện, đánh chết em cũng không đi!"

Tôi không phải nói đùa, về sau tôi đều không đi bệnh viện nữa, bởi vì tôi đã mất đi thứ quý giá nhất của mình ở nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.