tiếng chuông điện thoại của nó vang lên ngay lúc sáng sớm.
"trời ơi.mới sáng sớm mà ai gọi vậy"
nó lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ.rồi ngồi bật dậy lấy điện thoại và bắt máy.
"alo"
"mày chưa dậy nữa hả Trần Yến Phong"
bên kìa là một giọng nói vô cùng lạnh nhạt chẳng có chút ngọt ngào.nhưng nó nhận ra ngay là giọng của anh ruột của mình (Khánh Phương) nó mở to mắt vì ngạc nhiên.
"ủa là anh hai hả"
"chứ mày tưởng ai"
"mà sao hôm nay anh hai dậy sớm quá vậy"
"tao dậy sớm lâu rồi.chứ ai mê ngủ như mày"
"trời à mới 6h thôi mà anh hai"
"dạo này mày sao rồi"
"anh hai đang quan tâm em đó hả.hihi"
"thì lâu lâu phải quan tâm em gái ngốc của tao chứ"
"hihi. dạ em vẫn bình thường ạ.còn anh hai thì sao"
"tao hả? càng ngày càng đẹp trai hơn.kaka"
"em chưa ăn sáng nha anh hai"
"hê hê.thôi tao đi làm đây"
"dạ.bye anh hai"
.....
sau khi nói chuyện điện thoại với anh hai mình xong nó nhìn lại điện thoại thì thấy có tin nhắn của Ngọc Vy.nó bấm nhẹ vào đọc.
"chị Phong,em cảm ơn chị vì đã trả lại cho em một anh Huy vui vẻ của lúc trước.nhờ chị mà anh Huy đã hết lạnh nhạt với em rồi.cảm ơn chị nhiều lắm"
nó đọc tin nhắn xong liền để điện thoại xuống giường và thở ra rồi nó nhớ lại lúc Hoàng Huy ôm mình buổi chiếu hôm qua.nó không hiểu tại sao trong lúc đó nó lại không có cảm giác gì.Hoàng Huy là một hot boy mà và còn là người mà nó đã từng thích nữa.sao nó không hề cảm giác gì hết.chỉ đơn giản là đỏ mặt.nó cũng không có...
"anh...Văn Tú"
nó buột miệng kêu lên.nó lại nhớ đến người đó.nó đang nhớ đến Văn Tú người mà đã làm tổn thương trái tim nó...nó tự trách mình là sao vẫn nhớ đến anh.rõ ràng anh là người làm nó đau mà.là anh luôn gạt nó mà.là anh vì người con gái mà làm tổn thương nó mà.vậy tại sao thời gian đã qua rất lâu rồi mà trái tim nó vẫn có hình bóng của anh.nước mắt của nó một lần nữa lại nhẹ nhàng rơi....
Gia Hân đến phòng trọ nó.khi đến trước cửa sổ nhìn vào thì thấy nó đang ngồi trên giường đơ người ra đang suy nghĩ gì.không biết nó suy nghĩ gì nữa rồi Gia Hân chợt nhớ lại chuyện hôm bữa khi cô sắp bị xe dụng.nó đã bất chấp tất cả xô cô ra..cô thấy nó thật ngốc nhưng nó là người bạn mà cô quý nhất.
tình bạn của nó và Gia Hân khiến cả hai bất chấp tất cả để bảo vệ nhau.đúng là thật đáng quý mà....
lúc này nó lấy tay vuốt mái tóc dài của mình ra sau và quay qua rồi nó thấy Gia Hân đứng ở bên ngoài.
"Gia Hân...sao Hân lại ở đây"
nó đứng dậy chạy ra mở cửa phòng và hỏi.Gia Hân giật mình và cười tươi với nó
"à...Hân chỉ đi ngang qua đây nên sẵn vào xem Phong dậy chưa"
nó vui vẻ nói
"vậy Hân vào đi"
Gia Hân nhẹ gật đầu và bước vào với túi đồ lớn trên tay.nó nhìn vào túi đồ và hỏi
"Hân sắp đi đâu hả"
Gia Hân lắc đầu và để túi đồ xuống đất rồi nói
"không có.tại phòng trọ của Hân đang được chữa sửa nên Hân dọn đi qua nhà trọ chị hai của Hân ở một tháng"
nó để tay lên ngực mình và thở ra
"vậy làm Phong hết hồn à,Phong còn tưởng Hân lại bỏ Phong một mình nữa chứ"
Gia Hân ngồi xuống giường và cười nói
"Hân đâu có nở bỏ bạn thân của Hân một mình.hihi"
nó rót một ly nước và đưa cho Gia Hân.nói
"hay là Hân ở đây với Phong đi.Hân cũng thấy đó.ở đây giường hai tăng và phòng thì cũng đủ để hai người ở mà"
Gia Hân lấy ly nước từ tay nó và hỏi
"vậy có phiền Phong không"
nó ngồi xuống bên và đánh vào vai Gia Hân một cái nhẹ rồi nói
"Phong vui còn không kịp,phiền gì chứ.đi mà Hân"
Gia Hân nhìn nó cười và nói
"nhưng mà Hân có một yêu cầu"
nó nhìn Gia Hân với ánh mắt tò mò
"yêu cầu gì chị hai"
Gia Hân ôm vai nó và nói
"Hân sẽ chịu một nữa tiền nhà"
nó ngã xuống giường và nói
"trời.giữa Hân và Phong còn quan trọng tiền bạc nữa à"
"Phong không chịu thì Hân đi"
Gia Hân giả vờ đứng dậy đi.nó ngồi bật dậy nắm cổ tay Gia Hân lại và vội nói
"nè.nè.Phong bó tay với Hân rồi đó.cứ làm theo ý Hân đi"
Gia Hân quay qua cười gan và bóp nhẹ mũi nó
"Yến Phong ngốc.hihi"
nó nói giọng nhõng nhèo
"Phong ngốc hối nào"
ánh mắt Gia Hân chợt buồn và nói
"Yến Phong à...Phong mai mốt đừng làm như hôm bữa nha.nguy hiểm lắm"
Gia Hân bước đi vài bước để ly nước xuống bàn..nó đứng đậy và nói
"lúc đó Phong không có suy nghĩ gì hết... Phong chỉ muốn cứu Hân thôi"
Gia Hân quay qua cốc nhẹ vào trán nó và nói
"Hân cấm Phong làm như vậy một lần nữa"
nó lấy tay xoa xoa trán của mình và nói
"cái này không cấm được.chỉ cần Hân gặp nguy hiểm thì Phong sẽ bất chấp tất cả đó"
nói xong thì nó vui vẻ chạy vào phòng tắm.
"Yến Phong..."
Gia Hân cứng họng vì sự vô tư của nó.không nói gì được nữa. nhưng những lời của nó khiến cho Gia Hân thấy ấm lòng.cô lắc đầu và mỉm cười...
---tiệm bánh Sarvoy---
sau khi đi ăn sáng với Gia Hân xong thì nó đến tiệm bánh làm việc.nó vừa bước vào thì đã thấy Anh Thư đang lau tủ bánh.nó vui vẻ nói
"chào buổi sáng Thư"
Anh Thư ngước mặt lên nhìn và nhẹ gật đầu
"ừ chào buổi sáng"
nó thấy cô bạn Anh Thư này rất tốt nhưng không biết tại sao nó luôn có cảm giác cô rất cô đơn...giống như trong lòng cô có rất.rất nhiều tâm sự.nó muốn quan tâm và làm cô vui.
"Phong vào thay đồ rồi ra giúp Thư nhé"
nó nói xong thì vội bước thẳng vào trong.nhưng mới đi được vài bước thì nó bỗng té xuống...Anh Thư hoảng hốt chạy tới và hỏi
"Yến Phong.cậu sao vậy"
nó lắc đầu và cười cười rồi nói
"à không sao.chỉ tại đi nhiều quá nên bị đau chân chút thôi"
Anh Thư đỡ nó vào phòng nghĩ của nhân viên và hỏi
"bộ Phong ở xa lắm hả"
nó gật đầu và nói
"ừ Phong ở quận 7 nên đến tiệm hơi xa"
Anh Thư đưa ly nước cho nó và nói
"từ quận 7 qua quận 10 là quá xa luôn.Phong nên mua một chiếc xe đi"
nó lấy ly nước từ tay Anh Thư và gật đầu
"ừ Phong cũng tính mua nhưng chưa đủ tiền"
"ơ..."
Anh Thư cười cười và gật đầu...nó nhìn và khẽ hỏi
"Anh Thư...bạn có tâm sự à"
Anh Thư quay qua nhìn nó và hỏi giọng ngạc nhiên
"sao cậu lại hỏi như thế"
nó lấy tay vén nhẹ mái tóc của mình cho đỡ ngại và nói khẽ
"tại Phong thấy ánh mắt của Thư lúc nào cũng buồn cả..."
Anh Thư đơ người ra nhìn nó.lần đầu tiên có người chỉ cần qua ánh mắt thì đã hiểu cô đang buồn.nó là người đầu tiên hiểu trong lòng cô có rất nhiều tâm sự mà từ trước giờ chẳng ai biết...
nó cố đứng lên và bước đến gần Anh Thư rồi nói
"Thư...có gì không vui thì cứ tâm sự với Phong nhé..Phong sẽ luôn lắng nghe Thư"
đôi mắt của Anh Thư đã cay cay vì những lời của nó.cô nhẹ gật đầu và mỉm cười
"ừ cảm ơn Phong nhé"
nó cười tươi và nắm tay Anh Thư rồi nói
"chúng ta là bạn mà.cảm ơn gì chứ"
----4h.30 chiều----
nó đến phòng làm việc của ông chủ và Tân Vũ (quản lý).
-cốc cốc-
Tân Vũ đang bên trong tính sổ sách nghe tiếng gõ cửa thì liền nói
"vào đi"
nó mở cửa bước vào với vẻ mặt vui vẻ
"anh hai Vũ"
Tân Vũ ngước mặt lên nhìn và hỏi
"ủa...có chuyện gì vậy em gái"
nó bước tới gần bàn làm việc của Tân Vũ và nói
"dạ không ạ.Phong chỉ muốn xin anh cho Phong về sớm 20 phút thôi.được không anh hai Vũ"
Tân Vũ nhẹ gật đầu và nở một nụ cười hiền hậu rồi nói
"tất nhiên là được rồi em gái yêu"
nó vỗ tay vui mừng
"cảm ơn anh hai Vũ"
Tân Vũ với tay đánh nhẹ vào trán nó và nói
"đã gọi anh là anh hai rồi mà còn khách sáu với anh nữa à.mau về đi"
"dạ anh hai Vũ"
nó vui vẻ nói và quay lưng qua đi ra.Tân Vũ lắc đầu.thật hết cách với sự vô tư của đứa em gái như nó.rồi anh quay lại với sổ sách.
sau khi thay đồ xong thì nó bước tới tủ bánh chỗ Anh Thư đang đứng và nói giọng vui vẻ
"Thư lấy cho Phong một chiếc bánh kem dâu nhỏ đi"
Anh Thư nhẹ gật đầu và cúi người xuống lấy bánh.sau vài phút thì Anh Thư đưa cho nó một hộp bánh xinh xinh rồi nói
"đây. của Phong nè"
nó lấy tiền từ túi áo khoác màu trắng ra trả cho Anh Thư và cầm lấy hộp bánh.
"cảm ơn Thư nha.thôi Phong về trước.bye Thư"
nói xong thì nó quay lưng đi.ra khỏi tiệm bánh...nó đón xe být qua quận 11.
-----tiệm tóc Ngọc Ánh-----
nó vừa bước vào tiệm thì có một cô nhân viên bước tới hỏi
"em cắt tóc hay là làm tóc vậy"
nó nhẹ lắc đầu và nói lễ phép
"dạ không chị.Phương Nhi có ở đây không ạ"
cô nhân viên ấy quay vào trong và lớn tiếng nói
"Nhi ơi.có người kiếm kìa"
rồi quay sang nhìn nó và cười nhẹ
"cưng chờ chút nha"
nó nhẹ gật đầu
"dạ.cảm ơn chị ạ"
vài phút sau Phương Nhi mới bước ra.thấy nó đang đứng chờ mình thì cô rất ngạc nhiên và buộc miệng hỏi
"ủa Yến Phong.sao bạn lại đến đây"
nó quay qua cười tươi và giơ hộp bánh lên
"Phong đến mời Nhi ăn bánh"
......
Phương Nhi dẫn nó lên phòng riêng của mình và vui vẻ nói
"Phong đã từng ở đây rồi nên tự nhiên đi"
câu nói vô tình của Phương Nhi đã khiến cho nó nhớ lại cái ngày hôm đó.cái ngày mà trái tim của nó tan tán khi biết Văn Tú.người mà nó yêu đã nhẫn tâm lừa đối nó.cảm giác đau nhói trong tim ấy tới giờ nó vẫn chưa thể quên được....
"Phong....Phong....Yến Phong.bạn sao vậy"
Phương Nhi thấy nó như người mất hồn nên lo lắng hỏi...nó giật mình và nhìn Phương Nhi
"hả?"
Phương Nhi đưa ly nước cho nó và hỏi
"Phong làm gì như mất hồn vậy.không sao chứ"
nó nhẹ lắc đầu và gượng cười
"à không sao...nếu tính ra thì Nhi đã cứu Phong hai lần rồi"
Phương Nhi chỉ cười cười không nói câu nào.nó để hộp bánh xuống bàn và chạy đến nắm tay Phương Nhi và nói
"Nhi.Phong xin lỗi nha...bữa Nhi đã cứu Phong.vậy mà Phong chẳng quan tâm gì Nhi hết"
Phương Nhi cười nhẹ và nói
"bữa đó Nhi chỉ vô tình đi ngang qua thấy mọi người và nhìn thấy Phong đang gặp nguy hiểm nên Nhi không kịp nghĩ nhiều"
nó cúi mặt xuống và nói giọng buồn
"Phong...xin lỗi..."
Phương Nhi khoác vai nó và cười tươi
"thôi chúng ta ăn bánh kem đi"
nó thật lòng rất quý cô bạn Phương Nhi. cô vừa dễ thương vừa tốt bụng . hai người họ vui vẻ ăn bánh kem dâu ngọt ngào cùng với nhau...
-----7h tối------
Gia Hân đi làm về thì đã thấy nó đang quét dọn giường tăng lên.Gia Hân bước vào phòng và hỏi
"Phong đang làm gì vậy"
nó quay đầu qua nhìn và cười tươi
"à Phong đang dọn dẹp giường đùm Hân nè"
Gia Hân để hai ly cháo nóng xuống bàn và nói
"trời ơi.để Hân tự dọn là được rồi. Phong xuống đi.Hân có mua cháo long nè"
nó như đứa trẻ chạy đến ôm cổ Gia Hân cô bạn thân của mình và cười thật tươi.Gia Hân đùa lại
"Hân chỉ yêu con trai thôi.kaka.Hân đi tắm cái nha"
nó gật đầu và cười tươi
"ok.Hân đi tắm đi"
Gia Hân lấy quấn áo từ túi đồ ra và bước vào phòng tắm...lúc này nó bỗng nhiên mỉm cười. một nụ cười thật vui.nó cảm thấy căn phòng này chẳng còn lạnh lẽo và không còn cô đơn nữa...mà thay vào đó là một chút ấm áp như múa xuân và có gì đó vui vui... có lẽ tại vì căn phòng này bấy giờ không còn một mình nó nữa rồi.đã có Gia Hân ở đây với nó.như vậy nó có thể cùng Gia Hân đi làm.cùng về một nơi.nó cảm thấy thật vui...