Nếu Còn Kiếp Sau

Chương 25: Vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết



Tuệ Uyên lúc này không biết moi hông tin từ đâu ra mà biết thằng bạn thân Đại Vũ của mình mới bị đâm xe,còn nghe nói cậu không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy liền đau lòng nghỉ học buổi sáng mà chạy đến bệnh viện.Vừa đến bệnh viện cô lại nhanh chóng đi đến phòng của Đại Vũ thì thấy Vương Thanh cậu ta cũng ở đó,nhìn vào khung cảnh này thì ai cũng thấy u sầu,cô bất giác thấy Vương Thanh tay nắm chặt Đại Vũ còn đôi mắt thì vô hồn nhìn xa xăm nơi nào đó.Bầu không khí này khiến tâm trạng cô lo lại càng lo hơn cho thằng bạn thân bất giác cất tiếng " Vương Thanh cậu ấy sao rồi?".Vương Thanh bị tiếng Tuệ Uyên làm cho hồn phách bất giác đem về nhưng tư thế vốn vẫn không thay đổi,đôi mắt vô hồn lại từ từ đưa xuống nhìn bảo bối của mình nhưng nhanh chóng đã thay đổi thành ánh mắt tràn đầy tội lỗi,ánh mắt đau thương.Cậu khẽ cất tiếng " Bác sĩ nói phải cần thời gian để em ấy tỉnh lại,không biết là bao giờ chỉ trông mong vào may mắn " nói rồi đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt đáng yêu đang bị băng bó kia.Tuệ Uyên thấy thế cũng liền đi đến cạnh giường,nhìn khuôn mặt Vương Thanh lúc này thì đã biết đêm qua cậu không ngủ,khuôn mặt tiều tụy cộng với vẻ ngoài xanh xao chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết được." Tôi cũng nghe mọi người nói,nhưng quả thật cậu cũng nên biết giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc cho cậu ấy, thức ăn trên bàn có phải từ hôm qua đến giờ chưa ăn không.Mau đi rữa mặt rồi ăn chút gì đó nơi này để tôi canh cậu ấy là được rồi ".Vương Thanh bất giác mở miệng " Tôi không đói,hiện tại chỉ muốn bên cạnh em ấy thôi ".Tuệ Uyên lúc này cũng đem cái giọng bực bội nói với cậu "Nếu cậu không chăm sóc tốt bản thân,thì sau này làm sao mà chăm sóc cho cậu ấy hả! Cậu tưởng cậu cứ bỏ ăn bỏ uống cậu ấy sẽ tỉnh dậy sao.Cậu nghĩ cậu ấy sau khi tỉnh nhìn cậu thì cậu ấy đau lòng tới mức nào.Mau đi đi để tôi ở lại bên cạnh Đại Vũ một tí " nói rồi thở dài.Vương Thanh lúc này như bừng tỉnh vì nghe những lời Tuệ Uyên nói,cậu không nói gì nhẹ nhàng buông tay bảo bối của mình ra rồi đặt trên trán cậu ta một nụ hôn nhẹ " Anh đi một tí,sẽ quay lại sớm thôi " nói rồi quay bước đi.

Căn phòng liền trở nên yên tĩnh,Tuệ Uyên nhanh chóng nhìn người bạn đang nằm bất động trên giường bỗng nhiên rơi nước mắt " Đại Vũ ngoan,cưng phải mau chóng thức dậy hiểu chưa.Mau chóng đi học cùng chị để chị có người trêu chọc có người tâm sự lúc buồn.Có người cùng nhau hằng ngày xuống căn tin nữa chứ.Không thể ngủ như vậy hoài hiểu không " bao nhiêu kìm nén lúc này như vỡ òa ra những giọt nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

~~~~~~~~~~~~~

Sau khi nhận được bộ hồ sơ Quách Đào nhanh chóng kêu người chở đến nhà họ Vương.Vừa tới thì cánh cửa cũng mở rộng ra chào đón,Tú Hoa và Quách Đào tay trong tay bước vào một cách tự nhiên.Bất ngờ làm Vương Uy Vũ và Hồng Hoa sửng sốt " Sao...sao ngài lại tới đây " giọng nói run rẩy của Uy Vũ bất giác kêu lên.Quách Đào lúc này ánh mắt như sắt lạnh mà nhìn hai vợ chồng họ " Hai người còn nhớ chuyện của 10 năm trước không hả? ".Vương Uy Vũ và Hồng Hoa lúc này hoảng sợ nhìn Phùng Quách Đào,trong nhà thì đang mở điều hòa nhưng bất giác mồ hôi hai người họ không hiểu sao lại tuôn ra khoang miệng lúc này như khô lại nói từng chữ một cách khó khăn " Biết..biết chứ Quách Đào không phải anh nói cho chúng tôi thời gian sao,sao giờ lại tới đây sớm như vậy dù gì chúng tôi cũng đã trả một nữa số tiền rồi mà ".Quách Đào khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ " Hai người làm con tôi uất ức đến nỗi chạy ra ngoài bị xe tải đâm vào mà giờ này còn dám nói câu đó,thằng bé hiện giờ may là không sao nhưng không rõ lúc nào tỉnh dậy.Nếu nó không tỉnh lại tôi sẽ đem cả vốn lẫn lời một lần tính với hai người ".Vương Uy Vũ nhìn Hồng Hoa thì cũng đoán ra được chuyện " Không...lẽ thằng bé Đại Vũ kia là con trai của anh "." Còn dám hỏi " nói rồi Quách Đào đập tay xuống cái bàn kính kia " Bang.....bang " tiếng chiếc bàn kính nứt ra làm đôi mà vỡ vụn.Uy Vũ và Hồng Hoa sắc mặt tái xanh lại như không còn giọt máu nào nữa " Chúng..tôi...quả thật không biết nó là con của anh chị nếu không đã không làm vậy ".Tú Hoa vốn dĩ từ đầu đến cuối nhìn câu chuyện này vốn không hiểu chuyện gì,nhưng khi thấy Quách Đào đập nát chiếc bàn kia thì hoảng sợ mà lo lắng cho bàn tay của chồng mình.Quách Đào đưa mắt nhìn như nói không sao rồi quay lại nhìn hai người họ " Anh chị có phải quá cổ hủ rồi không hả, bây giờ là cái thời đại nào rồi nam yêu nam nữ yêu nữ không được sao hả.Anh chị có biết thằng bé đã đau lòng như thế nào không,Tiểu Thanh nhà anh chị nó cũng không kém.Nói cho anh chị biết cha mẹ chỉ là có thiên chức vụ tạo hóa ra đứa con của mình,còn giới tính thì làm sao mà định đoạt được,đồng tính hiện nay không phải là bệnh mà nó là xu hướng tình dục có thay đổi một tí thôi anh chị có hiểu không.Con đứt ruột sinh ra tôi nào có mong muốn nó ra như vậy nhưng trời đã định đoạt thì làm sao mà ngăn cản,thằng bé Tiểu Thanh cũng như vậy.Anh chị là cha là mẹ kiểu gì vậy thấy có xứng đáng không,đã không hiểu con mình thì thôi còn làm liên lụy tới con người khác hôm qua bị anh chị lăng nhục nó đau lòng chạy đi ra ngoài đến nỗi không chú ý mà bị tai nạn " tiếng chửi mắng to như tạt vào mặt họ,quả thật lúc này họ cảm thấy mình có chút gì đó đã làm sai. "Nhưng tôi nghĩ tụi nó chỉ là nhất thời nhất định sẽ thay đổi được tuổi trẻ nông cạn mà " Vương Uy Vũ lúc này cũng lên tiếng.Tú Hoa im lặng nãy giờ thì bây giờ cũng lên tiếng " Tụi nó không phải là nhất thời đâu anh chị,có lẽ tình yêu này bộc phát từ 10 năm trước rồi " Tú Hoa đem chuyện Đại Vũ ngày nào cũng trông mong thằng bé Vương Thanh kia trong 10 năm qua mà kể lại." Làm cha mẹ ai mà không muốn con của mình sinh con đẻ cái,có cháu ẩm bồng để nói dỗi tông đường chứ.Nhưng có bao giờ anh chị thiết nghĩ tới hạnh phúc của tụi nó chưa,có bao giờ cùng tụi nó ngồi tâm sự về vấn đề này chưa hả.Anh chị chỉ biết quan tâm tới sự cổ hủ của mình,đem việc sinh con đẻ cái đem đặt lên hàng đầu mà làm cho tụi nó đau khổ biết bao nhiêu ".Hồng Hoa nghe Tú Hoa giải thích thì cũng chạnh lòng nước mắt bà cũng bất giác rơi " Qủa đúng là 10 năm trước thằng bé Tiểu Thanh nó cũng như vậy,từ lúc tỉnh lại nó lúc nào cũng mang tâm trạng u buồn.Lúc nào cũng đem ánh mắt nhìn ra nơi nào đó chưa bao giờ thể hiện sự sủng nịnh với tôi nhưng vài ngày trước khi nó đi học lại thì tôi thấy nó khác xưa tôi thấy ánh mắt nó thật sự là đang hạnh phúc.Nhưng tôi chỉ nghĩ nó đã lớn và dần dần thay đổi nhưng..không ngờ giờ mới biết được.Thằng bé có ba mẹ như chúng tôi quả thật là bất hạnh mà,sống ngần ấy năm đứt ruột sinh nó ra cứ tưởng cái gì cũng hiểu nó nhưng có lẽ... chúng tôi sai rồi xin anh chị tha thứ ".Vương Uy Vũ lúc này cũng chỉ biết im lặng nhìn Tú Hoa khóc,sóng mũi ông lúc này cũng cay cay ông cũng hiểu được trách nhiệm làm cha làm mẹ là phải cho đứa con mình niềm vui niềm hạnh phúc chứ không phải cứ đưa nó đi theo những mức vạch mà mình đã vạch sẵn ra.Tú Hoa thấy Hồng Hoa như vậy thì cũng đến bên cạnh mà ngồi xuống an ủi " Lúc đầu tôi biết chuyện này thì cũng bất ngờ lắm,suốt ngày cứ tra mạng về vấn đề đồng tính nên dần dần cũng hiểu được con của mình.Thôi chị đừng đau lòng nữa ông nhà tui lúc nãy cũng có chút kích động nên có hơi thất lễ "

Hồng Hoa nước mắt lúc này cũng bắt đầu ngừng lại " Sau này tôi sẽ luôn ủng hộ hai đứa nó,chuyện với Đại Vũ cho tôi xin lỗi anh chị giờ thằng bé ra sao rồi ".Tú Hoa lúc này cũng thấy nhẹ lòng " Thằng bé bị chấn thương dù không nặng quá nhưng bác sĩ nói không biết chừng nào mới tỉnh.Sớm hay muộn là phải trông mông vào may mắn ".Quách Đào lúc này cũng đã tiêu tan hết sự nóng giận của ông,liền đưa tay đến Vương Uy Đình hòa giải,thấy thế Vương Uy Đình nhanh chóng cũng bắt tay " Xin lỗi anh chị,vì chuyện của thằng bé Tiểu Vũ,chúng tôi bây giờ cũng đã hiểu.Nhưng món nợ anh chị cho tôi một thời gian nữa được không bây giờ chúng tôi không thể hoàn trả ngay được ".Quách Đào thấy thế cũng vội nói " Chuyện lúc nãy nhất thời quá nóng giận nên tôi mới nói như vậy.Chuyện tiền bạc sau này cứ kêu con trai anh chị chăm sóc Tiểu vũ trả từ từ vậy haha " nói rồi hai người đều bất giác cười to bỏ mặt hai người phụ nữ lúc này không hiểu gì mà nhìn.Một hồi lâu họ mới hiểu ra nên cũng nhìn nhau mỉm cười " Anh chị có thể cho chúng tôi biết Tiểu Vũ đang nằm ở bệnh viện nào không vậy? Chúng tôi muốn đến thăm thằng bé dù gì lỗi cũng ở hai người chúng tôi ".Tú Hoa nắm tay Hồng Hoa bây giờ họ cứ như xui gia vậy " Hai vợ chồng tôi cũng định đến thăm thằng bé,anh chị đi chung luôn đi ".

" Vậy thì phiền anh chị quá! " nói rồi bốn người họ cùng nhau ra xe.

End chap 25

Có chuyển biến... ( chap này hơi ngắn a~)

Ở bệnh viện lúc này Vương Thanh cũng nhanh chóng quay trở lại,thấy Tuệ Uyên ôm Đại Vũ khóc cũng đành đỡ cô ta dậy." Tôi tới rồi,cô có thể trở về nhà nghỉ ngơi đi ngày mai còn đi học! " Tuệ Uyên vội lau hai hàng nước mắt nãy giờ " Ừ vậy tôi về trước.Mà này chăm sóc cậu ấy tốt một chút nhưng đừng quên chăm sóc bản thân mình nữa,tôi sợ sau khi Đại Vũ tỉnh dậy thì lại vì cậu mà đau lòng nhớ đó ".Nói rồi Tuệ Uyên cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng mà về nhà của mình.Vương Thanh lúc này lại nhẹ nhàng ngồi xuống,bàn tay vẫn nắm chặt lấy người đang nằm trên giường kia " Bảo bối,thấy không em chỉ ngủ thôi mà bao nhiêu người lo lắng như vậy mau tỉnh dậy mau mau được không.Tỉnh dậy cùng anh xem phim hoạt hình songoku mà em thích,tỉnh dậy cùng đi ăn món Địa Tam Tiên với anh,cùng nhau đi chơi nữa.Mau tỉnh đi được không.Anh biết là em nghe thấy đó nhưng em ngủ say quá đi mau thức dậy đi nhé bảo bối" Những thanh âm nhẹ nhàng cũng truyền vào tai của Đại Vũ.

Bất tỉnh nhưng không phải là không thể nghe thấy gì,không thể cảm nhận điều gì.Đôi khi những lời nói yêu thương,những nỗi đau của bạn đều được người đó nghe và hiểu hết đấy.Yêu nhau chỉ cần nhìn qua đôi mắt cũng thấu hiếu được nhau mà.Dù không thể thức tỉnh nhưng những lời nói của Vương Thanh,của mọi người nói đều được Đại Vũ nghe thấy!

Đúng lúc Vương Thanh nói những lời này với Đại Vũ,đều được 4 người kia nghe thấy.Hồng Hoa từ bên ngoài nhìn vào căn phòng này lại chợt đau lòng bà thấy thì ra con mình vẫn còn một góc khuất trong lòng.Góc khuất mà người mẹ như bà không bao giờ thấu hiểu được,bà đi tới ôm lấy con trai mình từ đằng sau " Con trai mẹ xin lỗi! những năm qua mẹ cứ tưởng đã thấu hiểu được con nhưng lại không phải như thế " một lần nữa nước mắt bà lại rơi xuống.Vương Thanh từ đằng sau thì cũng thấy bất ngờ liền qua lại lau đi nước mắt của bà " Mẹ cũng tới đây sao,con xin lỗi con vốn dĩ bất hiếu.Không làm tròn bổn phận của người con trai này,nhưng quả thật con rất yêu em ấy trong trái tim con mãi mãi củng chỉ có em ấy con xin lỗi " nói rồi cậu ôm bà vào lòng.Hồng Hoa thấy vậy cũng lấy tay sờ lên đầu đứa con bao nhiêu năm qua mà mình đã nuôi nấng " Mẹ cũng xin lỗi,mẹ không hiểu được con.Từ nay mẹ không cấm cản chuyện của con với Tiểu Vũ nữa,mẹ chỉ cần nhìn thấy con trai mẹ hạnh phúc hiểu không "." Con cám ơn " lúc này cậu cũng thấy ba Uy Vũ,ba Quách Đào,mẹ Tú Hoa cũng ở đó liền giật mình nhưng nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra cậu vội nói " Con cám ơn ba mẹ rất nhiều.Cảm ơn ba mẹ vì đã hiểu được thứ tụi con muốn và thứ tụi con cần ".Quách Đào lúc này cũng bất giác mở miệng " Vậy sau này đối xử với Tiểu Vũ nhà chúng ta tốt một tí là được rồi ".Trong căn phòng lúc này chợt cảm nhận được sự ấm áp,sự hạnh phúc đến lạ thường,cậu nhanh chóng ghé sát miệng của mình vào tai Đại Vũ mà nói nhỏ " Em có nghe ba mẹ nói gì không.Họ đang chút phúc cho chúng ta mau tỉnh dậy đi nhé "

Vừa nói xong bất giác tay Đại Vũ có chút chuyển động.

End chap 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.