Nếu Còn Kiếp Sau

Chương 23: Cậu có phải đang ngủ....mau thức tỉnh !



Quay về lớp thì liền đem chuyện lúc nãy mà kể lại với bảo bối của mình nghe.Ba người cứ cùng nhau cười nói mà không biết có chuyện gì sắp ập tới. 

~~~~~~ Ở trong căn nhà của Hồng Hoa~~~~~

Không thể,từ khi nào mà tiểu Thanh nhà mình lại như thế.Chắc là tuổi này nó đang xúc động nên vậy thôi tí nữa nó học xong ta sẽ nói rõ ràng với nó.

Tiết học kết thúc thì Vương Thanh nghe tiếng điện thoại rung lên thì là tiếng Hồng Hoa mẹ của cậu hình như đang không được vui vẻ " Alo,trưa nay con về nhà gấp! ta có chuyện muốn nói ".Vương Thanh bên đây nghe thì cũng hiểu được rằng Kim Phương đem chuyện của hắn mà nói ra,nhưng sắc mặt cậu cũng không lo lắng vì cậu vốn định đem chuyện này nói ra lâu rồi nhưng chưa có dịp,nay nhân cơ hội mà đem Bảo Bối về ra mắt"Bảo bối tí nữa cùng anh đến nhà gặp mẹ có một chút việc ".

Đại Vũ nghe thì trong lòng hoảng sợ chỉ đáp lại " Ân ".Biết bảo bối của mình đang lo sợ cậu liền trấn an " Không sao,sẽ không có chuyện gì anh sẽ bảo vệ em đừng lo ".Đại Vũ trong lòng vẫn còn đang rất lo lắng nhưng chỉ " Ân " một tiếng rồi cùng cậu ra xe lái về nhà.

Vừa về đến đã thấy ba mẹ của cậu ngồi đó ánh mắt thật sự rất tức giận nhìn vào Đại Vũ.Phép lịch sự nên cậu vào nhà liền chào " Con chào,cô chú "." Chào cậu.Con ngồi xuống ba mẹ có chuyện muốn nói "." Nếu ba mẹ định nói chuyện con và Đại Vũ thì con cũng xin nói con yêu cậu ấy,đừng ngăn cản hai.." chưa kịp nói hết thì cái tát của Uy Vũ gián xuống mặt cậu.Đại Vũ bên cạnh nhìn xót xa nhưng không biết làm gì,tim cậu lại đau muốn nát ra.Vương Uy Vũ hậm hực nói " Mày có điên không vậy hả,tao sinh ra mày để giúp gia đình họ Vương,phát triển chứ không phải sinh ra thằng biến thái như mày ".Vương Thanh một mực nói " Cậu ta là đứa trẻ 10 năm trước hay chơi với con,con đã từ rất lâu yêu thích cậu ta ba hiểu không muốn đánh muốn chửi gì con cũng được nhưng con xin ba cho hai đứa con ở bên cạnh nhau ".Vương Uy Vũ định dơ ra tát cho đứa con ngỗ nghịch này một bạt tay thì nhanh chóng bị Hồng Hoa cản lại " Ông,tôi sẽ từ từ dạy lại nó đừng có đánh nó nữa "." Bà lúc nào cũng cưng chìu nó riết mà nó trở thành cái thể loại như vậy,con hư tại mẹ mà ".Hồng Hoa lúc này cũng đành im lặng mà nhường nhịn quay qua nhìn Đại Vũ " Mày đúng là không phải người mà,tại sao lại đi câu dẫn con trai nhà tao như vậy hả,có phải ba mẹ mày không biết dạy mày để giới tính mày trở nên lệch lạc hay không.Thiệt đúng là ghê tởm mà " Vương Thanh nhanh chóng chen vào " Mẹ,là con yêu cậu ấy còn mới là câu dẫn cậu ấy 10 năm trước tụi con đã yêu nhau mẹ nên thôi nói những câu nói đó đi "."Mày,từ trước tới giờ mày không bao giờ cải lại mẹ,nhưng bây giờ mày lại chỉ vì thằng biến thái này mà cải lại mẹ sao " nói rồi Hồng Hoa lại đến ngay Đại Vũ giơ một cái tát vào mặt cậu " Mày nên tránh xa con tao ra biết không thằng bệnh hoạn ".Có lẽ quá sức chịu đựng của cậu,cậu bị nhục mạ,bị người khác chửi lên ba mẹ của mình rồi bị ăn một cái tát,lúc này cậu còn biết làm gì đây những giọt lệ uất ức,nhục nhã bắt đầu rơi xuống cậu đứng dậy chạy ra ngoài.cậu lao như một thằng điên hai bên tai lúc này chỉ vang vảng những tiếng chữi lúc nãy " Mày là thằng biến thái,ba mẹ mày không biết dạy mày ".Vương Thanh đằng sau thấy vậy cũng đuổi theo mặt cho hai người kia ngăn cản."Đại Vũ,Đại Vũ dừng lại dừng lại anh xin lỗi,xin lỗi vì đã yêu em,xin lỗi vì để ba mẹ mình đem em ra chửi anh xin lỗi em có thể nghe anh nói được không ".Đại Vũ lao như điên qua đường thì không may bị một chiếc xe tải lớn đâm vào,thanh kêu gọi của Vương Thanh cũng dần dần cậu không còn nghe rõ nữa,ánh mắt dần chìm vào màn đêm u tối.Vương Thanh thấy vậy liền chạy đến ôm cậu,tim như lúc này đã vỡ tan ra từng mảnh,cậu ôm chặt Đại Vũ vào lòng máu trên đầu Đại Vũ bắt đầu thấm ướt áo cậu." Bảo bối...mau mau tỉnh lại đừng hù dọa anh nữa được không,mau tỉnh lại chúng ta còn rất nhiều chuyện cần làm mà...em đừng ngủ nữa được không làm ơn " những dòng lệ chua xót,cay đắng bắt đầu rơi theo.<Nhìn em như thế này,cứ bất động trên tay tôi mặt cho tôi kêu gọi tôi lúc này như chết lặng đi ( cảm nghĩ của Vương Thanh)  từ đằng xa người tài xế lúc nãy cũng đã gọi cấp cứu tới,họ nhanh chóng đưa Đại Vũ lên chiếc xe,đi theo cũng là Vương Thanh ngồi bên cạnh bàn tay thì không rời khỏi bảo bối của mình.

~~~~~~........~~~~~

Đại Vũ nhanh chóng đã được các bác sĩ đưa nhanh vào phòng cấp cứu,Vương Thanh lúc này không thể cùng Đại Vũ nắm tay nên đành buông ra nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại cậu liềncầm điện thoại gọi cho Tú Hoa.Tú Hoa nghe thấy thì hoảng hốt bỏ hết tất cả công việc chạy đến bên Tiểu Vũ của mình.Một lúc sau cũng đến bệnh viện,Vương Thanh đem chuyện lúc nãy mà nói ra cho Tú Hoa làm bà ấy quả thật rất giận nhưng lại kìm chế vì biết Tiểu Thanh đứa trẻ này không có tội tình gì.Giọt nước mắt của Vương Thanh cuối cùng không kìm nén được mà rơi ra,cậu nói trong tiếng nấc nghẹn " Con xin lỗi,con xin lỗi vì đã làm em ấy ra như thế.Con xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới giới tính của em ấy,con rất xin lỗi cô.Nhưng trong cuộc đời này quả thật con rất yêu em ấy,em ấy chính là cuộc sống của con xin cô đừng chia cắt em ấy ra khỏi con được không ạ.".Tú Hoa sau khi nghe những lời nói của Tiểu Thanh cũng chợt bật khóc " Cô biết,thật ra Tiểu Vũ cũng yêu con rất nhiều điều này cô biết từ lâu rồi.Lúc đầu quả thật cô rất sốc, 10 năm trước cô thấy nó lúc nào cũng ra bãi đất trống nó mà chờ đợi con.Qủa thật hồi đó nó không có một nụ cười nào từ khi không còn thấy con nữa bản thân là một người mẹ cô hiểu được con của mình nên rồi cô cũng bỏ qua.Tưởng rằng thời gian trôi qua nó sẽ thay đổi mà yêu một đứa con gái nhưng hình như trong lòng nó chỉ có con.Từ khi gặp con,dắt con về nhà cô đã thấy cái ánh mắt,nụ cười hạnh phúc của nó lúc xưa.Cô cũng thầm chấp nhận,những bữa ra ngoài đó thiệt sự là không có việc bận mà là cô chỉ cho tụi con có thời gian riêng tư,cô suốt cuộc đời này chỉ mong nó hạnh phúc.Đối với cô giới tính của nó không quan trọng là nam hay là nữ cũng là con của cô,cũng là đứa mà cô đứt ruột sinh ra.Người ta thường nói ba mẹ sinh con trời sinh tính mà.Con đừng lo cô sẽ không chia cắt hai tụi con." Vương Thanh nhìn Tú Hoa rồi nhanh chóng ôm bà vào lòng mà khóc,khóc cho những nỗi đau,khóc cho hạnh phúc của hai người vì có người mẹ như thế,khóc cho số mình tại sao lại không có một người mẹ như thế này.Tú Hoa nhanh chóng cũng gạt đi giọt nước mắt " Ba mẹ con cứ để cô lo chắc chắn họ sẽ chấp nhận " nói rồi bà dùng ánh mắt của sự tức giận nhìn vào phòng cấp cứu " Con trai vì hạnh phúc của con.Mẹ nhất định phải ra tay ".

End chap 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.