Mấy ngày liên tiếp, Lục Ngôn không ăn uống gì nổi, ngủ cũng không ngon, chỉ cần nhắm mắt lại thôi là trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh Tần Thanh Thủy một thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch rồi, cho dù anh có ngủ được thì cũng sẽ mơ thấy ánh mắt lạnh lẽo và đầy căm hận mà Tần Thanh Thủy nhìn anh.
Sau khi giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cả thân Lục Ngôn chỉ toàn là mồ hôi, tim thì đập thình thịch nhanh chóng.
Chiếc rèm cửa tung bay theo làn gió, anh nhìn ra sắc trời đêm tối bên ngoài, chỉ cảm giác như trái tim mình đã mất đi một phần rồi vậy, có chút trống rỗng, có chút đau nhói.
Sáng hôm nay chính là giờ lên máy bay của Cố Thành Danh.
Lục Ngôn đã đến sân bay từ sớm, chỉ cần Cố Thành Danh xuất hiện là anh có thể lập tức chặn anh ta lại.
Đáy lòng Lục Ngôn lúc này chỉ tràn ngập mong đợi, còn có chút căng thẳng.
Nhưng vào giây phút anh nhìn thấy chỉ có một mình Cố Thành Danh đến, trái tim anh đột nhiên chùng xuống dữ dội, anh sải bước lớn đi đến trước mặt anh ta, rồi cất giọng chất vấn: “Tần Thanh Thủy đang ở đâu?”
Cố Thành Danh đột nhiên bị chặn lại nhưng cũng không bất ngờ gì, anh nhìn Lục Ngôn rồi cười lạnh một tiếng: “Cô ấy không phải là người của anh sao? Anh hỏi tôi làm gì?”
Ánh mắt Lục Ngôn hệt như có thể thét ra lửa vậy: “Tôi hỏi anh một lần nữa, cô ấy đang ở đâu?”
“Anh còn mặt mũi để hỏi tôi cô ấy đang ở đâu sao?” Sắc mặt Cố Thành Danh trở nên lạnh băng, dưới đáy mắt chở đầy trào phúng: “Cô ấy chết rồi! Cô ấy bị anh hại chết rồi! Đến bây giờ mà anh còn cảm thấy cô ấy vẫn còn sống nên muốn tìm cô ấy trở về sao? Tìm cô ấy về rồi lại phá bỏ đứa bé trong bụng cô ấy, rồi móc tim của cô ấy ra cho người phụ nữ đó của anh dùng sao?”
Cô ấy chết rồi.
Bốn chữ này khiến cho trái tim của Lục Ngôn hung hăng đau nhói lên một hồi, trong đầu anh hiện lên bộ dạng lúc Tần Thanh Thủy khóc lóc cầu xin anh.
Anh cũng không biết tại sao mình lại cố chấp nghĩ rằng người phụ nữ đó chưa chết nữa, nhưng mà người phụ nữ đó cho dù có chết rồi, trong lòng anh không phải là nên bình tĩnh không chút gợn sóng mới đúng sao?
“Bây giờ cho dù anh có cảm thấy lương tâm bất an đi nữa, thì đó cũng là do anh tự làm tự chịu thôi!” Cố Thành Danh buông lời chế giễu.
Không! Tần Thanh Thủy nhất định là chưa chết!
“Tôi biết cô ấy chưa chết!” Lục Ngôn nhìn Cố Thành Danh, đáy mắt lại loé lên vài tia hy vọng: “Nếu như cô ấy chết rồi vậy anh mua hai tấm vé để làm gì? Anh đây là muốn đưa cô ấy đi!”
Cố Thành Danh cười khẩy một tiếng: “Lục Ngôn, anh nói lời này buồn cười thật, ai nói tôi mua hai vé thì nhất định là đi cùng với Tần Thanh Thủy vậy? Hôm nay tôi đưa mẹ tôi cùng ra nước ngoài, từ nay sẽ định cư ở đó.”
“Mẹ của anh rõ ràng đã qua đời rồi!” Lục Ngôn tức giận đáp, vẻ mặt đầy sự không tin.
“Mẹ tôi cho dù đã qua đời rồi thì vẫn còn ở đây, tại sao tôi lại không thể mua một tấm vé cho bà ấy chứ?”
Lục Ngôn chú ý đến chiếc hộp gỗ mà anh ta đang ôm trong tay, lúc này anh không còn gì để nói nữa, trái tim anh chán nản đến đáng sợ.
Cố Thành Danh không muốn lằng nhằng với Lục Ngôn nữa nên đã trực tiếp đi đến cổng lên máy bay.
Lục Ngôn quay đầu nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn Cố Thành Danh một mình rời khỏi, đột nhiên anh như không thể thở được nữa.
Ánh mắt anh có chút mê mang, anh của lúc này đây giống hệt như là một đứa trẻ bị lạc mất đường về nhà vậy, không biết nên đi về hướng nào nữa, vừa bất lực vừa hoảng sợ.
Tần Thanh Thủy thật sự chết rồi sao? Cô ấy chết rồi…
Một loạt hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí anh, cơ thể Lục Ngôn chợt loạng choạng một cái.
Là anh đã hại chết cô ấy.
Trước khi rời khỏi, Cố Thành Danh đã quay đầu lại nhìn Lục Ngôn một cái.
Cơ thể cao lớn của Lục Ngôn đứng ở đó rất là thu hút ánh nhìn, nhưng lúc này đây, sự bất lực và cô độc bao trùm lấy cơ thể anh ta giống hệt như là bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Nhưng tất cả những điều này đều là do anh tự chuốc lấy mà thôi.
Nghĩ đến Tần Thanh Thủy bị anh ta đối đãi tàn nhẫn, sắc mặt Cố Thành Danh càng thêm lạnh lẽo, anh thu tầm mắt lại rồi sải bước lớn rời đi.
Cho dù cả đời này Lục Ngôn có phải sống trong tự trách và đau khổ đi nữa, thì đó cũng là do anh ta nợ Tần Thanh Thủy, anh ta không xứng đáng nhận được sự đồng cảm từ bất kỳ ai cả.
Lục Ngôn đứng ở sân bay rất lâu, nhìn dòng người đến người đi, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy gương mặt của Tần Thanh Thủy mà anh mong đợi.
Không biết qua bao lâu, anh mới lê lết cơ thể tê dại rời khỏi.
Về đến nhà, Lục Ngôn lại nhớ đến những vết thương trên người Tần Thanh Thủy, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh giá.
Lục Ngôn gọi thủ hạ đến, trực tiếp hỏi: “Chuyện trước đây nhờ cậu điều tra thế nào rồi?”
Thủ hạ cung kính đứng trước mặt anh, nghe vậy thì ngập ngừng một lát: “Đã điều tra ra rồi ạ.”
“Là ai làm?” Trong lòng Lục Ngôn đã có đáp án, nhưng anh cần chân tướng thật sự!
“Là cô Tâm Liên làm.” Thủ hạ nhớ đến sự sủng ái mà Lục Ngôn dành cho Tần Tâm Liên, nên có chút lo lắng anh sẽ không tin: “Là những người làm trong biệt thự đã nói như vậy. Họ nói cô Tâm Liên hay căn dặn mợ chủ đi làm việc, chỉ cần làm không tốt một chút thôi là liền cấu véo hoặc là châm kim vào người mợ chủ, đó đều là những tổn thương mà bề ngoài nhìn không ra vấn đề gì.”
Đáy mắt Lục Ngôn chợt tuôn ra vài phần tức giận.
Anh vậy mà lại chưa hề nghĩ qua, một Tần Tâm Liên luôn luôn dịu dàng yếu đuối trước mặt anh lại có thể đối xử với Tần Thanh Thủy ở sau lưng anh như vậy.
Cô ta còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?
Nghĩ đến những lời giải thích trước đây của Tần Thanh Thủy, trái tim Lục Ngôn lại đau nhói.
Chính tay anh đã đẩy Tần Thanh Thủy vào chỗ chết.
Ngay cả việc để cho cô ấy làm người hầu của Tần Tâm Liên cũng là do một tay anh tạo ra.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Lục Ngôn, thủ hạ có chút dè dặt nói: “Tôi còn điều tra ra được những chuyện khác nữa.”
“Nói.”
“Theo như lời của một y tá trước đây đã làm phẫu thuật thay thận, cô Tâm Liên vốn không hề làm phẫu thuật thay thận, mà là chính mắt nhìn thận của mợ chủ bị moi ra, sau đó còn ra lệnh cho bác sĩ phải lập tức lấy mạng của mợ chủ, nhưng trước đó vì cậu chủ đã có căn dặn, cho nên bác sĩ không dám làm như vậy.”