Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 48: Chính là tới phá



Không biết mẹ Triệu Bân qua lúc nào, nghe được tôi mắng con trai bà ta, bà ta bắt đầu đẩy tôi ra: “Sao cô có thể mắng như thế hả? Con trai của tôi đã chia tay với cô, sao cô cứ quấn lấy nó không tha, cô có biết xấu hổ không hả?"

Tôi vẫn cho rằng mẹ Triệu Bân dịu dàng lương thiện, mặc dù chúng tôi không gặp được mấy lần, nhưng mỗi lần Triệu Bân dẫn tôi trở về, bà đều kéo tay của tôi hỏi han ân cần.

Bây giờ, tôi bị con trai bà ta bội tình bạc nghĩa, bà ta lại lạnh lùng nhìn tôi giống như tôi làm ra tội ác tày trời nào đó. Có thể đây mới là bộ mặt thật của bà ta!

Cho dù trong hội trường có rất nhiều người, nhưng tóm lại chú rể vẫn là tiêu điểm chú ý của hôm nay, đã có người chú ý tới bên này.

Triệu Bân sợ mọi người biết bạn gái cũ tới gây ầm ĩ, nhỏ giọng nói với tôi: "Tiểu Thanh, xem như tôi có lỗi với cô, nhưng chúng ta thật sự đã không có khả năng nữa, cô đi đi!"

Có phải đầu óc người đàn ông này có vấn đề hay không? Lẽ nào anh ta cho rằng tôi sẽ bỏ hết mặt mũi cầu xin anh ta quay lại với mình sao?

Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy?

Nhìn vẻ mặt tồi tệ của người đàn ông này, tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay tát qua: “Một tát này coi như anh trả cho tôi năm năm thanh xuân!"

Nói xong, tôi lật tay tát tiếp: “Một tát này là đánh thay cho con tôi. Nếu không phải vì anh, con tôi đã không mất đi cơ hội tới thế giới này."

Chờ tôi muốn tát cái thứ ba, Triệu Bân cuối cùng đã kịp phản ứng, nắm chặt lấy cổ tay của tôi: “Thẩm Thanh đủ rồi đấy. Cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?"

"Anh muốn làm gì? Thả cô ấy ra!"

Không biết Dư Sinh làm thế nào cũng trà trộn vào đây, còn vừa vặn tới vào lúc tôi bị Triệu Bân ‘bắt nạt’. Quan trọng là cậu ta còn đặc biệt nghĩa khí, bừa bắt đầu đã đạp tới.

Mẹ của Triệu Bân giập mình khiếp sợ, vung vẩy tay một cách khoa trương và hô to: “Có ai không? Mau tới đây! Xảy ra án mạng rồi! Có người đánh con trai của tôi! Lão Triệu! Lão Triệu mau tới đây!"

Cho dù Triệu Bân bị đánh khiến tôi rất hả giận, nhưng hôm nay không đúng trường hợp.

Thấy Triệu Bân bị bẻ ngoặt cánh tay ra sau ép nằm trên mặt đất phát ra tiếng kêu rên giống như lợn bị chọc tiết, tôi vội vàng mở miệng nói: "Dư Sinh, mau thả anh ta."

Vẻ mặt Dư Sinh không tình nguyện, bĩu môi nhìn về phía sau tôi: “Anh hai, thả ra sao?"

Tôi kinh ngạc nhìn người vừa đột nhiên xuất hiện, sao tôi lại quên mất anh nhỉ?

Cũng không biết người này đã tới từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Bân, sau đó quay sang tôi hỏi: “Em tới đây làm gì?"

Lén chạy tới tham gia hôn lễ, còn lừa gạt tôi nói là xã giao. Tôi còn chưa giận, anh ngược lại đã giận trước. Anh dựa vào cái gì chứ?

"Tới chúc phúc được chưa?" Tôi bực mình nói.

Khi Khương Huệ Trân khoác tay bạn mình đi vào, thấy chồng mình bị người ta ấn xuống đất, cô ta sợ đến mức tái mặt, hét lên và chạy tới.

Triệu Bân gào hét rất lâu cũng không có ai để ý, bây giờ thấy cứu tinh tới, hai mắt anh ta đỏ lên vô cùng uất ức: “Tiểu Trân, nhanh cứu anh!"

"Ông xã…"

Khương Huệ Trân muốn cứu Triệu Bân, nhưng vừa nhìn cũng biết Dư Sinh không phải người dễ động vào: “Anh là ai? Vì sao lại đánh chồng tôi? Anh mau thả anh ấy ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Dư Sinh cười giễu cợt. Khương Huệ Trân tức giận, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ trong khách sạn: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi gọi bảo vệ!"

Nhân viên phục vụ đi gọi bảo vệ, tôi sợ lớn chuyện làm liên lụy tới Dư Sinh, quay đầu lại nhìn người bên cạnh: “Lục Chu Thừa..."

"Tiểu Lục, thả anh ta ra."

Chú rể bị đánh ở hiện trường hôn lễ, Triệu Bân cảm thấy đặc biệt mất mặt, vừa được thả tự do, anh ta tức giận thở hổn hển kêu to: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt anh ta lại cho tôi!"

Dư Sinh cười xem thường: “Ai sợ anh thì người đó là cháu trai!"

Khương Huệ Trân tưởng tôi cố ý dẫn người đến phá hôn lễ, nhe nanh múa vuốt nhào về phía tôi, “Cô đã không cho tôi được sống tốt, tôi cũng khiến cho cô không được sống tốt!"

Bụng cô ta lớn như vậy, tôi cũng không dám trêu chọc cô ta nên vội vàng trốn đến phía sau Lục Chu Thừa.

Không thể báo thù cho Triệu Bân nên trong lòng Khương Huệ Trân khó chịu, nhìn Lục Chu Thừa la hét: “Em tìm cô ta, Lục Chu Thừa anh tránh ra!"

Thật ra tôi vẫn sợ Lục Chu Thừa không quan tâm tới tôi, vì vậy ở phía sau nắm áo của anh: “Ông xã..."

Lục Chu Thừa nhìn tôi lạnh lùng ‘Hừ’ một tiếng, sau đó nói với người ta: "Để ý cô ấy cho anh."

Dư Sinh gật đầu, đứng ở phía trước tôi thay vị trí của Lục Chu Thừa: “Chị dâu đừng sợ, ai dám động tới một đầu ngón tay của chị, em đánh cho kẻ đó tàn phế luôn!"

Khương Huệ Trân sợ cậu ta đành phải xoay người tìm Lục Chu Thừa nói rõ lí lẽ: “Lục Chu Thừa, anh nói xem như vậy là có ý gì? Hôm nay lễ cưới của em, vợ anh lại dẫn người đến đánh chồng em!"

"Cho nên ai bảo em tìm kẻ cặn bã như vậy chứ?"

Lục Chu Thừa thản nhiên nói những lời này, sau đó đi thẳng tới trước mặt Triệu Bân: “Vừa rồi anh muốn ra tay với cô ấy sao?"

Trước đây Triệu Bân rất sợ Lục Chu Thừa, dù sao hai người không ở cùng một cấp bậc.

Nhưng bây giờ lại khác, anh ta đã cùng Khương Huệ Trân kết hôn rồi, ít nhất anh ta có một nửa tài sản của Khương gia, tất nhiên cũng tự tin hơn rất nhiều.

"Anh cũng thấy đấy, là cô ấy ra tay với tôi trước."

Cho dù vừa rồi đánh vào mặt anh ta rất thoải mái, nhưng ở trước mặt nhiều người mà làm như vậy quả thật có chút không thích hợp. Bây giờ tôi đặc biệt hối hận, chủ yếu là sợ Lục Chu Thừa đẩy tôi ra cho anh ta đánh lại!

Được cái Lục Chu Thừa vẫn bao che khuyết điểm, chỉ thấy anh gật đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn Triệu Bân: “Đánh thì đánh!"

Vẻ mặt Triệu Bân thay đổi: “Anh nói vậy là có ý gì?"

"Ý tôi chính là tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện của cô ấy!"

Triệu Bân vẫn không thể hiểu được ý của Lục Chu Thừa, đã bị anh đấm một cái vào mặt: “Tôi cảm thấy vừa rồi cô ấy đánh quá nhẹ, cần phải như tôi đây này."

Động tác của Lục Chu Thừa quá đột ngột, chờ tới khi mọi người kịp phản ứng thì chú rể đã kêu thảm ngã xuống, máu mũi chảy đầy đất.

Sau khi đánh người xong, Lục Chu Thừa ngồi xổm xuống và nắm lấy cổ áo comple của Triệu Bân và kéo đến trước mặt: “Đừng tưởng rằng anh gả vào Khương gia thì có thể không cần lo lắng, nếu anh còn dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến cho anh ở lại đây không thể đi được nữa."

"Họ Triệu, anh tốt nhất nên tin tưởng lời tôi nói!"

Khí thế của Lục Chu Thừa quá mạnh mẽ, trong giây lát không ngờ không có ai đứng ra ngăn cản.

Thấy trên gương mặt Triệu Bân đầy máu bị ném trên mặt đất, mẹ Triệu Bân kêu khóc nhào tới: “Con của tôi!"

Khương Huệ Trân cũng muốn nhào qua, nhưng chạy được nửa đường lại trực tiếp ngất đi.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả tôi cũng giật mình. Dư Sinh thấy vậy thì chẳng hề kinh ngạc, còn ở bên cạnh khen ngợi Lục Chu Thừa: “Đây mới là anh tôi chứ!"

Gây rối loạn tiệc cưới của người ta, nhưng trong lòng Lục Chu Thừa không hề để ý, đi tới kéo tay của tôi rời đi giống như chẳng có việc gì.

Con gái đã hôn mê, cha mẹ Khương Huệ Trân không rảnh để tâm tới chuyện khác, luống cuống tay chân điện thoại gọi xe cứu thương. Cha mẹ Triệu Bân vừa lo lắng cho con trai, vừa lo lắng cho cháu trai.

Mà Lục Tử Hào là người nhà mẹ đẻ Khương Huệ Trân lại cản đường đi của chúng tôi: “A Thừa, Tiểu Trân tốt xấu gì cũng gọi em một tiếng anh họ, hôm nay em làm như thế không tốt lắm đâu!"

Vẻ mặt Lục Chu Thừa nhìn anh ta không hề có chút thiện cảm nào: “Anh ta đáng đánh!"

Thấy anh không biết điều như vậy, vẻ mặt Lục Tử Hào lạnh xuống: “Lục Chu Thừa, em đừng không biết điều như vậy. Chỉ dựa vào chuyện em vừa làm, ít nhất cũng có thể khiến em bị giam nửa tháng rồi!"

"Anh cứ việc thử xem!"

Vào lúc hai anh em đang tranh cãi gay gắt, Ngô Ngọc Lan lên tiếng: “Thừa Thừa, hôm nay con làm vậy là không đúng, con xin lỗi anh trai con đi."

Lục Chu Thừa không hề nhìn bà: “Muốn con xin lỗi sao? Trừ khi anh ta biến thành Triệu Bân trước đã."

Lục Tử Hào tức giận và giơ nắm đấm muốn đánh người, Dư Sinh vội vàng nhảy ra ngăn cản anh ta: “Anh hai, anh dẫn chị dâu đi trước đi. Ở đây cứ giao cho em!"

Cho dù trường hợp không đúng nhưng tôi vẫn không nhịn được cười, nào ngờ lại bị Ngô Ngọc Lan thấy.

Tôi thầm nói không tốt. Quả nhiên một giây tiếp theo bà đã nhắm vào tôi: “Đều tại kẻ gây họa nhà cô. Một hôn lễ đang tốt đẹp lại bị cô biến thành như vậy, mẹ thấy phải bắt cô ta lại mới đúng!"

Nói xong, bà lại nói xấu tôi với Lục Chu Thừa: “Người ta cũng kết hôn rồi cô còn nhớ mãi không quên, còn ra tay đánh người, loại phụ nữ như cô giữ lại để làm gì nữa?"

"Anh ta đáng bị như vậy!"

Lục Chu Thừa nói xong đã kéo tôi đi, trong lòng tôi hơi lo lắng không yên, lúc quay đầu thấy sắc mặt Ngô Ngọc Lan thâm trầm, vội vàng quay đầu lại.

Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này tôi hoàn toàn làm mất lòng mẹ chồng rồi.

Tôi nhìn người bên cạnh này, được rồi, sắc mặt khó coi nhất chính là anh.

Dư Sinh một mình trở về công ty, tôi thì bị Lục Chu Thừa ép kéo ra đường, anh dự định thực hiện chạy Marathon trừng phạt tôi sao?

Lục Chu Thừa chắc chắn đang tức giận, sau khi đi ra khỏi khách sạn tới giờ vẫn im lặng không nói gì.

Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách, tôi do dự nhìn anh: “Lục Chu Thừa, em không phải cố ý tới quấy rối, chỉ là đúng lúc đi ngang qua..."

Lục Chu Thừa ngừng lại và mím môi nhìn tôi, hình như đang đợi tôi giải thích.

Tôi càng lo lắng không yên, chột dạ ôm cánh tay của anh lắc nhẹ: “Lục Chu Thừa, em biết sai rồi, em không nên gây phiền toái cho anh, em xin lỗi!"

Ánh mắt Lục Chu Thừa có phần phức tạp, tôi thấy bờ môi mỏng của anh giật giật: “Đứa bé là của anh à?"

Tim tôi lập tức đau thắt lại, đau tới mức gần như không nắm được ống tay áo của anh nữa.

Khi ngón tay tuột xuống, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay của anh.

Anh cầm lấy tay tôi và đặt lên ngực mình: “Bởi vì lời anh nói nên em mới chạy đi uống rượu, cho nên là anh hại chết con của chúng ta, đúng không?"

"A…"

Tất cả kiên cường đều vỡ nát trong một chớp mắt này, tôi gào khóc cho đứa con đã vô duyên với mình.

Lục Chu Thừa kéo tôi vào trong lòng, bờ môi nóng ấm dán sát vào gáy tôi: “Người nên nói xin lỗi là anh, Tiểu Thanh, anh có lỗi với em!"

"Con em, con em..."

"Xin lỗi, là anh không tốt, anh không bảo vệ tốt em và con."

Bây giờ nói những chuyện này còn có tác dụng gì?

Tôi đấm vào vai Lục Chu Thừa khóc lớn: “Đồ tồi, vì sao không tin em, vì sao không nghe em giải thích, anh đền con cho em, anh trả con cho em!"

Lục Chu Thừa mặc cho tôi trút giận. Thật lâu sau, anh giữ vai tôi lại, sau đó hôn tôi khi tôi ngẩng đầu lên, nụ hôn lẫn với chất lỏng mằn mặn: “Được, anh đền em!"

Đêm hôm đó, Lục Chu Thừa đặc biệt ra sức, hình như quyết định phải đền một đứa con cho tôi.

Nhưng anh làm sao biết được, cho dù thật sự có con, cũng sẽ không phải là đứa trẻ ban đầu, mất chính là mất, làm gì nữa cũng chỉ là vô nghĩa.

Nửa đêm tỉnh lại, tôi nghe được anh nói mớ: "Thẩm Thanh, anh đền anh cho em được không?"

Tôi khóc ôm lấy anh: “Lục Chu Thừa, anh đừng như vậy, em không trách anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.