Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ

Chương 11



Tiếng nước sôi tràn ra bếp đưa Elizabeth trở lại thực tại. Cô chạy vội qua phòng nhấc ấm ra khỏi bếp và giảm bớt nhiệt độ. Cô chọc thử thịt gà và rau đang nấu, tự hỏi đầu óc cô hôm nay lãng đãng đi đâu.

"Luke ơi, ăn tối thôi," cô gọi.

Cô đã đón Luke ở nhà cha sau giờ làm, mặc dù cô hoàn toàn không có tâm trạng nào mà lái xe xuống con đường đó sau khi khóc lóc ở văn phòng. Nhiều năm rồi cô chưa hề khóc. Cô không hiểu mấy ngày qua đã có chuyện gì xảy ra với mình. Tâm trí cô lúc nào cũng lãng đãng, mà cô thì chưa bao giờ lãng đãng cả. Lúc nào cô cũng vững vàng, kiểm soát suy nghĩ và không hề thay đổi, không bao giờ dừng lại. Cô chưa bao giờ cư xử như hôm nay trong văn phòng.

Luke lê chân vào bếp, đã mặc bộ pyjama Người Nhện. Cậu buồn bã nhìn bàn. "Bác lại không xếp chỗ cho Ivan rồi."

Elizabeth mở miệng định phản đối nhưng kịp ngăn mình lại khi nhớ tới lời khuyên trên trang web. "Ồ, thế ư?"

Luke nhìn cô ngạc nhiên.

"Xin lỗi Ivan nhé," cô vừa nói vừa lấy chiếc đĩa thứ ba. Đúng là phí phạm thức ăn, cô nghĩ trong lúc xúc súp lơ xanh, súp lơ trắng và khoai tây bỏ vào đĩa. "Bác chắc cậu ta không thích thịt gà đâu nên thế này là được rồi." Cô đặt đĩa rau còn thừa xuống trước mặt mình.

Luke lắc đầu. "Không, cậu ấy bảo là cậu ấy rất thích thịt gà."

"Để bác đoán nhé," Elizabeth nói trong lúc cắt thịt gà trên đĩa của cô, "thịt gà là món cậu ta thích nhất."

Luke mỉm cười. "Cậu ấy nói thích thịt gà nhất trong tất cả các loại gia cầm."

"Đúng." Elizabeth nhướng mắt. Cô nhìn vào đĩa của Ivan, tự hỏi làm thế nào Luke có thể ăn hết đĩa rau thứ hai. Bắt nó ăn đĩa của mình không thôi đã khó lắm rồi.

"Ivan bảo hôm nay cậu ấy chơi rất vui ở văn phòng của bác," Luke nói, lấy dĩa chọc súp lơ xanh đưa lên miệng, nhai vội và để lộ rõ vẻ chán ghét. Cậu nuốt nhanh rồi uống ực một ngụm sữa.

"Cậu ấy bảo thế à?" Elizabeth cười. "Chỗ làm của bác thì có gì hay?"

"Cậu ấy thích trò xoay ghế," Luke trả lời trong khi chọc tiếp một củ khoai tây tí hon.

Elizabeth ngừng nhai và nhìn Luke chằm chằm. "Con bảo gì?"

Luke đưa củ khoai tây vào miệng nhai. "Cậu ấy bảo xoay ghế của Poppy là trò cậu ấy thích nhất."

Riêng lần này Elizabeth bỏ qua chuyện Luke nói khi đang nhai thức ăn. "Hôm nay con nói chuyện với Poppy à?" Luke rất thích Poppy và thỉnh thoảng tán chuyện với cô khi Edith gọi tới văn phòng để hỏi Elizabeth việc gì đó. Nó thuộc nằm lòng số điện thoại văn phòng cô - cô đã bắt nó phải học thuộc ngay khi nó biết đếm - nên rất có thể nó đã gọi tới văn phòng, cảm thấy nhớ những cuộc chuyện phiếm cùng cô gái trong khi Edith đi vắng. Chắc hẳn như vậy rồi, cô nghĩ, nhẹ cả người.

"Không ạ."

"Con có nói chuyện với Becca không?"

"Không ạ."

Miếng thịt gà trong miệng đột nhiên giống như miếng bìa các tông. Cô nhai vội rồi đặt dao nĩa xuống bàn. Cô nhìn Luke ăn, suy nghĩ mông lung. Đĩa của Ivan tất nhiên vẫn còn nguyên.

"Vậy hôm nay con nói chuyện với mẹ Saoirse à?" Cô quan sát mặt thằng bé. Cô tự hỏi không biết cái màn kịch nhỏ của Saoirse ở văn phòng hôm nay có iên quan gì tới nỗi ám ảnh mới của Luke về Ivan không. Với tính cách của em gái như cô vẫn biết, thì nó chắc chắn sẽ lại chế nhạo cô nếu như nó biết chuyện cậu bạn tưởng tượng này.

"Không ạ."

Có lẽ đó chỉ là một sự tình cờ. Có lẽ Luke chỉ phỏng đoán về chuyện xoay ghế. Có lẽ, có lẽ, có lẽ. Tất cả sự chắc chắn của cô bỗng nhiên biến đi đâu rồi?

"Không được nghịch rau, Luke. Ivan nhờ bác nói với con rằng rau rất tốt cho con đấy." Có lẽ cô cũng lợi dụng được chuyện anh chàng Ivan này.

Luke cười phá lên.

"Có chuyện gì buồn cười sao?"

"Ivan bảo là tất cả các bà mẹ đều dùng cậu ấy để bắt bọn trẻ con ăn rau."

Elizabeth nhướng mày và mỉm cười. "Được thôi, con có thể nói với Ivan rằng đó là vì các bà mẹ biết điều gì là tốt nhất." Nụ cười của cô tắt dần - à, ít nhất là một số bà mẹ.

"Bác tự nói với cậu ấy đi," Luke cười khúc khích.

"Được thôi." Elizabeth đối diện với chiếc ghế trống trươdcs mặt. "Cậu là người ở đâu hả Ivan?" Cô vươn người về phía trước và nói như thể đang trò chuyện với một đứa trẻ.

Luke lại bật cười và cô cảm thấy thật ngốc nghếch. "Cậu ấy đến từ Tỉn Phai."

Đến lượt Elizabeth cười phá lên. "Ồ, thế ư? Vậy nó ở đâu thế?"

"Xa, xa lắm," Luke nói.

"Tới mức nào? Xa như Donegal à?" Cô cười.

Luke nhún vai, tỏ ra chán cuộc nói chuyện.

"Này," Elizabeth nhìn Luke cười, "con làm thế nào?"

"Làm cái gì cơ ạ?"

"Ăn khoai tây trên đĩa Ivan?"

"Con có ăn đâu," Luke cau mày. "Ivan ăn đấy chứ."

"Đừng có ngốc..." Cô tự ngăn mình lại.

Tối hôm đó Luke nằm trên sàn phòng khách, lẩm nhẩm bài hát đó, trong khi Elizabeth uống cà phê và dán mắt vào tivi. Đã lâu lắm rồi họ không làm như vậy. Thông thường sau bữa ăn tối là ai đi đường nấy. Thông thường họ không nói chuyện nhiều trong bữa ăn, nhưng cũng thông thường Elizabeth không trêu Luke vì những trò ngốc nghếch của thằng bé. Elizabeth bắt đầu hối hận về những gì mình đã làm. Cô quan sát Luke nằm trên sàn nhà tô màu bằng bút chì. Cô đã đặt một miếng lót để Luke không làm bẩn thảm và mặc dù không thích nó chơi đồ chơi ngoài phòng trẻ em, cô mừng là nó chơi với những thứ đồ mà ít ra cô có thể nhìn thấy được. Không có gì phải lo nghĩ. Cô lại hướng sự tập trung vào chương trình cải tạo nhà trên tivi.

"Bác Elizabeth." Cô cảm thấy một ngón tay bé nhỏ gõ vào vai mình.

"Sao vậy, Luke?"

"Con vẽ cái này cho bác đấy." Cậu đưa cho cô bức vẽ sặc sỡ. "Đây là con và Ivan đang chơi trong vườn."

Elizabeth mỉm cười ngắm nghía bức tranh. Luke đã viết tên nó và Ivan lên hai hình người gầy nhẵng, nhưng điều làm cô ngạc nhiên là chiều cao của Ivan. Cậu ta cao gấp hai lần Luke, mặc áo phông xanh, quần bò xanh, giày xanh, tóc đen và đôi mắt xanh rất to. Viền quanh khuôn mặt là cái có vẻ là bộ râu đen, cậu ta đang nắm tay Luke, trên miệng nở nụ cười rạng rỡ. Cô đờ người ra, không biết phải nói gì. Không phải là người bạn tưởng tượng phải bằng tuổi thằng bé hay sao?

"Ờ, có vẻ như Ivan quá cao so với chỉ sáu tuổi nhỉ?" Có thể thằng bé vẽ cậu ta to hơn bình thường vì đó là người quan trọng đối với nó, cô tự giải thích.

Luke cười bò ra sàn. "Ivan luôn bảo chẳng có gì gọi là chỉ về chuyển sáu tuổi cả, với lại, cậu ấy hơn sáu tuổi rồi." Thằng bé lại cười rộ lên. "Cậu ấy lớn như bác ấy!"

Elizabeth mở to mắt hoảng hốt. Lớn như cô? Thằng bé đã sáng tạo ra người bạn tưởng tượng kiểu gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.