Nếu Được Yêu Như Thế

Chương 22: Có những cuộc hội ngộ báo hiệu sự ra đi



Cuộc nói chuyện với Triệu Chấn Đào không thu được kết quả gì. Diệp Trăn Trăn biết ông ta sợ thế lực nhà họ Thời. Mối thù của Chấn Đào không lớn tới mức ông ta phải mang nhà cửa, tính mạng ra đặt cược. Con người chưa lâm vào cảnh khốn cùng thì chưa có quyết tâm một mất một còn. Có lẽ ông ta đang chờ cơ hội, nhưng Diệp Trăn Trăn thì không chờ được nữa.

Cô ta gặp Lý Triệt, tìm hiểu xem gần đây Tử Chấn đang làm phi vụ gì.

Lý Triệt nói: “Có mấy viên ngọc thạch quý hiếm, hàng Myanmar, hình như anh ta đang phân tích mấy viên đá này.”

Mấy thông tin này không dùng đến, Trăn Trăn hỏi: “Thế chủ tịch Thời? Ông ta đang làm gì?”

“Từ ngày thu được cả núi tiền bất nghĩa từ việc đầu tư chứng khoán, ông ta không còn hứng thú lắm với đồ cổ, ông ta chê nó mất thời gian. Hai ngày nay đến phòng làm việc của ông ta đưa tài liệu, anh thấy trên máy tính của ông ta hiện lên bảng xu hướng thị trường chứng khoáng trong nước, chắc ông ta muốn đầu tư vào đấy rồi.” Tranh thủ lúc vắng người, Lý Triệt hỏi nhỏ vào tai Trăn Trăn: “Anh nhìn thấy mấy mã số chứng khoán, em có muốn ăn theo ít tiền không?”

Trăn Trăn ghi lại mấy mã số cổ phiếu, sau đó nói cho Trịnh Học Mẫn biết. Bà ấy thường dẫn Thuấn Nhân đi khám thai, Trăn Trăn là người rất biết lấy lòng người khác, nên nhanh chóng kết thân được với Trịnh Học Mẫn. Bà có đứa con trai đang học đại học, chi phí rất tốn kém nên rất cần tiền. Bà cũng đang chơi chứng khoán, nhưng cũng chẳng kiếm đựơc là bao. Trăn Trăn nói với bà: “Đây là tin nội bộ Tử Chấn nói cho cháu biết, cô cứ chơi theo đi, mấy mã này lên nhanh lắm đấy.”

Nghe vậy, Trịnh Học Mẫn biết ơn lắm, hỏi Trăn Trăn có cần khám miễn phí không, Trăn Trăn nói không cần, rồi rút một tờ giấy ra nhờ Trịnh Học Mẫn kê giá thuốc.

Xem xong, Trịnh học Mẫn hơi khó xử nói: “Trong này có cả loại cấm sử dụng, phải có bệnh án mới lấy thuốc được.”

“Chắc cô sẽ có cách, giúp cháu đi mà.”

“Cháu cần làm gì? Uống cái này dần dần sẽ bị trúng độc đấy.”

“Cháu có đứa em học y, nó cần dùng làm thí nghiệm, mà lại không tìm được loại thuốc này, nên nó nhờ cháu thôi mà.”

Trịnh Học Mẫn thở phào: “Thế thì đựơc, chờ cô một chút, cô đi lấy thuốc cho cháu.”

Trời mưa lất phất, những hạt mưa như những viên ngọc rơi xuống mặt hồ. Mưa tạnh dần, Thuấn Nhân ngồi trên cáp treo có thể nhìn thấy cầu vồng bảy sắc, Nhan Nhan ngồi đằng sau cũng ngoái cổ nhìn, cáp treo chỉ có hai mẹ con, Thuấn Nhân ít nhiều cũng cảm thấy mất hứng. Bụng đã to ra, nhưng không đến nỗi choáng hết cả không gian, khiến Tử Chấn không có chỗ ngồi.

Tử Chấn ngồi dưới gốc cây hoa đào đợi hai mẹ con, lúc ra khỏi nhà anh đã thấy không được khỏe lắm, nhưng không muốn Thuấn Nhân mất hứng, anh cố chịu đựng không nói ra.

Đầu đau như búa bổ, mắt cũng nhòe đi, lại buồn nôn, anh bịt miệng đứng lên định tìm nhà vệ sinh, nhưng dạ dày càng lúc càng khó chịu, nhìn thấy không xa có một hòn non bộ, anh cố hết sức đến chỗ đó, cố nôn, nhưng nôn không được, lại ho dữ dội, hơi thở khó khăn, cứ thế này chắc sẽ ngất mất, anh cố gắng lấy lại tinh thần cho tỉnh táo một chút.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu, anh miễn cưỡng để lên tai.

Thuấn Nhân hỏi: “Anh ở đâu thế? Sao không thấy đâu?”

Tử Chấn cố giữ giọng bình thường: “Anh có chút việc, đến bây giờ đây.”

Anh không còn sức để nói nữa, không ngờ Thuấn Nhân trả lời đã tắt điện thoại. Tử Chấn lại dựa vào non bộ nghỉ một lát, cảm giác chóng mặt qua đi, anh lại vòng qua non bộ đi về phía Thuấn Nhân.

Thuấn Nhân nhìn thấy anh đã nở nụ cười từ xa và đi tới, kiễng chân hôn nhẹ lên má Tử Chấn: “Mình đi ăn cơm đi anh.”

Nhan Nhan cầm tay Tử Chấn, cười hi hi. Tử Chấn vuốt nhẽ lên mái tóc Nhan Nhan, nói: “Con dẫn đường nhé!”

Ba người đi ăn trong công viên, Nhan Nhan ăn vừa nhanh vừa nhiều, ăn xong, cô bé chạy ra ngoài tìm bạn chơi trò trốn tìm.

Tử Chấn không ăn một miếng nào, ngồi dựa vào tường để uống trà. Thuấn Nhân sờ lên trán anh, chỉ có một chút mồ hôi, không sốt. Nhưng nhìn Tử Chấn có vẻ mệt mỏi, Thuấn Nhân nói: “Chúng ta đến gặp bác sĩ đi, em có cảm giác như anh đang bị ốm.”

Tử Chấn rút trong ví ra một bức ảnh, đưa ra trước mặt Thuấn Nhân, nói: “Em xem em giống người trong ảnh này không? Còn nhớ anh đã từng nói với em không?”

Xem ra bức ảnh cũng nhiều năm rồi, trong ảnh là một cô gái, nụ cười rất tươi, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống bờ vai, tóc mái hơi hất sang một bên để lộ đôi gò má nhỏ xinh.

“Mẹ anh đẹp thật.” Thuấn Nhân nhìn kĩ tấm hình. “Sinh được một người con như anh chắc chắn phải là một tuyệt sắc giai nhân.”

Tử Chấn vuốt nhẹ lên cổ Thuấn Nhân, nói: “Em là món quà mẹ tặng cho anh, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết điều đó.”

Mắt Thuấn Nhân hơi cay cay, Tử Chấn nhỏ giọng lại nói: “Em giống một người mẹ, một người vợ, một người tình, một người con gái quan trọng nhất đời anh.” Tử Chấn nhẹ nhàng dựa vào người Thuấn Nhân, giọng dịu dàng yêu cầu: “Ôm anh một chút được không?”

Thuấn Nhân ôm anh vào lòng, để anh ngồi lên đùi mình, cơn chóng mặt lại đến, anh mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh hơi buồn ngủ, để anh ngủ một lát nhé.”

Trạng thái mệt mỏi cứ kéo dài, Tử Chấn nghĩ thời tiết thay đổi nên trong người mệt mỏi. Thực ra trong những lần ốm trước đây, anh luôn xem thường bệnh tật, thói quen xấu này đến giờ vẫn không thay đổi.

Thứ bệnh dằn vặt con người này phát tác được hai tháng, Tử Chấn mới đến bệnh viện khám, có một loại nguyên tố nào trong người cao hơn mức tiêu chuẩn cho phép. Theo suy luận của bác sĩ, nguyên nhân dẫn tới bệnh này là phải có người cố ý hãm hại, nếu không tìm ra nguồn gốc, bệnh này sẽ ngày một nặng hơn.

Không cần suy nghĩ, Tử Chấn cũng biết thủ phạm là Trăn Trăn, anh quá hiểu người phụ nữ này. Cái trò độc ác mà không nghĩ tới hậu quả này rất hợp với tính cách của cô ta.

Tử Chấn gọi Trăn Trăn đến phòng làm việc, nói: “Chỉ là tôi không muốn đối phó với cô thôi, nếu không cô sớm đã lìa đời rồi, hơn nữa sẽ là một cái chết rất bình thường.”

Diệp Trăn Trăn nói: “Tôi đã chết rồi.”

“Thế thì giữa tôi và cô chẳng còn gì để nói nữa.”

Tử Chấn cố giữ vẻ bình thường, nhưng dần dần không thể trụ được nữa, anh khụy xuống ghế.

Trăn Trăn cúi xuống nhìn, Tử Chấn không biết gì nữa. Cô ta bịa việc Tử Chấn uống say kêu bảo vệ khiêng anh lên xe của mình, sau đó lái xe đi vào màn đêm.

Trên xe, Tử Chấn thở gấp, máu từ miệng chảy ra, trong cơn hôn mê, giọng yếu ớt, anh nói: “Đừng thông báo cho vợ tôi, đừng để cô ấy bị sốc.” Xem ra anh hoàn toàn không phân biệt được là đang ở bệnh viện hay ở một nơi nào khác.

Tử Chấn đi qua đêm không về nhà khiến Thuấn Nhân lo lắng đến phát điên, đây là việc từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Thuấn Nhân gọi điện cho Thời Hân, ông ta không chút lo lắng nói: “Nó ở chỗ Trăn Trăn, con yên tâm dưỡng thai đi, khi nào muốn về, nó tự khắc sẽ về.”

Điện thoại của Diệp Trăn Trăn tắt máy, điện thoại của Tử Chấn kêu nhưng không ai nghe. Thuấn Nhân làm sao biết được nửa đêm hôm qua do thổ huyết mà Tử Chấn phải mổ gấp.

Chiều tối ngày hôm sau, Tử Chấn tỉnh lại, nhưng không còn sức để nói nữa, tay định nhấc lên ra hiệu lấy vật gì đó, nhưng không làm được.

Y tá cúi xuống, ghé sát tai vào miệng anh, nghe thấy giọng anh thều thào: “Phiền cô lấy điện thoại của tôi gọi cho vợ tôi, nói tôi ra nước ngoài mấy hôm nữa về.”

Y tá thấy vậy cũng đau lòng thay, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Cô ấy tên gì?”

“Trong danh bạ điện thoại lưu là vợ.”Anh mệt đến nỗi không nói tiếp được nữa, giống như vừa trút được gánh nặng, hai mắt nhắm lại.

Thuấn Nhân nhận được tin nhắn, cảm thấy việc này xảy ra hơi kỳ lạ, gọi lại vẫn không thấy nghe máy. Thuấn Nhân sốt ruột, đi đi lại lại, nghĩ một lát cô lại nhắn tin cho Tử Chấn: “Thạch Tử, nếu anh bận, em không làm phiền anh nữa. Nhưng ngày sinh sắp tới rồi, anh về đưa em đi sinh được không?”.

Y tá đọc tin nhắn cho Tử Chấn nghe, miệng Tử Chấn mở nụ cười hạnh phúc, anh nói: “Nói với cô ấy, tôi nhất định sẽ trở về.”.

Từ tối đến giờ, Trăn Trăn không hề chợp mắt chút nào.

Trăn Trăn dìu Tử Chấn xuống giường, anh lại ho ra máu. Lúc đầu không sao, nhưng do Tử Chấn cố chống lại việc Trăn Trăn cởi quần áo của mình, máu từ miệng phun ra như một ca nước bị lật đổ, người anh mềm nhũn như một cơ thể không xương.

Cuộc phẫu thuật kết thúc được năm tiếng đồng hồ, cơ thể anh từ nhỏ đã yếu ớt nay lại càng tồi tệ hơn.

Xảy ra sự cố này khiến Trăn Trăn khó chịu như nuốt phải trái cây bị hỏng, cô ta nói với Tử Chấn: “Đáng tiếc, bây giờ anh chẳng phải là hoàng đế, cũng chẳng phải đàn bà, nếu không thì tôi đã báo cáo lên thiên đình, xây cho anh một tượng đài thánh thiện ở quê nhà rồi. Anh đừng có phản ứng một cách quá khích như thế nữa được không? Tôi chẳng có ý định sẽ thay thế Thuấn Nhân, tôi chỉ muốn cùng anh hâm nóng tình cũ chút thôi. Cuộc hôn nhân mỹ mãn, anh không thấy như thế là giả dối sao? Tôi nghi ngờ khả năng của anh có vấn đề, lấy đạo đức ra mà che đậy điểm yếu. Anh thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Mấy ngày nay anh không thể đi lại, chẳng phải là tôi đang hầu hạ anh sao?”.

Tử Chấn đã ngủ say, mới phẫu thuật xong lại bị giày vò, khiến anh kiệt sức, khuôn mặt thiếu máu xanh nhợt nhạt.

Trăn Trăn thử hôn một cái, anh không có phản ứng hay trốn tránh, xem ra đã hôn vào trạng thái hôn mê.

Y tá đến kiểm tra một lát, rồi đeo mặt nạ thở cho anh.

Gió từ khe cửa sổ thổi vào, không có người yêu bên cạnh mình, từng giây từng phút biến thành những hạt muối mặn chát như đang rắc lên miệng vết thương, đau đớn vô cùng.

Thuấn Nhân lại nhớ về buổi tối năm đó, nhớ về cậu thanh niên đứng trên đường Thạch Bàn nhìn mình ngày nào.

Đã năm ngày rồi mà Tử Chấn vẫn chưa về nhà. Trong mấy ngày này, anh có gọi điện về, giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn ấm áp như thế. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy, Thuấn Nhân thấy nhớ vòng tay ôm thật chặt của Tử Chấn.

Cô không thể nào quen được với những đêm không có Tử Chấn bên cạnh. Lúc ngủ cô thường ôm lấy chiếc gối của Tử Chấn, vì trên đó có mùi cơ thể quen thuộc. Đứa bé trong bụng có lúc đạp mạnh, khiến cô thức giấc, trong lúc vô thức cô thường nói: ”Thạch Tử, em muốn uống nước.” Trong giấc mơ, còn chưa chờ đến lúc cốc nước suối âm ấm để bên môi, Thuấn Nhân đã tỉnh lại, hai hàng nước mắt tủi thân lại chảy dài, cô vớ lấy chiếc điện thoại trên giường nhắn cho Tử Chấn: “Khi nào anh về thế? Đứa bé trong bụng đang đòi bố đây nè.”

Anh luôn nhắn lại một câu: “Ngoan nào, anh đang ở bên cạnh em đấy thôi, ngủ đi em!”

Em bé trong bụng Thuấn Nhân rất đúng giờ, đủ tháng đủ ngày bắt đầu đạp bụng đòi ra. Thư ký, tài xế đã cho xe chờ sẵn. Trên đường đến bệnh viện, Thuấn Nhân cắn răng chịu đau gọi Tử Chấn. Thuấn Nhân vui lắm, bởi ngày hôm nay, cô sẽ gặp được hai người cô yêu quý nhất trên đời.

Tử Chấn nghe máy, cố gắng bám vào thành giường ngồi dậy. Nghe nói cuộc phẫu thuật này sau nửa tháng mới được xuất viện, Trăn Trăn không cản được anh, nên đành để mặc anh đi.

Vừa tới phòng sinh, Tử Chấn nhìn thấy cô y tá tay bế đứa bé, miệng cười tươi bước ra, Trịnh Học Mẫn theo sau.

“Là một bé trai rất đáng yêu”, Trịnh Học Mẫn nói.

Tử Chấn đón lấy đứa bé, tiếng khóc oa oa vang lên. Hình dáng đứa bé này khi sinh ra không giống như Nhan Nhan, mặt mũi ngay ngắn, không có nếp nhăn, mũi cao, miệng nhỏ xíu xinh xắn, da trắng hồng.

Đứa bé nhắm mắt, có tiếng nấc khe khẽ, dường như muốn trách người bố này sao không đến sớm. Tử Chấn nở nụ cười. Trịnh Học Mẫn nói với Tử Chấn: “Trời ơi, sao cháu lại gầy đến mức này? Bệnh ho ra máu nặng thêm à? Sắc mặt xanh xao quá!”.

“Không sao, mấy hôm trước cháu bị ốm, Thuấn Nhân sao rồi cô, sinh mổ à?”

“Lần này là sinh thường, rất thuận lợi, đứa bé rất khỏe mạnh. Thôi, vào thăm vợ đi.”

“Cảm ơn cô Trịnh!” Tử Chấn vui mừng đến nỗi quên cả vết thương, cúi người chào bác sĩ Trịnh, vết thương lại đau khiến anh nhăn mặt thở một hơi dài.

Thuấn Nhân nhìn thấy Tử Chấn, giơ hai tay ra muốn ôm. Tử Chấn cúi người xuống ôm lấy Thuấn Nhân, hôn một cái lên mái tóc vợ: “Cám ơn em yêu, em vất vả quá!”

Tóc Thuấn Nhân còn ướt, bộ dạng mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười mãn nguyện, nói: “Con trai chúng ta giỏi lắm, lúc đó tay chân em cứ co lại, không có sức để rặn nữa, nó dùng sức đạp rồi chui ra, nếu không có con trai giúp sức, chắc em đã bị rạch rồi. Rốt cuộc mấy ngày nay anh làm gì thế?”

Thuấn Nhân nhìn lên mặt Tử Chấn, bỗng ngạc nhiên hỏi: “Anh bị ốm à? Sao không nói? Có phải mấy ngày nay anh nằm viện không? Có phải lại mổ rồi không? Sao không nói cho em biết? Anh… anh… anh muốn để em lo lắng đến chết sao?”

Cô nhìn Tử Chấn từ đầu đến chân: “Anh vẫn còn nằm viện hả? Thế quay lại đó đi, nhanh về nằm nghỉ đi, đừng ở đây nữa.”

Tử Chấn nói: “Xuất viện rồi, không cần về đó nữa. Lần này nằm viện, anh không muốn nói cho em biết, sợ em lo lắng sẽ sinh sớm, não của đứa trẻ đẻ non nhỏ hơn trẻ đủ tháng, sinh sớm sẽ hại nó cả đời đấy.”

Thuấn Nhân khóc nấc lên, Tử Chấn vội vàng tìm giấy lau nước mắt cho cô, nói: “Ngốc à, muốn khóc thì để con đầy tháng hãy khóc.”.

Anh ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Thuấn Nhân. Thuấn Nhân ôm đứa bé nhìn anh cười nói: “Sau này khi gọi Chấn Chấn, anh có chạy đến không?”

Tử Chấn cười, anh không còn sức để nói, chỉ nhìn Thuấn Nhân và đứa bé, giống như đang ngắm nhìn một bức họa tuyệt đẹp. Anh rất mệt, người cứ mềm ra, không gượng được nữa, anh gục xuống giường, gối đầu lên cánh tay. Mặt anh trắng nhợt, chỉ còn lại hai hàng lông mày đen và lông mi dài, hai má hóp vào, môi khô, nhìn đúng là một người đang bị bệnh.

Thuấn Nhân nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen của chồng, trong lòng bỗng cảm thấy có điềm báo không tốt. Tử Chấn ngủ một cách êm ái, đến nỗi dường như không kịp thở, Thuấn Nhân đưa ngón tay đặt lên mũi anh mới cảm thấy có chút hơi thở yếu đuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.