Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 30





Sau khi đem tiền bồi thường cho chủ quán, Lam Tích Vụ cùng Kim Lăng yên lặng thu thập đồ vật bài trí ở đại sảnh đã loạn thành một đoàn, đến khi nơi này miễn cưỡng chấp nhận được mới nhìn nhau một cái rồi lần lượt lên lầu hai nghỉ ngơi. Đến lúc Ngụy Vô Tiện trở về, chỉ thấy trong đại sảnh không còn bóng dáng ai cả, chỉ còn lại chưởng quỹ ngồi ở một bên đau đầu nhìn sổ sách. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, những tiểu bằng hữu này hôm nay thật tự giác, cả đám đều đã ngoan ngoãn đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Các đệ tử thế gia cùng nhau thành một nhóm đi theo sau Lam Vong Cơ ra khỏi cửa thành. Lam Tích Vụ theo sát sau lưng Lam Vong Cơ, gia bào bạch y vân văn sạch sẽ, thần sắc bình tĩnh. Nếu như không phải buổi sáng xuống dưới đại sảnh cái hố kia vẫn còn nguyên, mà chỗ cái bàn dài hôm qua đã có một cái mới thay thế, đám tiểu bối còn cho rằng tất cả những việc tối qua phát sinh đều là do bọn hắn nằm mơ.


Âu Dương Tử Chân thấy Lam Vong Cơ ở đây cũng không dám lại gần Lam Tích Vụ, hơi có chút buồn bã ỉu xìu đi theo đoàn người. Mà Kim Lăng tối hôm qua trước khi vào phòng bị Lam Tích Vụ ném cho một bình dược vào ngực. Dược bình đó là đựng thuốc chữa thương độc môn của Lam Tích Vụ, hiệu quả vô cùng tốt, mấy vết bầm tím trên mặt do ẩu đã cũng hoàn toàn tan hết. Thấy Lam Tích Vụ sắp rời đi, ánh mắt hắn không tự chủ quét qua vài lần, sau đó nhanh chóng thu hồi.

Lam Vong Cơ giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không để ý đến bọn tiểu bối bên này có gì khác thường. Nguỵ Vô Tiện lại rảnh rỗi chạy tới trêu chọc Kim Lăng, thấy tiểu tử kia muốn gọi Tiên Tử đến liền ba chân bốn cẳng chạy về bên cạnh Lam Vong Cơ. Bọn tiểu bối một đường nào loạn, cuối cùng chia tay ở thành môn, ai về nhà nấy.

Nửa tháng sau, đoàn người rốt cuộc về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Tích Vụ biết phụ thân cùng Ngụy Vô Tiện muốn đi xử lý chuyện quỷ thủ kia, cũng không đi theo, thu xếp nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau liền trở lại Trúc Thất tiếp tục nghe giảng. A Hoàng trước đó bị nàng hạ lệnh quay về trước,ở chỗ hai người Lam Y Lam Dung được chăm sóc rất tốt, thấy Lam Tích Bụ trở về liên kêu lên hai tiếng, bay đến đầu vai nàng đứng vững. Lam Tích Vụ đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, ngẩng đầu nhìn Lam Y Lam Dung đang chầm chậm đi đến chỗ mình, thần sắc liền nhu hoà đi mấy phần, nói:

"Lâu rồi không gặp."


Lý Băng tiên sinh bình thường vẫn giúp đỡ xử lý sự vụ của Lam gia, gần đây hình như rất bận rộn, cũng ít đến Trúc Thất, nhóm nữ tu thấy tiên sinh không đến liền tụ tập một chỗ rì rầm nói chuyện phiếm. Lam Y Lam Dung tiến đến trước mặt Lam Tích Vụ, quấn lấy nàng muốn nghe nàng kể những chuyện đã phát sinh lần này. Những người khác nghe thấy vậy, cũng đều hiếu kì xoay đầu lại.

Lam Tích Vụ bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, chỉ bỏ qua đi một số chi tiết nhỏ không đáng kể, ví dụ như loại sự tình có chút mất hình tượng giống kiểu mình tay không bẻ gãy cổ một con tẩu thi chẳng hạn.

Đợi nàng kể xong, nhóm nữ tu trong Trúc thất đều nhỏ giọng khóc lên, Lam Tích Vụ biết rõ đám nữ tử yếu đuối này tuyến lệ phát triển đến mức nào, chỉ kiên nhẫn đợi các nàng khóc đủ. Lam Dung lau lau khóe mắt ngập nước, thấy thiếu nữ trước mặt vẫn là một bộ dáng cực kì bình tĩnh, bất giác có chút mất mặt, lại mở miệng nói:

"Xem ra kế mẫu kia của ngươi thực sự là có bản lãnh.... Cũng tốt, về sau chúng ta nhìn thấy hắn sẽ liền chào hắn một tiếng Lam Nhị phu nhân."

Các nữ tu khác đều khẽ gật đầu, hiển nhiên vì Lam Tích Vụ vô tình cố ý miêu tả kĩ càng phong tư trác tuyệt của Nguỵ Vô Tiện mà sinh ra nhiều hảo cảm đối với vị "Lam Nhị phu nhân" này. Nói đi cũng phải nói lại, Nguỵ Vô Tiện ngay từ đầu bị nhận định là "kế mẫu" của Lam Tích Vụ là lan truyền trong nội bộ nhóm nữ tu Lam gia, mà kẻ tung ra tin đồn hiện còn đang nắm chặt tay áo Lam Tích Vụ đắm chím trong một màn Hiểu Tinh Trần đạo trưởng tự sát mà bi thương không thể kiềm chế. Mà Lam Thị gia quy quy định nam nữ khác biệt, cho nên Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi cùng đám nam tu đi cùng Lam Tích Vụ đối với chuyện này nửa điểm cũng không biết. Có lẽ tin đồn cũng truyền đến tai một vài vị trưởng bối nhưng trong số đó khẳng định không có Lam Khải Nhân lão tiên sinh.


Đợi các nàng khóc đủ, Lam Tích Vụ mởi sửa sang tay áo của mình đã bị nắm chặt đến rúm ró, sau đó đi đến chỗ Lý Băng tiên sinh bình thường hay đứng, trước mặt đám nữ tu vừa khóc đến đỏ mắt đem tay vươn vào trong túi càn khôn. Mấy vị nữ tu có chút quen thuộc với tính cách của nàng trong mắt liền lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chỉ thấy Lam Tích Vụ vừa mới trở về liền cùng Lý Băng tiên sinh thức trắng đêm trò chuyện sau đó uỷ thác trách nhiệm sắc mặt bình thản nhìn quanh Trúc Thất một lượt, sau đó từ túi càn khôn lấy ra một sấp bài thi, nói:

"Lý Băng tiên sinh có chuyện, phân phó ta làm giám thị. Mời các vị đem thư tịch có liên quan để sang bên phía tay phải mình, đừng làm Tích Vụ khó xử, quy củ mọi người đều biết."

Nửa ngày, mấy nữ tu nhìn giấy thi vẫn trống không trước mặt mình, trong lòng liền kêu thảm một tiếng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.