Thật lâu về sau, tôi quay trở lại. Nhưng mà, Lí Chấn Vân đã mất rồi, vĩnh viễn rời đi thế giới này, vĩnh viễn rời xa tôi.
Từng có người nói, yêu một người đồng tính, bình thường sẽ không có được kết quả tốt, cho dù là trong tiểu thuyết cũng phải có một người mất đi, không thì là cả hai người, nắm tay nhau mà chết, vì thế, người ta không ngừng bày ra trên trang sách những chuyện như tai nạn xe cộ linh tinh, tôi khi đọc cảm thấy vừa phẫn nộ vừa không tin, nhưng lần này, tôi đã nếm thử rồi, biết nói gì đây, ngoài mấy chữ, nhân sinh như hí, hí như nhân sinh, đời người là trò chơi, trò chơi là đời người.
Cậu ta không có phát sinh gì ngoài ý muốn, chỉ là vô thanh vô thức, cậu ta chấm dứt sinh mệnh mình.
Tôi đã từng nghĩ, có thể làm cho cậu ta lựa chọn con đường này, làm sao có thể là do mình. Cho dù chuyện đau xót nhiều năm trước chưa phai mờ, cậu ta cũng sẽ không làm ra chuyện thế này. Khi bình tĩnh xem lại, tôi là sau khi yêu cậu ta mới sống ở trong thế giới của riêng mình, còn cậu ta thì khác, thiên tính nhạy cảm tạo nên cho Lí Chấn Vân một lối xử thế tự bế, cậu ta không hòa vào thế giới này, thế giới này cũng không dung được cậu ta, cho tới lúc mất đi, cậu ta vẫn không muốn để cho thanh tuyền của người khác rót vào bình thủy của mình, điều này, cho đến tận khi mãi mãi mất đi cậu ta, tôi mới sâu sắc hiểu được.
Nhưng mà, hiểu được thì sao chứ, tôi vẫn không thể làm nguôi nỗi đau cùng tận này trong lòng, đôi khi tựa vào bia mộ của cậu ta, nhớ lại những năm tháng của tuổi mười tám cho tới tận khi lần cuối cùng gặp mặt của hai chúng tôi, tôi thấu hiểu được cái gì gọi là đau đứt ruột gan, tôi cảm thấy được trong một tháng bi thương ấy, tôi đã cho rơi nước mắt của cả đời mình, tôi là thằng đàn ông nhu nhược, chuyện mười tám tuổi năm ấy cũng là vì sự cuồng ngạo của tuổi trẻ, bị người khác giật dây, nếu là tôi, tôi chẳng bao giờ làm được chuyện ấy. Mà không những nhu nhược, tôi còn là thằng đàn ông thất bại, ngu xuẩn, dùng một phương thức khốc liệt như vậy để chiếm được cậu ta, sau cùng lại vĩnh viễn mất đi.
Ngồi bên mộ Lí Chấn Vân, là khoảng cách gần nhất tôi có thể, nhưng cũng là khoảng cách xa xôi nhất, trong dòng nước mắt lăn dài, tôi nhớ lại có người đã từng nói, thế giới này khoảng cách xa nhất, không phải sinh ly tử biệt, mà là tôi đứng ở trước mặt người, người không biết tôi yêu người biết bao. Nhưng tôi lại nghĩ câu nói dó sai rồi, khoảng cách xa nhất vĩnh viễn là sinh với tử, nếu cậu ta có thể sống lại, tôi nhất định phải nói ra tấm lòng mình.
Nhưng mà, điều này là mãi mãi không thể.
Nếu bạn yêu một người, vẫn là nhanh nói ra đi, bởi vì đợi cho đến khi bạn muốn nói, có lẽ trời xanh sẽ không cho bạn cơ hội này.
….
Cho đến khi có thể khống chế nỗi đau của mình, tôi lại chuẩn bị rời đi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới, ngày bay, tôi cẩn thận xem lại từng món đồ nhỏ của mình, những thứ mang dấu ấn về cậu ta, tôi muốn cả đời này phải nhớ về chúng, như nhớ về một người tên Lí Chấn Vân.
Khi tôi thu dọn chồng sách của mình, ngoài ý muốn thấy được một phong thư, bên trái kí tên là Lí Chấn Vân. Cái tên có biết bao quen thuộc, hiện giờ không bao giờ có cơ hội … có thể thốt ra.
Rơi ra cùng là một tờ giấy nhỏ, ghi lại bút tích của đồng nghiệp: Thư của anh, kẹp ở trong sách, tôi có việc ra ngoài.
Đó là đêm trước khi tôi xuất ngoại, cậu ta gửi tới sau buổi gặp cuối cùng, ngày đó tôi không ở nhà, đồng nghiệp kí nhận giúp, còn cẩn thận kẹp vào sách của tôi, vận mệnh cũng theo đó mở ra một trò chơi lớn cho cuộc đời.
Ngày hôm đó, đồng nghiệp quên báo lại, tôi trong tâm lý hỗn loạn cũng buộc vội quyển sách đó mang đi —– thật là chuyện nhỏ a, bất tri bất giác thay đổi cả một sinh mệnh.
………
Bên trong chỉ có đơn giản mấy câu: Nếu có kiếp sau, tôi sẽ lại cô đơn cả đời, bởi vì người tôi yêu không yêu tôi.