Ba tháng đầu sau đại hôn diễn ra yên bình như trong ký ức, Minh Dạ rất thích bầu không khí này, như thể trên thế gian này chỉ còn hai người họ.
Trong mắt chỉ có nhau, tay trong tay, ôm thật chặt.
Hắn biết sự yên bình này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng hắn muốn sống thế này lâu hơn chút nữa.
Để những sinh tử, d.ục vọng ích kỷ tránh xa bọn họ.
Hay ít nhất, tránh xa Tang Tửu.
Sau đại hôn, hầu như đêm nào họ cũng dây dưa không rời, Minh Dạ lấy cớ hợp tu dụ dỗ Tang Tửu. Thế nên lần này nàng không gặp tình trạng khí đục cắn trả.
Tang Tửu và Minh Dạ ngồi trong đình ngắm cảnh đêm.
Minh Dạ đang nghe Tang Tửu xác định các vì sao trên bầu trời, nàng nói “Ta ở dưới đáy sông Mặc, chưa từng ngắm sao ở khoảng cách gần như vậy.”
Minh Dạ không khỏi nở nụ cười.
Hắn kéo Tang Tửu vào lòng, vuốt tóc nàng “Sau này chỉ cần nàng muốn ngắm, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đến ngắm.”
Chỉ cần Tang Tửu thích là được.
Tang Tửu hơi xấu hổ, nhưng trong lòng vui mừng không thôi “Minh Dạ, chàng thật tốt.”
Hóa ra được gả cho Minh Dạ là một chuyện tốt và hạnh phúc như vậy.
Tang Tửu nhìn chằm chằm Minh Dạ nghĩ: Minh Dạ, may là ngày đó ta nhặt được chàng.
Ta chưa từng hối hận vì nhặt được chàng, cứu chàng và cả yêu chàng.
Nụ cười của Tang Tửu quá rực rỡ, đứng trong bóng tối nhưng hắn cảm giác quanh mình có ánh sáng.
Minh Dạ hôn lên môi Tang Tửu.
Sau khi Thiên Hoan tỉnh dậy nghe thấy Minh Dạ đã thành thân, nàng không dám tin đây là sự thật, đến khi tận mắt nhìn thấy.
Hình ảnh Minh Dạ và Tang Tửu âu yếm yêu thương như cây đinh chọc vào mắt nàng.
Minh Dạ chưa từng để ai lại gần mình, Thiên Hoan ngây người nghĩ.
Nhưng bây giờ huynh ấy lại chủ động hôn cô ta.
Nỗi căm tức tột cùng ăn mòn trái tim nàng.
Mùi vị đố kị thật khó chịu.
Minh Dạ chậm rãi rời khỏi môi Tang Tửu, vô ý quay đầu liếc nhìn bóng dáng rời đi của Thiên Hoan.
Thờ ơ hiện rõ lên trong mắt hắn.
Tang Tửu bị hôn đến mơ màng, đang cố gắng điều hòa nhịp tim đập mạnh dữ dội trong vòng tay Minh Dạ.
Đã lâu vậy rồi mà nàng vẫn dễ bị chọc ghẹo như vậy!
Nàng nắm lấy thắt lưng của Minh Dạ, xấu hổ quá đi mất, không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Minh Dạ cúi đầu nhìn Tang Tửu, nhìn thấy nàng, phiền muộn trong lòng hắn nhẹ hẳn đi.
“Chi bằng chúng ta về tẩm điện nghỉ ngơi trước đã.”
Tang Tửu nghe Minh Dạ gợi ý, bèn hiểu ra, lại hợp tu nữa rồi.
Nàng đúng là một tiểu trai tinh ngày đêm lao lực.
Tang Tửu ngủ đến gần trưa như thường lệ.
Thiên Hoan bước vào trong điện không khỏi cười lạnh, quả nhiên là yêu tinh dưới đáy sông, không biết lễ phép.
Tang Tửu không biết thái độ của Thiên Hoan với nàng, nhưng nàng vẫn nhiệt tình chào hỏi “Thánh nữ Thiên Hoan, cô tỉnh rồi à?”
Thiên Hoan không trả lời, cách trang trí của tẩm điện khiến móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tẩm điện của Minh Dạ trước giờ lạnh lẽo, không chịu bày trí thứ gì, cả người cũng hiếm khi quay về ở, hoang vắng như thể một cung điện trống.
Những cảm xúc u ám bị kìm nén của Thiên Hoan ngày càng lớn.
Nhưng bây giờ, khóe mắt nàng đỏ lên vì tức giận.
Nàng thấy rõ, y phục của Minh Dạ và Tang Tửu đặt cạnh nhau, trong điện bày rất nhiều món đồ chơi kỳ lạ, là những thứ mà nữ tử thích.
Y phục Tang Tửu mặc hôm nay cùng kiểu với Minh Dạ, là Minh Dạ sai người làm sao?
Tang Tửu thấy sắc mặt Thiên Hoan không ổn, hơi nghi ngờ hỏi “Thánh nữ Thiên Hoan?”
“Thánh nữ Thiên Hoan, cô sao vậy?”
Thiên Hoan lấy lại tinh thần “Không có gì.”
Nàng nhìn Tang Tửu, không thể giữ ả trai tinh này nữa.
Đừng trách ta, là ngươi ép ta.
“Không ngờ từ lần cáo biệt trước, khi gặp lại, Tang phu nhân đã thành thân với Minh Dạ rồi.”
Tang Tửu hơi xấu hổ nói “Lúc chúng ta thành thân, cô vẫn còn hôn mê, bây giờ cô cũng tỉnh rồi.”
“Đúng vậy, cũng nên tỉnh rồi.”
Tang Tửu không nghe rõ Thiên Hoan thì thầm “Thánh nữ Thiên Hoan, cô nói gì vậy?”
Thiên Hoan cười “Không có gì, chúng ta qua kia ngồi đi.”
Tang Tửu vui vẻ đồng ý “Được.”
“Cô thành thân với Minh Dạ ba tháng qua, có phát hiện vài thói quen của huynh ấy không?”
Thiên Hoan nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói với Tang Tửu.
Thói quen của Minh Dạ …
Tang Tửu nhớ tới chuyện chàng thường thích ôm nàng thật chặt khi cùng nhau hợp tu, ngày thường cũng thích ở cạnh nàng.
Chỉ là Tang Tửu ngại phải nói chuyện này, chỉ lắp bắp “À thì … cũng không phát hiện gì nhiều …”
Thiên Hoan cười khẩy.
“Minh Dạ thần quân ghét nhất người khác bám lấy mình.”
Tang Tửu sửng sốt.
“Huynh ấy bận rộn như vậy, trách nhiệm với chúng sinh tam giới đều đổ lên người huynh ấy, cô ngày ngày bám lấy huynh ấy, nếu huynh ấy không có tinh thần xử lý công vụ, cô gánh vác không nổi đâu.”
Những người chìm trong tình yêu, trong tim trong mắt chỉ có đối phương, sợ mình gây họa cho người ấy.
Tang Tửu siết chặt tách trà trong tay “Minh Dạ, chàng bận như vậy sao?”
“Đương nhiên, là huynh ấy rút một ít thời gian ở cạnh cô, công vụ sẽ không tự dưng mà tan biến, đương nhiên sẽ cần thời gian khác bù vào.”
Ngày nào Minh Dạ cũng đi rất sớm …
Vì chàng rút bớt thời gian nên mới mỗi ngày ở cạnh nàng sao?
Thiên Hoan nhắc nhở Tang Tửu “Nếu trong lòng cô có huynh ấy, thì nên hiểu cho sự vất vả của huynh ấy, sao có thể ngày nào cũng bám lấy huynh ấy, làm huynh ấy không thể an tâm chứ?”
Tang Tửu như bừng tỉnh ngước lên.
“Ta … ta sẽ nói với chàng, nếu chàng bận thì không cần lo cho ta.”
Không, như vậy vẫn chưa đủ.
Thiên Hoan lạnh lùng nhìn Tang Tửu, Minh Dạ là cọng rơm cứu mạng của nàng, nàng sẽ nắm chắc trong tay, nếu có người khác tới cướp của nàng …
Dục vọng tàn sát cuộn trào trong lòng nàng.
“Tang Tửu.”
Minh Dạ cau mày nhìn Tang Tửu và Thiên Hoan trong sân.
Thiên Hoan thấy hắn về sớm, cuống quít đứng dậy đối mặt với hắn “Minh Dạ, huynh về rồi.”
Tang Tửu đứng tại chỗ, do dự không dám qua.
“Qua đây.”
Minh Dạ nhìn thái độ chuyển biến của Tang Tửu chỉ trong nửa ngày, không khỏi nảy sinh cảnh giác.
Hắn nhấn mạnh giọng điệu “Tang Tửu.”
Chung quy Chiến thần vẫn có uy phong của Chiến thần, mặt lạnh đứng đó lên tiếng khiến người khác không dám trái ý.
Minh Dạ thẳng thắn nói “Cô có thể trách ta, là ta đã phụ tin tưởng của cha cô, cô cứ trách ta đi.”
Minh Dạ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt thể hiện sự kiên quyết “Nhưng đừng hòng có chủ ý gì với Tang Tửu.”
“Tránh xa nàng ấy một chút.”
Thiên Hoan bị Minh Dạ dọa sợ, lùi lại một bước.
Minh Dạ cố kiềm hơi thở, bình tĩnh lại “Ta đã sai người giúp cô thu dọn hành lý, ngày mai đừng để ta thấy cô ở đây nữa.”
Thiên Hoan ngẩng đầu, mới phát hiện thiên binh đã vây kín sân, đội trưởng tiến lên hành lễ với nàng “Thánh nữ Thiên Hoan, mời đi theo chúng tôi, hành lý đã thu dọn xong, chúng tôi sẽ hộ tống người đến phủ mới.”
Hộ tống? Nói đúng hơn là giám sát chứ gì.
Thiên Hoan cuối cùng cũng rơi nước mắt, nhìn Minh Dạ nói “Huynh nhất quyết muốn làm như vậy sao?”
Tang Tửu từ phía sau vỗ vỗ vai Tắc Trạch, cười híp mắt nhìn hắn giật mình.
“Hay lắm, Tang Tửu, hiện giờ đến cả cô cũng chọc ta!”
Tang Tửu chắp tay sau lưng “Ta không có, ta thấy Tắc Trạch thần quân đứng nghĩ ngợi tới xuất thần, nên không lên tiếng quấy rầy huynh.”
Tắc Trạch cũng thích tiểu công chúa Trai tộc ngây thơ hoạt bát này, hắn không khỏi thở dài “Không biết Minh Dạ gặp vận may gì, mà cho huynh ấy tìm được người tốt vậy chứ.”
Minh Dạ cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, suốt ngày ngồi bên bàn làm việc, sao kiếm vợ lại dễ dàng như vậy.
Nghe Tắc Trạch nói, Tang Tửu trông không vui lắm “Người tốt thật sao? Sao ta không thấy vậy …”
Tắc Trạch nghe vậy kinh ngạc “Sao lại nói vậy?”
Tang Tửu quay lại nhìn hắn “Ta hỏi huynh, có phải Minh Dạ rất bận không?”
Tắc Trạch cau mày, rất bận à? Sao ta không thấy vậy … gần đây mỗi ngày đều chăm chỉ chạy về nhà mà.
“Quả thật trước đây huynh ấy rất bận.” Tắc Trạch cân nhắc rồi nói “Nhưng gần đây thời gian làm việc không nhiều, hẳn là không bận.”
Chẳng trách Minh Dạ cứ nhất quyết bắt hắn đến hái táo với Tang Tửu, thì ra tâm trạng Tang Tửu không tốt.
Rõ ràng số táo đó bị Minh Dạ gom đi hết, hắn không ăn được trái nào, còn bị chụp mũ là hắn bảo số táo đó ăn rất ngọt.
Vô lý hết sức!
Tang Tửu hơi buồn “Sau khi ta đến, có phải đã làm phiền Minh Dạ lắm không?”
Tắc Trạch mở to mắt “Không có đâu, sau khi cô đến, tâm trạng của huynh ấy tốt lên rất nhiều.”
Trước đi Minh Dạ toàn lạnh lùng ít nói.
Trong lòng Tang Tửu an ủi đôi chút, nhưng vẫn rất phiền muộn “Thánh nữ Thiên Hoan nói, Minh Dạ ghét nhất bị quấy rầy, hơn nữa còn rất bận, ta thậm chí còn không biết mối quan hệ giữa chúng ta mang lại phiền phức cho chàng, sớm biết vậy ta đã …”
“Dừng dừng dừng.” Tắc Trạch ngắt lời nàng “Thánh nữ Thiên Hoan? Cô ấy đã nói gì?”
Tang Tửu phiền muộn bứt lá cây, thản nhiên đáp “Thánh nữ Thiên Hoan đến nói chuyện với ta, có lẽ cô ấy lo ta không quen thuộc Thượng Thanh và thói quen của Minh Dạ, nên nói với ta vài chuyện.”
Sắc mặt Tắc Trạch phức tạp.
Hắn uyển chuyển nói “Dù là thần cũng sẽ có lòng ích kỷ, càng đừng nói đến Thánh nữ Thiên Hoan.”
Tang Tửu hơi bối rối “Huynh nói vậy là có ý gì?”
Tắc Trạch không biết Minh Dạ có thái độ thế nào về chuyện này, bèn chuyển chủ đề “Không có gì, hôm nay ta tới là muốn nhờ cô giúp ta hái táo, đi thôi, đi thôi.”
“Nói tóm lại là Minh Dạ chắc chắn không nghĩ cô đang làm phiền huynh ấy, trước đây cô thế nào, sau này cứ như vậy.”
Tang Tửu không hiểu gì “Huynh nói rõ ràng đi, à phải rồi, chỉ là hái táo thôi, cả ta cũng làm được, sao huynh lại nhờ ta giúp?”
Tắc Trạch thầm mắng Minh Dạ trong lòng “À thì, ta … ta không biết chọn! Táo cô hái rất ngọt, ta sợ ta hái thì không giống vậy!”
Tang Tửu cảm thấy Tắc Trạch không thông minh lắm “Đó là quả tiên, mọc cùng một cây sao có thể chua được. Huynh đợi đó, ta hái cho huynh.”
Tắc Trạch ấm ức vô cùng, thật sự muốn đánh Minh Dạ một trận.
“Không phải nói muốn hái táo sao? Sao còn đứng đây?”
Minh Dạ cau mày nhìn Tắc Trạch, trên cây chỉ có Tang Tửu đang bận rộn, còn Tắc Trạch ung dung đứng bên dưới.
“Huynh còn dám nói? Ta..”
Tắc Trạch đối diện với ánh mắt của Minh Dạ, thậm chí còn chưa kịp đấu mắt thì bực tức đã bốc hơi.
“Ta đi giúp cô ấy hái, đi ngay đây.”
Hàng mày cau lại của Minh Dạ giãn ra.
“Tang Tửu.”
Minh Dạ vẫy tay với Tang Tửu đang ngồi trên cây, hắn ngẩng đầu mỉm cười “Xuống đây.”
Tang Tửu ngoan ngoãn nhảy xuống.
Một tay Minh Dạ vẫn chắp sau lưng, một tay còn lại chính xác bắt lấy tiểu trai tinh nhảy xuống, sau khi nàng đứng vững mới buông tay.
Tang Tửu vừa thấy Minh Dạ thì tim bắt đầu đập nhanh “Minh Dạ, sao chàng tới đây?”
Minh Dạ liếc mắt nhìn Tắc Trạch đang sột soạt hái táo trên cây, rồi đưa tay nhận táo mà Tang Tửu đưa.
“Thánh nữ Thiên Hoan đến từ biệt ta, từ biệt xong thì ta đến đây.”
Tang Tửu ngẩn ra “Sao vừa tỉnh dậy đã đi rồi?”
Minh Dạ kiên nhẫn giải thích “Cha cô ấy giao phó cô ấy cho ta từ lúc còn nhỏ, nhưng hiện giờ ta đã thành thân, cô ấy không thích hợp ở đây nữa.”
“Trước khi cha cô ấy mất cũng để lại cho cô ấy một phủ đệ, còn có một số thuộc hạ cũ, nếu có chỗ nào không tiện, ta sẽ phái người đến giúp.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Tang Tửu cũng không hiểu Thiên Hoan lắm, cho nên cũng không nhiều lời, an ủi Minh Dạ “Thánh nữ Thiên Hoan hiện giờ rất tốt, có chàng chăm sóc, cô ấy sẽ không sao cả, hẳn là cha cô ấy cũng sẽ yên tâm.”
Minh Dạ nhẹ giọng đáp “Ừm.”
Minh Dạ đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác trước đây, hắn cũng sinh ra hoảng sợ với tương lai không biết trước.
“Tang Tửu, nàng sẽ … mãi mãi ở bên ta chứ.”
Tang Tửu cảm thấy hơi lạ “Đương nhiên rồi, chúng ta đã thành thân, vậy ta chính là … là thê tử của chàng, đương nhiên sẽ …”
Nàng chợt nghĩ đến chuyện gì, bổ sung nói “Nếu như chàng muốn …”
Minh Dạ tiến lên một bước, chặn tất cả những lời còn lại trong môi nàng. Minh Dạ mút lấy đôi môi mềm mại của Tang Tửu, vòng tay ôm lấy eo nàng, không muốn nàng rời khỏi.
Bộ dạng của Minh Dạ như muốn nuốt Tang Tửu vào bụng.
Yết hầu của Minh Dạ cuộn lên xuống, giọng trầm khàn “Tang Tửu, đừng rời xa ta.”
Tang Tửu vòng tay ôm Minh Dạ “Ta sẽ … mãi mãi ở cạnh chàng.”
Lời đã nói ra, không thể hối hận.
Tắc Trạch ngồi trên cây, nhìn Minh Dạ và Tang Tửu hôn nhau như ở chốn không người, nghiến răng cắn một miếng táo lớn.