Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 19: Cảnh sắc tươi sáng



Tử Chấn hẹn Sầm Phàm tới một nhà hàng mà ông ta thường lui tới ăn món Thái. Vừa gặp, Sầm Phàm đã nói: “Giám đốc Châu cũng thích ăn món Thái à? Thật là có duyên đấy.” Giám đốc nơi Tiểu Giang xin làm họ Châu nên Sầm Phàm ngộ nhận Tử Chấn là ông giám đốc họ Châu kia.

“Tôi thích món ăn Thái, nhưng chưa từng đến nhà hàng này”, Tử Chấn nói. “Qua tìm hiểu được biết ông rất thích nhà hàng này nên tôi đặt chỗ ở đây, như thế có thể nói là tôi rất có thành ý đúng không?”

Đề tài nói chuyện bắt đầu từ món dứa, rồi thì nước Thái đâu đâu cũng thấy đền chùa linh thiêng, nào thì là Pattaya, Phuket, rồi thì lễ hội té nước, còn cả khu đèn đỏ[1] của Thái, tất cả đều rất tuyệt. Qua ba chum rượu, Sầm Phàm càng nói càng hăng, ông ta còn vỗ vai Tử Chấn nói: “Chú em à, chú em tuy ít tuổi, nhưng rất hiểu lễ nghĩa, anh muốn chúng ta kết tình bạn bè!” Nói đi nói lại, cuối cùng hắn ta kết lại một câu: “Giá mà em đưa ra cũng được đấy, chúng ta thử làm một mẻ xem sao.”

[1] Ở Thái Lan, mại dâm được coi là một nghề hợp pháp. “Khu đèn đỏ” là để chỉ khu vực hoạt động hợp pháp của gái mại dâm ở Thái Lan.

Tử Chấn nói: “Đấy là cái giá mà em viết trên hóa đơn còn hai phần lợi nhuận thuộc về anh.”

Sầm Phàm nghe thấy thế thì vô cùng sung sướng, ôm Tử Chấn chặt hơn, nói: “Chú em à, công ty kia chỉ cho anh một phần, hơn nữa sản phẩm cũng không tốt như của công ty chú em đây. Nếu như chuyện này êm thấm, chúng ta sẽ hợp tác lâu dài. Có điều phải ký một bản thỏa thuận mật nhé?”

Tử Chấn ra hiệu cho Tiểu Giang, rút trong cặp ra một bản thỏa thuận, đưa cho Sầm Phàm. Sầm Phàm đọc một lượt, rồi cầm bút trên tay Tiểu Giang ký tên mình vào tờ giấy đó. Tử Chấn cầm tờ giấy, kiểm tra lại, rồi đưa cho Tiểu Giang, Tiểu Giang cất tờ giấy vào cặp.

Sầm Phàm cười sung sướng, lấy đũa khều cơm trong quả dứa ra ăn. Tử Chấn mở nắp chai nước lọc đang để trên bàn, đứng lên dốc thẳng vào đầu Sầm Phàm.

Sầm Phàm mặt mày ướt sũng, run rẩy, ngỡ ngàng nhìn Tử Chấn, thái độ bực tức.

Tử Chấn nắm lấy cổ Sầm Phàm, kéo ông ta sát lại nói: “Tôi muốn có bằng chứng của Triệu Chấn Đào. Ba ngày sau, vào giờ này, ông đến đây đưa cho tôi.”

Sầm Phàm quá bất ngờ nên không kịp có phản ứng gì, mồm há hốc, mặt đần thối, rất lâu sau mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Bọn mày là ai?”

“Đừng tò mò, không liên quan gì đến ông hết”, Tử Chấn nói. “Chỉ cần ông ngoan ngoãn nghe lời, sau vụ này, thỏa thuận mật kia sẽ trả lại cho ông.”

Giấy thỏa thuận mật kia rất quan trọng đối với Sầm Phàm. Tất cả những thứ ông ta có được như ngày hôm nay đều không cho phép để xảy ra sự việc không nên có kia. Ăn tiền hoa hồng là một việc làm thường thấy trên thương trường, chỉ cần kín đáo, mọi thứ sẽ tốt đẹp. Một khi bại lộ rồi, sẽ bị mọi người bài xích, giống như người phụ nữ ngoại tình bị phát hiện.

Sầm Phàm nói một cách chán nản: “Trên thương trường, Triệu Chấn Đào không có vết đen nào, ông ta hoàn toàn trong sạch.”

Tử Chấn cười: “Nói ông ngây thơ, tôi còn tin. Nhưng nếu ông nói Triệu Chấn Đào ngây thơ thì chỉ có chứng minh ông đồng lõa với hắn.”

Sầm Phàm hỏi: “Muốn chứng cứ như thế nào?”

Tử Chấn nói: “Càng lớn càng tốt, lớn đến mức cho hắn phải ngồi tù, cả đời này cũng không ra được.”

Sầm Phàm cầm chai rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, rồi đập một nhát vỡ tan, nói: “Có tao, sẽ không có nó. Ba ngày nữa, mày hãy chờ lấy cái mày muốn!”

Triệu Chấn Đào mới đọc được có một nửa, tay chân đã run lên cầm cập. Mớ giấy tờ này chẳng cần thiết phải đọc hết, hắn ta biết dụng ý của Tử Chấn. Hắn ta sợ rằng Tử Chấn đúng là muốn dồn hắn tới chỗ chết, dựa vào sự phán đoán của hắn, khả năng đó rất lớn.

Hắn ta nhìn Tử Chấn, giọng khàn lại, nói: “Điều kiện của mày là gì?”

Tử Chấn nói: “Làm thủ tục pháp lý trả lại Nhan Nhan cho mẹ nó.” Nói đến đây, anh như nghĩ ra được trò gì hay, cười khoái chí, vừa cười vừa nói với Triệu Chấn Đào: “Còn nữa, tôi muốn mười triệu.”

Triệu Chấn Đào dường như không còn đường thoát, cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nếu không nghe theo thì chỉ còn con đường chết. Ngọn lửa phẫn nộ đang cháy hừng hực trong người, hắn hét lớn: “Nếu tao không đưa thì sao?”

Tử Chấn với lấy con dao rọc giấy để trên bàn làm việc, kề vào cổ Triệu Chấn Đào, hắn suýt ngã khỏi ghế, Tử Chấn nói vào tai hắn: “Ngồi tù đến chết, hay bây giờ chết? Chọn đi.”

Mắt Triệu Chấn Đào long song sọc, nhưng rồi ánh mắt dự tợn ấy cũng dịu đi, thay vào đó là một thái độ chấp nhận thất bại.

“Tao chọn con đường thứ ba”, hắn ta nói. “Tao sẽ từ bỏ quyền nuôi Nhan Nhan. Mười triệu, đưa cho mày thế nào? Gửi vào tài khoản hay thế nào?”

Tử Chấn khua khua con dao trước mặt Chấn Đào nói: “Gửi cho quỹ từ thiện năm triệu, ông nên tích lấy chút đức về sau. Quyên góp xong, đem giấy tờ chứng nhận về đây cho tôi. Ông hào phóng như thế, không chừng phóng viên, nhà báo sẽ dến biểu dương cũng nên”. Tử Chấn chỉnh lại cà vạt cho Chấn Đào rồi nói: “Khi chụp ảnh nhớ cười lên, hình ông quả thực chẳng đáng yêu chút nào.”

Trò chơi còn chưa kết thúc, Tử Chấn lái xe tới tòa soạn Thuấn Nhân làm việc trước đây. Tử Chấn nói muốn hợp tác với tòa soạn, anh sẽ chi năm triệu vào hợp đồng làm ăn lần này, nhưng anh muốn ký hợp đồng với trưởng ban biên tập Nhan Thuấn Nhân. Ông phó tổng biên tập nghe thấy như vậy thì sung sướng ra mặt, giải thích: “Không vấn đề gì, nhưng trưởng ban biên tập ở đây họ Mã, có lẽ anh Thời nghe nhầm chăng?”

Tử Chấn không chần chừ nói: “Tôi thích cái cô tên là Nhan Thuấn Nhân, tôi muốn làm việc với cô ấy. Nếu cô ấy không đến, thì thôi, bỏ qua chuyện này đi.”

Phó tổng biên tập tòa soạn nhìn Tử Chấn, đành phải đi thông báo cho chủ nhiệm Mã tìm Thuấn Nhan. Bận rộn tìm kiếm nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không liên lạc được.

Tử Chấn nói: “Tôi không có thời gian đợi lâu đâu, Nhan Thuấn Nhân không làm việc ở đây nữa phải không?”

Phó tổng biên tập nói: “Chúng tôi đã liên lạc được với một nhân viên họ Lý từng làm việc ở đây, anh ta có liên lạc với Thuấn Nhân. Thuấn Nhân làm việc ở bộ phận quản lý phát triển sự nghiệp của tòa soạn, là nhân viên xuất sắc của chúng tôi, là một trong mười nhân viên giỏi ở đây, tôi đã đề cử cô ấy rồi.”

Tử Chấn nói: “Ồ, nếu đã như vậy, lúc nãy ông nói có ông trưởng ban biên tập họ Mã đúng không? Tôi nghe nói, ông này cũng được lắm, để ông ta làm trợ lý cho Thuấn Nhân đi.”

Phó tổng biên tập gật đầu: “Thuấn Nhân chắc chắn sẽ là người phụ trách dự án này, để ông Mã làm trợ lý cho cô ấy cũng không vấn đề gì.”

Tử Chấn đứng dậy rời khỏi tòa soạn, trước khi đi anh nói: “Năm triệu đang để ở chỗ Tổng giám đốc Triệu, sau khi dự án này được triển khai, ông cho người bên tài vụ liên hệ với Tổng giám đốc Triệu.”

Việc Tử Chấn đến tòa soạn, ít nhiều cũng mang tính cách trả thù trẻ con. Thuấn Nhân biết anh thật sự không muốn mình quay lại tòa soạn. Anh chỉ muốn cho đám người kia một bài học. Dự án kết thúc, Tử Chấn cũng không ngu đến nỗi mang tiền cho bọn chúng chơi.

Tử Chấn gặp Thuấn Nhân lấy chứng minh thư, lấy tên Thuấn Nhân mua một lúc ba ngôi nhà cao cấp, giấy tờ nhà đều giao hết cho Thuấn Nhân.

“Em hiền lành quá, không biết mưu mẹo trong kinh doanh, nên đừng buôn bán gì hết, cứ làm chủ nhà là được rồi”, Tử Chấn nói. “Hai căn có hai phòng ngủ, một căn có ba phòng ngủ, lắp đặt nội thất bên trong xong là có thể ở được. Em và Nhan Nhan ở căn có ba phòng ngủ, còn lại hai căn em cho thuê, tiền đó để hai mẹ con chi tiêu, và nuôi thêm một cái xe hơi nữa cũng thoải mái. Sau đó, em thích làm gì thì làm, không cần phải để ý đến thu nhập, chỉ cần là việc em thích thôi.”

Thuấn Nhân nói: “Anh giúp em nhiều quá, em không có cách nào đền ơn anh, những cái đó em không thể nhận được.”

Tử Chấn thở dài: “Thuấn Nhan à, mọi thứ không ngừng thay đổi, em không thay đổi thì cũng phải tiếp tục tồn tại. Anh không biết tương lai sau này mình có thay đổi không, nên bây giờ anh muốn là nhiều việc cho em hơn, được không? Anh muốn nhìn thấy em vui vẻ, không phải chịu áp lực cuộc sống, không phải lo lắng, sợ sệt, lúc nào cũng tràn đầy hy vọng, hạnh phúc, anh muốn nhìn thấy em như vậy.”

Thuấn Nhân tay cầm ly nước, vui buồn đan xen. Khuôn mặt trắng hồng bỗng đỏ ửng.

Khuôn mặt không trang điểm đẹp dịu dàng, Tử Chấn ôm lấy Thuấn Nhân rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Đôi môi cô mềm mại và mát lạnh. Tử Chấn luồn tay cởi chiếc áo ngực của cô, người Thuấn Nhân như tan ra thành nước. Đây là việc cô khát khao nhất từ ngày còn con gái, không thể chờ đợi được nữa, Thuấn Nhân như muốn hòa vào cơ thể ấy, lúc này không còn sự ngại ngùng, do dự, anh là của cô, chỉ có thể của mình cô mà thôi. Thuấn Nhân rên lên vì sung sướng, mặc kệ tất cả mọi người trên thế giới này nghe thấy, cũng không sao cả. Toàn thân run lên, Thuấn Nhân ôm chặt lấy Tử Chấn, hôn anh say đắm. Đây là lần đầu tiên cô thấy mình hưng phấn đến thế.

Hai người cứ thế chìm đắm trong hạnh phúc cho tới sáng. Nếu không vì Nhan Nhan gọi to bên ngoài phòng ngủ, chắc hai người vẫn còn trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.

Tử Chấn không muốn mở mắt, quay người ngủ tiếp, Thuấn Nhân khoác áo ngủ, mở hé cánh cửa phòng ngủ ngó ra, Nhan Nhan ra hiệu cho mẹ bước ra ngoài. Thuấn Nhân vội vàng cầm tay con bé, đóng cửa lại, dẫn Nhan Nhan xuống phòng khách.

Nhan Nhan ngồi vào bàn ăn chờ bữa sáng, đôi mắt săm soi nhìn mẹ: “Mẹ, tóc mẹ rối quá, bên trong không mặc quần áo.”

Thuấn Nhân lấy trong lò vi sóng ra đĩa bánh bao, rót một ly sữa, nói: “Mẹ đang định tắm thì con lại gọi mẹ ra.”

Nhan Nhan nói lớn: “Bố ở đây, con nhìn thất giày của bố ở ngoài cửa kìa.”

Thuấn Nhân nói: “Ăn xong, con về phòng đọc truyện tranh đi. Mẹ chưa gọi thì chưa được ra đấy nhé.”

Nhan Nhan nói: “Con muốn chơi với bố, bố đang ngủ hả mẹ? Con muốn ngủ với bố cơ!” Nói đoạn, cô bé nhảy xuống ghế, chạy về phía phòng ngủ.

Thuấn Nhan vất trứng trên tay xuống, chạy nhanh tới, chặn trước mặt Nhan Nhan. Nếu con bé nhìn thấy Tử Chấn không mảnh vải trên người, không biết nó sẽ nghĩ thế nào?

Khó khăn lắm mới bắt được con bé vào phòng đọc sách, Thuấn Nhân quay lại phòng ngủ, khóa cửa cẩn thận. Tử Chấn nằm sấp trên giường ngủ rất say, khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc đen đẹp như một thiên thần.

Thuấn Nhan cởi phăng áo ngủ, leo lên giường, lật người Tử Chấn lại. Trong vô thức, Tử Chấn đưa cánh tay ra cho Thuấn Nhân gối đầu, Thuấn Nhân nằm sát bên Tử Chấn, vuốt nhẹ lên cằm anh.

“Tiểu Sư Tử.” Thuấn Nhân nói: “Em muốn sinh cho anh một đứa con.”

Tử Chấn ngủ say, không phản ứng gì. Thuấn Nhân hôn nhẹ lên môi anh, rồi vào nhà tắm.

Thuấn Nhân ngồi sấy tóc bên bàn trang điểm, trên người chỉ cuốn chiếc khăn tắm. Khăn tắm cuốn chặt đến nỗi ép hai bầu ngực, để lộ ra rãnh ngực sâu, nước trên tóc từng giọt từng giọt xuống vai, chảy xuống ngực, làm ướt một phần chiếc khăn tắm.

Máy sấy tóc phát ra âm thanh không to lắm, nhưng cũng đủ để đánh thức Tử Chấn, anh vươn vai nhìn Thuấn Nhân. Tay Thuấn Nhân vuốt lên mái tóc đang còn ướt, quay lại nhìn Tử Chấn, nở nụ cười ngọt ngào nhưng hơi e lệ của người con gái.

Tử Chấn dịu dàng nói: “Thuấn Nhân, mình kết hôn nhé!”

Thuấn Nhân nói: “Em từng ly hôn, còn nuôi con nhỏ, không có việc làm, không có bảo hiểm, lại qua tuổi hai lăm. Anh đã nghĩ đến điều đó chưa?”

Tử Chấn nhắc lại: “Mình kết hôn nhé!”

Thuấn Nhân tắt máy sấy, đến bên Tử Chấn, bốn mắt nhìn nhau âu yếm, sau đó cô trả lời một cách rõ rang: “Vâng”

Cuộc sống là một không gian đa chiều, hầu hết mọi người cả cuộc đời chỉ biết đến sự tồn tại của không gian đa chiều mà không có cơ hội được cảm nhận nó.

Trong một thời gian rất ngắn, Thuấn Nhân thoát khỏi thế giới ban đầu. Khi cô bế Nhan Nhan lên máy bay, mọi khổ nạn đều tan biến. Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp cúi người, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi quý khách có cần gì không ạ?

“Có cần lấy thêm chăn cho cô bé này không ạ?” Thuấn Nhân nhìn những cô gái sống trên bầu trời như nhìn những đám mây đang trôi ngoài cửa sổ máy bay.

Bắt đầu từ ngày tuần trăng mật đầu tiên của Thuấn Nhân và Tử Chấn, Nhan Nhan ngủ rất ít. Cô bé đuổi theo những con bồ câu trên quảng trường. Đàn bồ câu bay rất thấp, có lúc lại đậu trên mặt đất, Nhan Nhan tỏ ra rất vui sướng. Cô bé cầm mẩu bánh mì bón cho bồ câu ăn, nụ cười tươi rói.

Thuấn Nhân nhớ tới một cuốn tiểu thuyết của Nga có tiêu đề Khám phá thế giới.

Cuộc sống thật tươi đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.