Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 16





Vân Thâm Bất Tri Xứ

Hiếm khi Lam Tích Vụ xuất thần không chú ý nghe giảng như hôm nay. Chẳng hiểu sao hôm nay mi mắt Lam Tích Vụ giật liên hồi, nàng cảm thấy hôm nay sẽ phát sinh việc gì đó.

Hôm qua phụ thân nàng dẫn theo các sư huynh Lam thị đến Mạc Gia trang diệt tà tuý đến giờ vẫn chưa thấy về. Hết giờ nghe giảng, Lam Tích Vụ cùng nhóm người Lam Y trở về tiểu viện của mình, lấy ra một phù triện còn trống, dứt khoát viết một mạch từ đầu đến cuối, sau đó đem phù triện phóng lên trời, nhìn nó bay về hướng Mạc Gia trang. Lam Y tiến đến bên cạnh nàng hỏi thăm:

"Tích Vụ, ngươi là đang lo lắng cho Hàm Quang Quân sao? Hay là..." tiểu cô nương ranh mãnh nói "Ngươi đây là đang lo lắng cho Tư Truy sư huynh?"


Lam Tích Vụ đương nhiên biết Tư Truy sư huynh trong lời Lam Y. Lam Tư Truy là đệ tử của phụ thân nàng, cùng với nàng thụ giáo âm luật từ phụ thân. Phụ thân rất ít khi mang nữ tu tiểu bối ra ngoài săn đêm, nên mang theo Lam Tư Truy so với nàng nhiều hơn vài lần. Bất quá, tại sao nàng lại phải lo lắng cho Lam Tư Truy?

Lam Tích Vụ bình tĩnh nhìn Lam Y thắc mắc. Dưới cái nhìn không khác Hàm Quang Quân chút nào này của nàng, Lam Y liền giơ tay xin hàng, che mặt ngồi xuống ai oán nói:

"A được rồi được rồi ngươi đừng nhìn ta như thế. Ta chỉ là đoán mò thôi. Nhưng mà ngươi không thấy Tư Truy sư huynh rất... tuấn lãng sao?"

Lam Dung đang ngồi một bên híp híp mắt, như là nhận ra cái gì đó:

"Ai yo, A Y đây là tâm duyệt Tư Truy sư huynh sao?"

Lam Y dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, là độ tuổi thiếu nữ hoài xuân a, nghe thấy người ta một câu nói trúng tiểu tâm tư của mình liền thẹn quá hoá giận, giậm chân muốn đánh người. Lam Dung nhẹ nhành linh hoạt tránh tránh né né cười đùa một lúc mới nhận ra linh điểu không biết xuất hiện lúc nào đang đứng trên bài, cúi đầu rỉa lông. Lúc này mới cùng Lam Y dừng lại, đến trước bàn xem xét:

"A Hoàng thật là thông minh. Ban đêm Vân Thân Bất Tri Xứ cấm đi lại, nó có thể giúp chúng ta truyền thư nha. Ta cũng muốn nuôi một con"


A Hoàng chính là con linh điểu mà mấy năm trước Lam Hi Thần tặng cho Lam Tích Vụ, lại được cho ăn bao nhiêu là thú đan cùng linh đan. Cuối cùng cũng không phụ kì vọng của Lam Tích Vụ, có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể truyền tin, thỉnh thoảng Tích Vụ bận rộn nó còn có thể ngậm mấy khối bạc vụn, đeo trước cổ một cái túi nho nhỏ bay xuống núi mua chút đồ ăn. Lam Hi Thần lần thứ hai nhìn thấy con linh điểu mình tặng cho chất nữ kia chính là lúc thấy nó mỏ ngậm bạc, cổ đeo túi chuẩn bị đi chợ. Một người một chim cứ thế nhìn nhau một lúc, Lam Hi Thần có chút cười không nổi.

A Hoàng thấy cảm giác có người chạm vào mình cũng không tránh, để mặc các nàng vuốt ve bộ lông bóng loáng của mình. Lam Y cùng Lam Dung vô cùng thích nó. Trong mắt các nàng, khuyết điểm duy nhất của con linh điểu này chính là tên của nó, A Hoàng. Nghe thôi cũng phụt cười.

Nhìn linh điểu của mình bị Lam Dung ôm vào lòng vuốt tới vuốt lui, Lam Tích Vụ chậm rãi nói:

"Hôm nay ta luôn cảm thấy tâm thần bất an, hình như sắp sảy ra đại sự"

Lam Y nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, lại thấy Lam Tích Vụ hôm nay biểu hiện khác mọi hôm, vội trấn an:

"Người đừng lo lắng. Phụ thân ngươi chính là Hàm Quang Quân nha, có thể sảy ra chuyện gì chứ."

Hàm Quang Quân làm sao có thể sảy ra chuyện chứ? Lam Tích Vụ đối với điểm này là không thể phản đối. Lam Dung thì lén huých tay Lam Y nói nhỏ:

"Người ta là đang quan tâm phụ thân mình. Người bớt nói đi một chút"


Lam Y cứng miệng. Nàng nói gì sai sao?

Mà đến buổi chiều, Lam Tích Vụ cuối cùng cũng biết là đã phát sinh chuyện gì. Từ trước đến nay Lam thị Tiên phủ trước nay yên tĩnh bình thản lại có thêm một con lừa kêu la om xòm ngoài sơn môn. Nghe các sư tỷ nói, lần này Hàm Quang Quân ra ngoài trở về, ngoài mang về một quỷ thủ cực kì tà tuý mà còn xách theo một nam tử trẻ tuổi về cùng. Người kia tên là Mạc Huyền Vũ, là đoạn tụ. Mà mẫu thân của Lam Tích Vụ là nam tử, nên Hàm Quang Quân cũng là đoạn tụ.

Đến khi dùng bữa tối thì câu chuyện đã thay đổi theo một hướng khác. Nghe nói Hàm Quang Quân đem Mạc Huyền Vũ kia về Tĩnh Thất, chính là Tĩnh Thất trước nay hiếm người có thể đặt chân vào nha.

Lúc chuẩn bị đi ngủ thì A Hoàng mang thư của Lam Y đến cho Lam Tích Vụ. Lam Tích Vụ đưa lá thư đến dưới ánh nến nhìn qua, có chút dở khóc dở cười:

[Tích Vụ, ta nghe nói Mạc Huyền Vui kia nhìn lén phụ thân người tắm, sau đó bị cha ngươi xách cổ về Tĩnh Thất đấy. Ngươi sắp có kế mẫu sao?]





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.