Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 7





Sau khi tan học, vị Lam gia tiên sinh kia cũng không vội rời đi, ngược lại cười nhẹ nhàng đứng lên, tại giảng đài nhìn xuống một đống Lam gia gia đệ tử đang nhấp nhổm, chậm rãi lên tiếng:

"Lam gia gia quy ta mong các ngươi đều nhớ kĩ. Hôm nay ta đối với các ngươi đề ra hai cái yêu cầu"

"Các vị ngồi bên dưới, ai có thân nhân mất mạng trong loạn Bất Dạ Thiên, chịu qua thống khổ vĩnh biệt mà đối với Di Lăng lão tổ mang hận ý, ta có thể hiểu. Bất quá, không biết rõ sự việc thì không được đàm tiếu. Đây là một"

"Lam Tích Vụ thân phận có chút đặc biệt, nhưng ở trận vây quét Loạn Táng Cương nàng bất quá chỉ mới đầy tháng, cũng chưa từng được Di Lăng lão tổ ban cho cái gì, nàng là vô tội. Bởi vậy, ta không hi vọng Lam gia đệ tử vì thân phận của nàng mà có ý đồ xấu. Đây là hai"


"Hi vọng các người nhớ rõ Lam thị gia quy cho ta, đừng lỗ mãng làm bậy, cũng đừng hồ ngôn loạn ngữ. Các người giải tán đi"

...

Tiên sinh vừa rời khỏi, Lam Tích Vụ liền bị bao vây. Nàng dừng bút, ngẩng đầu nhìn thấy người ban nãy chủ động chào hỏi Lam Y dẫn đầu các Lam gia nữ đệ tử, gác bút lại, sắc mặt bình thản hỏi:

"Có chuyện?"

Nàng vừa lên tiếng, nhóm tiểu nữ hài trước mặt lại nhìn nhau xì xào, cuối cùng có mấy người gấp gáp đẩy đẩy Lam Y đang đứng đầu, Lam Y có chút đỏ mặt, Lam Tích Vụ thì kiên nhận nhìn nàng ta. Cứ như vậy lôi lôi đẩy đẩy một hồi, Lam Y cuối cùng cũng mở miệng, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ:

"Cái kia... vừa rồi chúng ra tuỳ ý đàm tiếu ngươi là chúng ta sai, thật...thật xin lỗi"

Nàng dẫn đầu, đám nữ hài đằng sau nàng như được mở thông đạo, nhao nhao nói xin lỗi.

"Ừ, chúng ta là không để ý..."

"Là chúng ta sai, mong ngươi bỏ qua"


Có lẽ Lam Tích Vụ cũng may mắn, trong Trúc Thất này người có thân nhân mất mạng trong đêm Bất Dạ Thiên chỉ có mấy người, mà khi nãy tiên sinh một phen giáo huấn bọn họ cũng biết điều hơn một chút, không giống như Lam Y có thể thân thiết với nàng nhưng cũng đối nàng xin lỗi, tỏ vẻ từ này sẽ không đem Lam Tích Vụ nàng dùng Di Lăng lão tổ buộc chung một chỗ mà đối đãi. Lam Tích Vụ cũng không nhận ra nét mặt của mình khi nhìn những người này đã mềm mại hơn maya phần, không còn lãnh đạm như ngày mới tới. Nàng nhẹ giọng nói

"Không ngại"

Nàng cũng không ngại gánh chịu tội nghiệp của thân mẫu mình, người kia chính là người ban cho nàng cơ hội được sống trên đời, nhưng nghe mấy cái nữ hài này nói xin lỗi không hiểu sao thoáng chốc nàng lại thấy tâm mềm ra, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xúc động không tên chậm rãi sinh sôi.

Thấy Lam Tích Vụ không so đo chuyện khi nãy mình thất ngôn, đám tiểu nữ hài người lớn nhất không quá mười tuổi liền nhao nhao nở nụ cười, tụ lại một chỗ líu ríu luận bàn, như là muốn để Lam Tích Vụ gia nhập cùng các nàng:

"Ngươi tên Lam Tích Vụ phải không? Tên nghe thật êm tai nha"

"Một tháng chúng ta có thể hạ sơn vài lần, đến lúc đó chúng ta mang ngươi đi chơi a"

"Nghe nói trước kia ngươi sống ở Vân Mộng phải không? Vân Mộng như thế nào? So với Cô Tô chúng ta có khác lắm không?"

"Ta có thể gọi ngươi là Tích Vụ chứ? Chúng ta có thể đi ôm thỏ nhỏ nha, Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều thỏ nhỏ"


...

Vừa thấy nàng trở lại phòng, Nguyệt phu nhân lo lắng hơn nửa ngày liền tiến đến, thấy thần sắc của Lam Tích Vụ không tệ mới yên tâm. Đưa tay đón lấy thi thư trên tay Lam Tích Vụ, Nguyệt phu nhân vừa cười vừa nói:

"Nhìn Tiểu tiểu thư thật cao hứng thế này, Hàm Quang Quân cũng Tông chủ ắt cũng yên tâm."

Cao hứng?

Lam Tích Vụ quay đầu nhìn mình trong gương, nét mặt cũng không có gì thay đổi a. Nhưng mà Nguyệt phu nhân dù sao cũng có kinh nghiệm chăm sóc nữ hài, chỉ nhìn một chút liền nhận ra sự biến hoá của nàng. Vẫn là một khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh cảm nhưng khí tức đã bắt đầu ôn hoà đi nhiều, không còn giống như Hàm Quang Quân lúc sau khi xuất quan quanh thân chỉ toàn cảm giác tịch mịch. Thiết nghĩ hôm nay tới Trúc Thất hẳn là không bị khi dễ đi. Như này liền vô cùng tốt, Nguyệt phu nhân cũng thấy trong lòng được an ủi. Nếu Tiểu tiểu thư có thể cười nhiều một chút thì tốt, nàng mới bao lớn, nữ hài tử vốn nên là cùng mấy tiểu bằng hữu vui vẻ chơi đùa.

(Lời tác giả: Cảm giác hài tử Lam gia đều rất dễ thân cận, cho nên muốn để tiểu Tích Vụ được thụ hưởng không khí gia đình ở Lam thị tiên phủ)





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.