Nếu Em Thấy Anh Bây Giờ

Chương 29



Ivan hoàn tất khâu trang trí cho chiếc bàn ăn tối, cắt một cành hoa vân anh dại và cắm vào chiếc lọ nhỏ đặt giữa bàn. Anh thắp một ngọn nến và ngắm ngọn lửa bị gió tạt, giống như con chó chạy quanh vườn nhưng vẫn không thoát khỏi sợi dây xích buộc vào cũi. Cobh Cúin yên tĩnh, hệt như cái tên của nó, có nghĩa là... đoán thử xem, từ hàng trăm năm trước người dân địa phương đã đặt cho nó cái tên đó và cho đến nay vẫn không hề thay đổi. m thanh duy nhất là tiếng nước vỗ nhè nhẹ mơn man bờ cát. Ivan nhắm mắt lại và đu đưa theo điệu nhạc. Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ neo vào cầu tàu đang bập bềnh trên mặt nước, thỉnh thoảng va vào sườn cầu tàu, góp thêm tiếng trống khe khẽ.

Bầu trời xanh bắt đầu sẫm lại với vài đám mây trẻ tản mát đang tụt lại sau những đám mây già đã ở đó từ mấy tiếng trước. Những vì sao lấp lánh nhấp nháy và anh nháy mắt đáp lại; chúng cũng biết điều gì sắp xảy ra. Đêm nay Ivan đã nhờ bếp trưởng của nhà ăn công ty giúp đỡ. Đầu bếp này cũng là người chịu trách nhiệm phục vụ các buổi tiệc trà ở vườn sau của những người bạn thân, nhưng lần này anh phải đi ra ngoài. Anh đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn nhất mà anh có thể tưởng tượng ra. Món khai vị là gan ngỗng vỗ béo kèm bánh mì được cắt thành những hình vuông gọn ghẽ, tiếp theo là món cá hồi biển Ailen và măng tây nấu tỏi, món tráng miệng là bánh kem sôcôla trắng với nước sốt mâm xôi. Mùi thơm theo làn gió ấm áp từ vịnh thổi vào bay qua mũi Ivan kích thích khứu giác của anh.

Anh bồn chồn nghịch bộ thìa dĩa, sắp xếp lại mọi thứ vốn không cần phải sắp xếp nữa, thắt chặt chiếc cà vạt mới bằng lụa xanh rồi lại nới nó ra, mở cúc chiếc áo vest màu xanh nước biển rồi sau đó quyết định cài lại. Suốt cả ngày, anh đã bận rộn sắp xếp mọi thứ nên gần như chẳng còn thời gian để nghĩ về những cảm xúc đang khuấy động trong lòng. Anh liếc nhìn đồng hồ rồi ngước mắt lên bầu trời đang dần tối, hy vọng Elizabeth sẽ tới.

Elizabeth cho xe chạy từ từ trên con đường hẹp uốn lượn quanh co, gần như không nhìn thấy gì trước mặt trong bóng tối dày đặc của miền quê. Những bông hoa dại và cỏ tranh vươn lên quét vào thành xe khi cô đi qua. Đèn pha trước sáng choang làm lũ bướm, muỗi và dơi giật mình hoảng hốt khi cô lái xe ra phía biển. Bỗng nhiên bóng tối vụt biến mất khi cô đi tới một khoảng đất trống và cả thế giới trải ra trước mắt cô.

Phía trước là hàng ngàn dặm biển đen đang lấp lánh dưới ánh trăng. Trong cái vịnh nhỏ có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ buộc cạnh các bậc cầu tàu, cát màu nâu mịn như nhung, sóng mơn man liếm bờ. Nhưng không phải cảnh biển làm cô nghẹt thở, mà là hình ảnh Ivan đang đứng trên cát trong bộ vest mới lịch thiệp, bên cạnh chiếc bàn xinh xắn dành cho hai người, một ngọn nến lung linh giữa bàn hắt ánh sáng lên khuôn mặt tươi cười của anh.

Cảnh tượng đó đủ khiến cho đá cũng phải nhỏ lệ. Đó là hình ảnh mà mẹ cô đã in vào trí não cô, hình ảnh mà bà đã thì thầm phấn khích bên tai cô, bữa tối trên bãi biển dưới ánh trăng, hình ảnh được nhắc nhiều tới mức những giấc mơ của người mẹ đã biến thành giấc mơ của chính cô. Và Ivan đang ở đó, đứng trong bức tranh đã được hai mẹ con Elizabeth vẽ nên một cách vô cùng sinh động và được ghim chặt trong tâm trí cô. Giờ cô đã hiểu câu không biết nên khóc hay nên cười và vì thế cô vừa khóc vừa cười không hề ngần ngại.

Ivan đứng đó đầy tự hào, đôi mắt xanh long lanh dưới ánh trăng. Anh không để ý tới những giọt nước mắt của cô, hay nói đúng hơn, anh chấp nhận chúng.

"Em yêu," anh cúi chào như diễn viên trên sân khấu, "bữa tối dưới ánh trăng đang chờ em đấy."

Lau mắt và nở một nụ cười rạng rỡ đến mức Elizabeth cảm thấy như mình có thể chiếu sáng lên cả thế giới, cô đón bàn tay anh đang đưa ra và bước khỏi xe.

Ivan hít một hơi thật sâu. "Chao ôi, Elizabeth, trông em thật lộng lẫy."

"Bây giờ mặc đồ màu đỏ là điều em thích làm nhất," cô bắt chước anh và khoác tay anh để Ivan dẫn ra bàn.

Sau một hồi ậm à ậm ừ, Elizabeth đã mua chiếc váy đỏ làm tôn thân hình thon thả của cô, làm hiện lên những đường cong mà cô chưa từng biết mình có. Cô đã mặc vào cởi ra ít nhất là năm lần trước khi rời khỏi nhà, cảm thấy quá lộ liễu trong màu sắc sặc sỡ như vậy. Không muốn có cảm giác mình giống như cái đèn giao thông, cô choàng lên vai một chiếc khăn lụa màu đen.

Chiếc khăn trải bàn Ailen bằng vải lanh trắng tung bay trong làn gió nhẹ ấm áp, tóc Elizabeth cù lên má cô. Cát dưới chân cô mát và mềm như một tấm thảm lông được bảo vệ trong cái vịnh nhỏ tránh cơn gió lạnh buốt. Ivan kéo ghế cho cô ngồi. Rồi anh lấy bộ dao dĩa được quấn bằng một cành hoa vân anh để lên lòng cô.

"Ivan, đẹp quá, cảm ơn anh," cô thì thầm, cảm thấy không thể át được tiếng nước vỗ yên bình.

"Cảm ơn em đã tới," anh mỉm cười, rót cho cô một ly rượu vang đỏ. "Còn giờ thì để khai vị, chúng ta sẽ có món gan ngỗng vỗ béo." Anh cúi xuống dưới bàn để lấy hai chiếc đĩa lớn đậy vung bạc. "Hy vọng em thích gan ngỗng vỗ béo," anh nói, trán nhăn lại.

"Em thích mà," Elizabeth cười mỉm.

"May quá." Mặt anh giãn ra. "Trông không giống cỏ[8] nhỉ," anh nói, nhìn kỹ đĩa của mình.

"Là gan ngỗng mà Ivan," Elizabeth cười to, phết một ít lên bánh mì. "Sao anh lại chọn cái vịnh này?" Cô hỏi, quấn chặt khăn quanh vai hơn khi gió bắt đầu lạnh buốt.

"Vì nó yên tĩnh và là địa điểm lý tưởng để trốn ánh đèn đường," anh giải thích, nhấm nháp thức ăn.

Elizabeth nghĩ tốt nhất là không hỏi anh gì nữa, biết rằng Ivan có cách trả lời kỳ cục của riêng mình.

Sau bữa tối Ivan quay sang nhìn Elizabeth, lúc này đang áp cả hai tay quanh ly rượu và bâng khuâng nhìn ra biển. "Elizabeth," giọng anh dịu dàng, "em nằm trên cát với anh được không?"

Tim Elizabeth đập rộn ràng. "Được." Giọng cô khàn khàn. Cô không thể nghĩ ra cách nào hay hơn để kết thúc buổi tối cùng anh. Cô khát khao được chạm vào anh, được anh ôm trong vòng tay. Elizabeth đi tới mép nước và ngồi lên lớp cát mát lạnh. Cô cảm thấy Ivan đang nhẹ bước ra phía sau.

"Em phải nằm ngửa ra thì mới có hiệu quả," anh nói to, nhìn xuống cô.

Miệng Elizabeth há hốc. "Cái gì cơ?" Cô quấn chặt chiếc khăn quanh vai.

"Nếu em không nằm ngửa thì không có tác dụng đâu," anh nhắc lại, đặt hai tay lên hông. "Nhìn này, như thế này này." Anh ngồi xuống bên cô và nằm ngửa trên cát. "Em phải nằm thẳng lưng xuống, Elizabeth. Đó là cách tốt nhất."

"Ra là thế đấy hả?" Elizabeth cứng đờ người rồi loạng choạng đứng lên. "Có phải tất cả những trò này," cô chỉ tay vòng quanh vịnh, "chỉ để bắt em nằm ngửa trên cát như anh vừa tả một cách hoa mỹ đó không?" cô hỏi, cảm giác bị xúc phạm.

Ivan ngước nhìn cô từ bãi cát, mắt mở to sửng sốt. "À..." anh ngừng, cố tìm câu trả lời, "thực ra, đúng vậy," anh đáp lí nhỉ. "Chỉ là nếu em nằm ngửa trên cát thì khi ở đỉnh điểm nó sẽ tốt hơn," anh lắp bắp.

"Ha!" Elizabeth làu bàu, xỏ giày và chật vật giẫm cát để quay về xe.

"Elizabeth, nhìn này!" Ivan hét lên phấn khích. "Nó lên đỉnh rồi! Nhìn kìa!"

"Ôi," Elizabeth làu bàu, trèo lên một đụn cát nhỏ để về xe. "Anh thật là ghê tởm!"

"Có ghê tởm gì đâu!" Ivan nói, giọng hoang mang.

"Ai mà chẳng nói thế," Elizabeth càu nhàu, lục túi tìm chìa khóa xe. Không nhìn được trong túi vì trời tối, cô hướng nó ra phía ánh trăng và khi liếc nhìn lên, cô há hốc miệng. Trên đầu cô, trên bầu trời đen sẫm không một đám mây là vô số những chuyển động náo nhiệt. Những vì sao rực rỡ hơn bao giờ hết, một vài ngôi sao đang lao qua bầu trời.

Ivan nằm ngửa, đăm đắm nhìn bầu trời đêm.

"Ồ," Elizabeth kêu khẽ, cảm thấy mình thật ngốc nghếch, mừng vì bóng tối đã làm cho da cô chìm vào màu váy. Cô loạng choạng leo ngược xuống đụn cát, cởi giày cho đôi chân sục trong cát và tiến gần đến chỗ Ivan hơn. "Đẹp quá," cô thì thầm.

"Vậy đấy, nó sẽ còn đẹp hơn rất nhiều nếu em chịu nằm ngửa ra như anh bảo lúc nãy," Ivan giận dỗi, khoanh tay trước ngực và chăm chú nhìn trời.

Elizabeth lấy tay bịt miệng và cố gắng không cười to.

"Anh không biết em cười cái gì. Không ai bảo là em thật ghê tởm cả," anh nói gay gắt.

"Em nghĩ anh nói đến chuyện khác," Elizabeth cười khúc khích, ngồi xuống cát bên cạnh anh.

"Anh còn bảo em nằm ngửa ra để làm gì khác cơ chứ?" Ivan hỏi bằng giọng đều đều và rồi anh quay sang phía cô, giọng anh cao vút lên và đôi mắt tinh quái. "Ồ," anh ngân lên.

"Im ngay," Elizabeth nói cục cằn, ném chiếc ví vào anh nhưng lại để lộ nụ cười của mình. "Ôi, nhìn kìa," cô bị phân tâm bởi một ngôi sao băng, "em đang băn khoăn không biết tối nay trên trời có chuyện gì vậy."

"Đó là Mưa Sao Băng," Ivan nói như thể điều đó giải thích tất cả. Sự im lặng của Elizabeth khiến anh phải tiếp tục nói. "Chúng là những ngôi sao băng thuộc chòm Bảo Bình. Thông thường sự kiện này kéo dài từ ngày mười lăm tháng Bảy đến hai mươi tháng Tám nhưng cao điểm là ngày hai mươi chín tháng Bảy. Vì thế anh phải mời em đi tối nay, trốn khỏi ánh đèn phố phường." Anh quay sang nhìn cô. "Nên đúng vậy, tất cả những trò này chỉ để em nằm ngửa ra thôi."

Họ nhìn nhau trong sự yên lặng dễ chịu cho đến khi có những vì sao khác sa xuống làm chuyển hướng chú ý của họ.

"Sao em không ước điều gì đi?" Ivan hỏi cô.

"Không," Elizabeth nói nhỏ, "em vẫn đang chờ điều ước gửi cho Sứ giả trở thành hiện thực."

"Ồ, anh sẽ không lo về chuyện đó đâu," Ivan nói nghiêm túc. "Phải mất một thời gian để người ta xử lý. Em sẽ không phải đợi lâu đâu."

Elizabeth cười và đăm đắm nhìn lên bầu trời ngập tràn ky vọng.

Vài phút sau, cảm thấy cô đang nghĩ tới em gái nên Ivan hỏi, "Có tin gì về Saoirse không?"

Elizabeth lắc mạnh đầu.

"Cô ấy sẽ về thôi," Ivan nói đầy lạc quan.

"Phải, nhưng trong tình trạng thế nào chứ?" Elizabeth hỏi với vẻ hoài nghi. "Tại sao những gia đình khác lại gắn bó với nhau được? Và thậm chí khi họ gặp rắc rối thì họ làm thế nào để hàng xóm láng giềng không biết chứ?" Cô bối rối hỏi, nghĩ đến những lời xì xào cô đã nghe thấy trong mấy ngày qua về hành vi của cha cô và sự biến mâấ của em gái cô. "Bí mật của họ là gì nhỉ?"

"Em có nhìn thấy chùm sao kia không?" Ivan hỏi, chỉ lên trời.

Elizabeth nhìn theo tay anh, xấu hổ vì nói quá nhiều về gia đình khiến anh phát chán đến nỗi anh phải chuyển đề tài. Cô gật đầu.

"Hầu hết những ngôi sao trong cùng một cơn mưa sao băng đều bay song song với một ngôi sao khác. Có vẻ như chúng đều bay ra từ cùng một điểm trên trời gọi là "điểm phát" và từ đó bay đi mọi hướng.

"Ồ, em hiểu rồi," Elizabeth nói.

"Không, em không hiểu đâu." Ivan quay sang đối mặt với cô. "Sao cũng như người vậy, Elizabeth ạ. Việc chúng có vẻ như xuất phát từ một điểm không có nghĩa là chúng thực sự như vậy. Đây là một ảo giác theo luật xa gần do khoảng cách tạo ra." Và như thể Elizabeth không hiểu rõ ý, anh tiếp, "Không phải mọi gia đình đều gắn bó với nhau, Elizabeth ạ. Ai cũng có hướng đi riêng của mình. Việc cho rằng tất cả chúng ta đều xuất phát từ cùng một điểm là quan niệm sai lầm; di chuyển theo các hướng khác nhau là lẽ tự nhiên của mọi sinh vật và mọi thứ tồn tại trên đời."

Elizabeth lại ngẩng mặt lên trời, cố gắng nhìn xem liệu anh nói có đúng không. "Phải, có lẽ chúng đã lừa được em," cô nói nhỏ, ngắm những vì sao liên tục xuất hiện trên nền trời đen.

Cô rùng mình quấn chiếc khăn sát người hơn; cát mỗi giờ một lạnh hơn.

"Em lạnh à?" Ivan lo lắng hỏi.

"Một chút thôi," cô thừa nhận.

"Được rồi, nhưng đêm nay vẫn chưa hết đâu," anh nói và bật dậy. "Đến lúc làm cho ấm người rồi. Có phiền không nếu anh mượn chìa khóa xe em?"

"Không, trừ khi anh định lái xe đi mất," cô đùa, đưa chìa khóa cho anh.

Anh lại lấy thứ gì đó từ dưới gầm bàn rồi mang về phía chiếc xe. Một lát sau tiếng nhạc khe khẽ phát ra qua cánh cửa xe để ngỏ.

Ivan bắt đầu nhảy.

Elizabeth cười lo lắng. "Ivan, anh làm gì thế?"

"Nhảy!" Anh nói, có vẻ tự ái.

"Nhảy kiểu gì?" Cô nắm cánh tay đang chìa ra của anh và để cho anh kéo cô đứng dậy.

"Nhảy nện gót bằng giày đế mềm," Ivan tuyên bố và nhảy một cách thành thạo thành vòng tròn trên cát xung quanh cô. "Em sẽ thấy thích thú khi được biết rằng nó còn được gọi là nhảy trên cát, có nghĩa là rốt cuộc thì mẹ em cũng không đến nỗi điên rồ khi muốn nhảy nện gót trên cát!"

Elizabeth đưa tay lên bịt miệng, nước mắt trào ra vì hạnh phúc khi cô nhận ra anh lại tiếp tục hoàn thành một trong những dự định của hai mẹ con cô.

"Tại sao anh lại thực hiện mọi giấc mơ của mẹ em?" Cô hỏi, quan sát khuôn mặt anh để tìm câu trả lời.

"Để em không bỏ đi tìm chúng như mẹ em," anh đáp, cầm tay cô. "Nào, nhảy với anh đi!"

"Nhưng em không biết nhảy!"

"Cứ làm theo anh." Anh quay lưng lại và nhảy ra xa cô, lắc hông một cách cường điệu.

Kéo váy lên quá đầu gối, Elizabeth ném sự thận trọng sang một bên và cùng anh nhảy nện gót bằng giày đế mềm trên cát dưới ánh trăng, cười cho tới khi bụng đau quặn lại và cô không thở được nữa.

"Ôi anh làm em cười nhiều quá, Ivan," cô thở gấp, đổ người xuống cát.

"Chỉ làm công việc của anh thôi mà," Ivan toét miệng cười đáp lại. Ngay khi những từ đó thoát ra khỏi miệng, nụ cười của anh tắt ngấm và Elizabeth nhận thấy một thoáng buồn trong đôi mắt xanh của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.