Elizabeth để chiếc váy đỏ tụt xuống mắt cá, rồi bước hcân ra. Cô quấn chiếc áo tắm ấm ap quanh người, kẹp tóc lên cao và leo lên giường mang theo cốc cà phê cô lấy từ trên gác trước đó. Cô muốn Ivan ngủ cùng cô đêm nay; bất chấp lời phản đối trước đó, cô đã muốn anh ôm cô ngay trên bãi cát ở vịnh, nhưng có vẻ như cô càng bị anh cuốn hút thì anh lại càng đẩy mình xa cô hơn.
Sau khi họ ngắmnn vì sao nhảy múa trên bầu trời rồi nhảy trên cát, Ivan đã trầm ngâm suy nghĩ suốt trên đường về nhà. Anh bảo cô cho anh xuống thị trấn, rồi anh sẽ tự đi về nhà, mà cũng chẳng biết nhà anh ở đâu nữa. Anh chưa từng đưa cô về nhà hay giới thiệu cô với gia đình hay bạn bè anh. Trước kia, Elizabeth chưa bao giờ hứng thú với chuyện gặp gỡ những người khác trong cuộc sống của người yêu. Cô cảm thấy chỉ cần thích ở bên cạnh họ thì cho dù cô có thích những người xung quanh họ hay không cũng chẳng liên quan gì. Nhưng với Ivan thì cô thấy cần gặp những người thân của anh. Cô cần chứng kiến mối quan hệ của anh với những người khác để anh trở thành một nhân vật ba chiều đối với cô. Đó luôn luôn là lập luận mà những người yêu trước đây nói với Elizabeth và giờ thì cuối cùng cô đã hiểu họ tìm kiếm cái gì.
Khi lái xe đi, Elizabeth đã quan sát Ivan qua gương chiếu hậu; tò mò muốn biết anh sẽ đi về hướng nào. Anh nhìn quanh quất những con phố vắng vẻ giữa đêm, sau đó rẽ trái đi về hướng núi và khách sạn. Được vài bước thì anh dừng lại, quay về chỗ cũ và đi theo hướng khác. Anh băng qua đường và tự tin bước về phía Kllarney nhưng bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng khoanh tay trước ngực rồi ngồi xuống trên bậu cửa sổ bằng đá của một cửa hàng bán thịt.
Cô không nghĩ anh biết nhà anh ở đâu, hoặc nếu có thì anh cũng không biết đường về. Cô biết anh cảm thấy như thế nào.
Chiều thứ Hai Ivan đứng trước ngưỡng cửa văn phòng Opal và cười thầm khi nghe Oscar huyên thuyên với Opal suốt mười phút đồng hồ. Dù thích nghe câu chuyện của họ nhưng anh cần gặp Opal gấp vì anh có hẹn với Elizabeth lúc sáu giờ tối. Anh có hai mươi phút. Anh chưa gặp lại cô kể từ đêm thứ Bảy ngắm Mưa Sao Băng, đêm tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời dài thật dài của anh. Sau đó anh đã cố gắng rời khỏi cô. Anh đã cố rời Baile na gCroíthe, cố đến với một người bạn khác đang cần sự giúp đỡ, nhưng không thể. Anh không cảm thấy bị hút về bất kỳ hướng nào trừ phía Elizabeth và nó mạnh hơn bất kỳ lực hút nào anh từng cảm thấy trước đó. Lần này không chỉ tâm trí đẩy anh đi, mà cả trái tim anh nữa.
"Opal," giọng nói nghiêm nghị của Oscar vang trên lối đi, "tôi thực sự cần thêm người giúp trong tuần tới."
"Vâng, tôi hiểu, anh Oscar ạ, chúng tôi đã sắp xếp để Suki sang phòng thí nghiệm giúp anh rồi," Opal giải thích một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Giờ chúng tôi chẳng thể làm gì hơn được."
"Như thế vẫn chưa đủ," anh cáu kỉnh. "Tối thứ Bảy vừa rồi hàng triệu người đã đi xem Mưa Sao Băng, chị có biết bao nhiêu điều ước sẽ đổ sập xuống đây trong vài tuần tới không?" Anh không chờ câu trả lời và Opal cũng không định trả lời. "Việc này rất nguy hiểm Opal ạ, và tôi cần thêm người. Mặc dù Suki rất giỏi việc hành chính, nhưng cô ấy không thạo phân tích điều ước. Hoặc tôi phải có thêm người giúp hoặc chị phải tìm nhân viên phân tích khác thôi," anh thở hắt ra. Nói xong anh đùng đùng rời khỏi phòng, đi qua Ivan và vừa bước dọc hành lang vừa lẩm bẩm, "Bao nhiêu năm học hành để trở thành nhà khí tượng học, thế mà bây giờ chết tắc với cái công việc này!"
"Ivan," Opal gọi.
"Sao chị lại biết vậy?" Ivan hỏi, bước vào phòng. Anh đã bắt đầu nghĩ là chị có thể nhìn xuyên qua tường.
Chị ngước mắt khỏi bàn, mỉm cười yếu ớt, và Ivan hít thở gấp gáp. Trông chị vô cùng mệt mỏi với những quầng thâm dưới đôi mắt đỏ ngầu. Dường như cả tuần nay chị chưa được ngủ.
"Anh đến muộn," chị nói dịu dàng. "Đáng nhẽ anh phải có mặt ở đây lúc chín giờ sáng."
"Thế ư?" Ivan hỏi, lúng túng. "Tôi chỉ đến để hỏi chị một câu thôi. Tôi phải đi ngay đây," anh vội nói thêm. Elizabeth, Elizabeth, Elizabeth, anh reo lên trong đầu.
"Chúng ta đã nhất trí là hôm nay anh đến làm thay tôi cơ mà, nhớ không?" Opal nói đanh thép, đứng dậy khỏi bàn và đi vòng sang phía bên kia.
"Ôi, không, không, không," Ivan nói nhanh, quay về phía cửa. "Tôi rất muốn giúp chị, Opal, tôi thực sự rất muốn. Giúp đỡ người khác là một trong những điều tôi thích nhất nhưng giờ thì tôi không thể. Tôi đã hẹn gặp khách hàng rồi. Tôi không thể bỏ lỡ được, chị biết như thế nào rồi đấy."
Opal tựa vào bàn, khoanh tay lại và nghiêng đầu về một bên. Chị chớp chớp mắt rồi chậm rãi nhắm mắt với vẻ mệt mỏi, và phải rất lâu sau mới lại mở ra. "Vậy bây giờ cô ấy là khách hàng của anh phải không?" Chị hỏi giọng gần như kiệt sức. Hôm nay chị bị bao vây bởi những màu tối. Ivan có thể thấy chúng đang tỏa ra từ khắp cơ thể chị.
"Vâng, cô ấy là khách hàng của tôi," anh đáp hơi thiếu tự tin. "Và tối nay tôi không thể lỡ hẹn với cô ấy được."
"Sớm hay muộn thì anh cũng phải tạm biệt cô ấy thôi, Ivan ạ."
Chị nói quá lạnh lùng, không e dè hay kiểu cách, những lời nói khiến anh như bị dội một gáo nước lạnh. Anh nuốt nước bọt và chuyển trọng tâm sang chân kia.
"Anh cảm thấy thế nào về chuyện đó?" Chị hỏi khi không thấy anh trả lời.
Ivan suy nghĩ một lúc. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực và anh có cảm giác như nó sắp nhảy lên cổ họng anh rồi thoát ra ngoài miệng. Mắt anh rưng rưng. "Tôi không muốn như vậy," anh lặng lẽ nói.
Hai cánh tay Opal từ từ buông xuống. "Anh bảo sao cơ?" Chị hỏi, giọng dịu dàng hơn.
Ivan nghĩ tới cuộc sống của mình khi không có Elizabeth và anh cất giọng tự tin hơn. "Tôi không muốn tạm biệt cô ấy. Tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi, Opal. Cô ấy mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa từng có trong đời và cô ấy nói cô ấy cũng cảm thấy như vậy về tôi. Nếu thế chắc chắn tôi sẽ sai nếu bỏ đi phải không?" Anh tươi cười, nhớ lại cảm giác khi ở bên cô.
Khuôn mặt căng thẳng của Opal dịu lại. "Ôi, Ivan, tôi biết chuyện này sẽ xảy ra mà." Trong giọng nói của chị có chút nuối tiếc và anh không thích như thế. Anh thà thấy chị tức giận. "Nhưng tôi tưởng trong tất cả mọi người thì anh phải là người đưa ra quyết định đúng đắn từ lâu rồi chứ."
"Quyết định gì?" Mặt Ivan nhăn lại khi nghĩ tới việc anh đã đưa ra một quyết định sai lầm. "Tôi đã hỏi chị tôi nên làm gì và chị không nói cho tôi biết." Anh bắt đầu thấy sợ hãi.
"Đáng lẽ anh phải rời xa cô ấy từ lâu rồi, Ivan," chị buồn bã nói, "nhưng tôi không thể bảo anh làm việc đó được. Anh phải tự nhận ra."
"Nhưng tôi không thể rời xa cô ấy." Ivan chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế trước bàn chị, sự buồn bã và choáng váng len lỏi khắp cơ thể anh. "Cô ấy vẫn nhìn thấy tôi." Giọng anh gần như chỉ là tiếng thì thầm. "Tôi không thể bỏ đi cho tới khi cô ấy không nhìn thấy tôi nữa."
"Anh buộc cô ấy phải nhìn thấy anh, Ivan ạ," Opal giải thích.
"Không, không phải thế." Anh đứng dậy và rời khỏi bàn, cảm thấy giận dữ trước lời ám chỉ rằng trong mối quan hệ của họ có gì đó khiên cưỡng.
"Anh đi theo cô ấy, anh theo dõi cô ấy hàng ngày liền, anh đã để cho sự liên hệ nhỏ nhoi giữa hai người nảy nở. Anh đã chạm tới điều đặc biệt nào đó và khiến cô ấy cũng nhận ra nó."
"Chị không biết chị đang nói gì đâu," anh làu bàu, đi đi lại lại trong phòng. "Chị không hiểu chúng tôi nghĩ gì đâu." Anh dừng bước, đi về phía chị và nhìn thẳng vào mắt chị, cằm vênh lên, đầu vươn thẳng. "Hôm nay," anh nói rất mạch lạc, "tôi sẽ nói với Elizabeth Egan là tôi yêu cô ấy và tôi muốn chia sẻ cuộc sống của mình cùng cô ấy. Tôi vẫn có thể giúp mọi người khi tôi ở bên cô ấy."
Opal đưa tay lên mặt. "Ôi, Ivan, anh không thể!"
"Chị đã dạy tôi rằng không có gì mà tôi không làm được," anh rít qua kẽ răng.
"Sẽ chẳng ai nhìn thấy anh ngoài cô ấy!" Opal kêu lên. "Elizabeth sẽ không hiểu. Sẽ không đi đến đâu cả." Rõ ràng chị đã quẫn trí trước tiết lộ này.
"Nếu những gì chị nói là đúng và tôi đã buộc Elizabeth phải nhìn thấy tôi thật, thì tôi cũng có thể khiến người khác nhìn thấy tôi. Elizabeth sẽ hiểu. Cô ấy hiểu tôi hơn ai hết. Chị có biết cảm giác đó là như thế nào không?" Anh cảm thấy phấn khích trước viễn cảnh đó. Trước đây điều àny chỉ là suy nghĩ, nhưng bây giờ, bây giờ nó đã thành một khả năng. Anh có thể biến nó thành hiện thực. Anh nhìn đồng hồ: 6h50 tối. Anh còn mười phút. "Tôi phải đi thôi," anh nói vội vã. "Tôi phải nói với cô ấy là tôi yêu cô ấy." Anh bước nhanh về phía cửa một cách tự tin và quyết đoán.
Đột nhiên giọng Opal phá tan sự im lặng. "Tôi biết anh cảm thấy thế nào, Ivan ạ."
Anh dừng bước, quay lại và lắc đầu. "Chị không thể hiểu được cảm giác này, Opal, trừ khi chị đã từng trải qua rồi. Chị thậm chí còn không tưởng tượng được đâu."
"Tôi đã trải qua rồi," chị nói nhỏ và ngập ngừng.
"Cái gì?" Anh nheo mắt nhìn chị nghi ngờ.
"Tôi đã từng," lần này chị nói một cách mạnh mẽ, và chị đan tay trước bụng, những ngón tay siết chặt nhau. "Tôi đã dành cho người đàn ông nhìn thấy tôi tình yêu lớn lao nhất trong cuộc đời mình."
Căn phòng chìm trong im lặng trong lúc Ivan cố gắng chấp nhận điều mình vừa nghe. "Vì thế tôi mới nói là tôi rất hiểu anh." Anh bước về phía chị, rõ ràng xúc động bởi lời thổ lộ đó. "Có lẽ với chị nó không kết thúc một cách tốt đẹp, Opal ạ, nhưng với tôi," anh cười tươi, "ai mà biết được?" Anh vung tay lên và nhún vai. "Có thể với tôi sẽ khác!"
Đôi mắt buồn bã mệt mỏi của Opal nhìn anh đăm đăm. "Không." Chị lắc đầu và nụ cưòi của anh tắt ngấm. "Để tôi cho anh xem cái này, Ivan. Tối nay hãy đi với tôi. Quên chuyện công ty đi," chị phẩy tay quanh phòng. "Đi với tôi và tôi sẽ dạy anh bài học cuối cùng." Chị âu yếm vỗ vào cằm anh.
Ivan nhìn vào đồng hồ, "Nhưng Eliz..."
"Tạm quên Elizabeth đi," chị nói dịu dàng. "Nếu anh lựa chọn không nghe theo lời khuyên của tôi thì anh sẽ có Elizabeth, ngày mai, ngày kia và tất cả những ngày còn lại trong cuộc đời cô ấy. Không khám phá thì không biết gì cả." Chị chìa tay ra cho anh.