Nếu Em Là Vampire... Anh Còn Yêu Em Không?

Chương 13: Quá khứ đau thương



Nghe đến đó, cậu sửng sốt hai tay cầm hộp bánh bỗng rơi xuống cái bộp. Bánh kem bên trong chắc chắn đã bị nát ra rồi. Hai người lớn giật mình quay ra cửa, mắt cậu đỏ ngầu, trong lòng có vẻ thương xót khi thấy mắt mẹ sưng húp do khóc nhiều và thù hận khi nghe bố mình nói lời vô tâm làm tổn thương đến mẹ. Tay cậu cuộn thành nắm đấm. Hai con người trước mặt trợn mắt nhìn, có chút hoảng sợ. Mẹ cậu nức nở ôm mặt chạy nhanh qua cậu đi ra ngoài. Có phải cậu đã sống trong gia đình hạnh phúc này từ nhỏ mà hôm nay tất cả sự việc đã nói lên rằng đó chỉ là màn kịch nên chưa thể chấp nhận nó là thật hay không? Đôi mắt nâu của cậu có phần u ám liếc qua bố cậu, ông có vẻ bối rối, hốt hoảng chỉ đứng yên đó nhìn lại cậu. Cậu quay người đi, chạy ra ngoài đuổi theo mẹ. Cậu không thể tin được người bố dịu dàng với vợ con cậu luôn kính trọng hôm nay lại là con người khác. Nhưng tiếc rằng, sự dịu dàng đó chỉ là diễn. Tất cả đều giả tạo! Cậu không thể tin được nữa! Không thể!

"Mẹ! Mẹ ơi!"

Bóng lưng gầy yếu của mẹ cậu cách cậu rất xa, cậu cố chạy thật nhanh để với tới mẹ. Trời chiều hạ lúc này rất sáng nhưng mây đen kéo đến tạo thành bầu trời u ám, dự báo thời tiết hôm nay có mưa lớn. Cậu biết mẹ cậu sức khỏe yếu, đi mưa một tí sẽ bị cảm. Cậu vừa gọi mẹ vừa chạy thật nhanh. Sấm chớp lúc này bắt đầu nổi lên đùng đùng. Người đi đường vội vội vàng vàng chạy nhanh về nhà trước cơn mưa. Từng hạt mưa bắt đầu tích tách rơi, mọi người lại càng đi nhanh chóng. Mưa lớn dần, cậu vẫn không ngừng chạy theo mẹ, cũng sắp được rồi. Mẹ cậu ôm mặt khóc lớn không quan tâm mình chạy đi đâu. Bà chạy nhanh qua đừờng bên tai truyền liên tiếp tiếng bíp bíp của còi xe. Nước mắt cộng với nước mưa làm mờ tầm nhìn của bà...

"MẸ!!"

"RẦM!"

Chỉ còn mấy mét nữa có thể bắt được mẹ thì mẹ cậu chợt dừng lại chiếc xe tải như con dã thú lao nhanh đến. Cậu trợn tròn mắt chỉ biết gào lên gọi mẹ. Chạy thật nhanh đến nhưng... Không kịp rồi! Cậu đứng sững người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mẹ bị văng ra rất xa. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống hoà vào cơn mưa mặn chát, có chút đau xót. Cậu lại gào to lên lần nữa

"MẸ ƠI!!"

Người đi đường rùng mình khi nhìn cảnh tai nạn, nghe tiếng cậu thì có chút bi thương. Cậu chạy nhanh đến chỗ mẹ, chiếc váy ngủ tím be bét máu. Cả người mẹ cậu đều có máu, nước mưa xối xuống làm máu loang lổ cả một vùng. Cậu quỳ xuống bên cạnh mẹ, nước mắt rơi lã chã xuống khuôn mặt yếu ớt kia. Người vây xung quanh rất đông, có người tốt gọi giúp xe cứu thương đến. Chiếc xe tải kia bị mất phanh đã đâm đổ vào một cây cột điện gần đó, người lái cũng bị bất tỉnh. Cậu cầm bàn tay gầy của mẹ lên, cảm nhận cả người mẹ đều run run. Môi mẹ run rẩy lắp bắp không ra tiếng. Dường như thấy mẹ muốn nói gì đó, cậu áp tai gần miệng mẹ

"K...ke...nneth...của...m..ẹ...!"

Cậu nắm chặt bàn tay mẹ hơn, nước mắt chảy ra nhiều hơn khẩn trương gật đầu

"Con đây! Kenneth của mẹ đây!"

"Mẹ...mẹ...kh...ông...gắng...gượng...đ...được...nữa...rồi..."

"Không không! Hôm nay sinh nhật mẹ, con mua bánh ga tô vị dâu mà mẹ thích nhất muốn cho mẹ bất ngờ! Mẹ phải cố gắng lên! Còn rất nhiều bất ngờ cho mẹ nữa..."

Kenneth nghẹn ngào lắc mạnh đầu, nước mắt không ngừng rơi. Mẹ cậu mỉm cười, một giọt nước từ khoé mắt lăn xuống mái tóc đen láy dính không ít máu

"Khi...kh...ông...có...m...ẹ...con...ph...phải...s...ống...th...ật...vui...vẻ..............mẹ...rất yêu...hai...bố con..."

"Con sẽ vẫn bên mẹ! Mẹ không thể nào có chuyện gì được!... Mẹ!! Mẹ không được nhắm mắt!"

Thấy hơi thở mẹ cậu yếu dần, cậu gào lên

"Mẹ...đau...quá"

"Đi bệnh viện sẽ không sao! Mẹ cố lên đi! Mẹ đã nói sẽ không bỏ con lại một mình mà!"

Cùng lúc đó xe cứu thương đến

"Cười...lên...co...n...trai không...được...kh...khóc..."

Kenneth lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cố nặn ra nụ cười. Mẹ cậu mỉm cười yếu ớt mãn nguyện lẩm bẩm

"Mẹ...mẹ...xin...lỗi!"

Đôi mắt kia nhắm lại, tay không còn còn sức trở nên nặng dần trong đôi bàn tay trắng mịn kia. Cậu nắm chắc bàn tay lay lay mấy cái, lắp bắp gọi mẹ

"Mẹ! Mẹ mở mắt ra đi! Mẹ...!"

- - - - -

"Tôi thực xin lỗi! Va đập mạnh quá, cô ấy không qua khỏi!

Ông bác sĩ đau buồn lắc đầu rồi bước đi. Kenneth và ông Dylan đứng sững người. Cậu vội chạy vào bên trong ôm chầm lấy người đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh ngắt. Cậu run run cầm bàn tay mẹ chà chà tìm hơi ấm. Giọng bị vỡ đã khàn giờ còn khàn hơn do gào khóc nhiều. Một giọt nước rơi trên má mẹ

"Mẹ! Mẹ chỉ đang ngủ thôi đúng không? Một chút nữa mẹ sẽ dậy để đón sinh nhật đúng không? Nhưng con muốn mẹ dậy luôn cơ! Con không muốn mẹ cứ nằm ngủ như này đâu!... Mẹ! Mẹ nói gì đi chứ? Mọi hôm mẹ rất khó ngủ do tiếng ồn mà... Mẹ!..." Kenneth lay mạnh người mẹ "Mẹ! Mẹ đừng bỏ con mà!"

"MẸ!!"

Kenneth bật dậy, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt xanh xao, mắt trợn tròn. Cậu thở hổn hển, mỗi lần mơ thấy giấc mơ này không là ác mộng mới đúng, tim cậu đều rất đau, cảm thấy mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Cả căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt le lói qua chiếc rèm ở cửa sổ che không kín. Cậu ghét bóng tối! Từ lúc mẹ mất Kenneth không ngày nào ngủ được. Cứ tắt đèn cậu lại nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó, nó trở thành căn bệnh sợ bóng tối cho Kenneth nên đèn điện lúc nào cũng được bật kể cả khi ngủ. Thật là buồn cười! Một con người cao ngạo không coi ai ra gì lại phải cúi đầu trước bóng tối.

Kenneth bực bội rời khỏi giường bước vội ra cửa sổ kéo mạnh chiếc rèm sang một bên. Ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài chiếu vào căn phòng. Căn phòng không tối cũng không sáng lắm hiện lên mờ nhạt làm cho cậu bớt sợ hãi đi. Quay đầu lại nhìn đồng hồ nhỏ trên bàn đầu giường. Vẫn còn sớm. Kenneth đút hai tay vào túi quần ung dung đứng trước cửa sổ. Đôi mắt nâu hiện rõ nét buồn nhìn về xa xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.