Thời gian tan ca sắp đến, Tần Thanh Thủy đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy đồng nghiệp đang mỉm cười nhìn cô với vẻ mặt ám muội: “Bạn trai cô đến rồi kìa.”
Bạn trai?
Tần Thanh Thủy ngẩng đầu lên nhìn cô ta, còn chưa phản ứng kịp.
Đồng nghiệp chỉ ra ngoài cửa sổ, Tần Thanh Thủy liền đi tới nhìn xuống, thì phát hiện Cố Thành Danh đang ôm một bó hoa hồng lớn đứng ở đó, nhìn rất là nổi bật.
Nhìn biểu cảm của đồng nghiệp, cô cũng biết là bọn họ hiểu lầm rồi.
Hơn một năm nay, Cố Thành Danh thường xuyên đến đón đưa cô đi làm, trước đây cũng có người hỏi thăm mối quan hệ giữa cô và anh, tuy Tần Thanh Thủy đã phủ nhận rồi nhưng bọn họ đều không tin.
Bây giờ…
Cái suy nghĩ hồi sáng dấy lên trong lòng cô, Tần Thanh Thủy cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng hay khó xử nữa.
Tần Thanh Thủy vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi xuống lầu, cô đi đến chỗ chiếc xe, ánh mắt của Cố Thành Danh nhìn chằm chằm vào cô, trong đó mang đầy ấm áp.
“Tặng em.” Anh đưa tay ra, một đoá hoa lớn rất xinh đẹp và diễm lệ.
Tần Thanh Thủy lần đầu tiên nhận được một bó hoa tươi lớn đến như vậy, cô biết, Cố Thành Danh cũng là vì những lời mà sáng nay cô đã nói. Anh tuy không nói gì cả, nhưng sự vui sướng bao trùm khắp cả người anh đã truyền đến cô.
Cố Thành Danh vừa mở cửa xe cho cô, vừa nói: “Anh đã báo với bảo mẫu không cần nấu ăn rồi, lát nữa chúng ta đi siêu thị mua chút nguyên liệu rồi làm một bữa thịnh soạn đi.”
Tần Thanh Thủy không có ý kiến gì: “Được.”
Hai người cùng nhau đến siêu thị mua đồ, nói chính xác hơn là Cố Thành Danh chọn, còn Tần Thanh Thủy chỉ đứng ở bên cạnh giúp đỡ thôi.
Tần Thanh Thủy cũng biết xuống bếp, nhưng tài nghệ bếp núc thì không bằng Cố Thành Danh, hai đứa trẻ chỉ mới hơn một tuổi, còn rất kén ăn, nhưng rất thích đồ ăn mà Cố Thành Danh làm.
“Còn sữa bột không? Có cần mua hai hộp về trữ không?” Cố Thành Danh đột nhiên hỏi.
“Còn một ít.”
Nói như thế, Cố Thành Danh liền đến khu sữa bột, rồi bắt đầu tuyển chọn tỉ mỉ.
Nhìn bóng ảnh cao lớn, thần sắc nghiêm túc của anh, trong lòng Tần Thanh Thủy cảm động không ngớt.
Có một người cha bảo vệ như vậy, Khả Khả và Mai Mai nhất định cũng sẽ giống như ý nghĩa nhũ danh của chúng, hạnh phúc và vui vẻ.
Cố Thành Danh còn chưa từng chê bai cô, cô có gì mà phải xoắn xuýt chứ?
Hai người còn mua thêm một ít đồ dùng cho trẻ con, rồi xách theo một túi đồ lớn về nhà.
Vừa mở cửa ra, Tần Thanh Thủy liền nghe thấy tiếng ghế xê xích, sau đó là một tiếng lục lạc đang đến gần, một bóng ảnh nhỏ xíu chạy tới, trực tiếp ôm lấy chân của Cố Thành Danh đang xách một đống đồ trên tay: “Chú Cố.”
Đối với hành vi nhìn thấy Cố Thành Danh là quên mất bà mẹ này của con gái, Tần Thanh Thủy đã quá quen rồi, cô cầm lấy đồ trên tay Cố Thành Danh rồi đi vào nhà.
Cố Thành Danh khẽ khom lưng xuống, véo lấy khuôn mặt nhỏ của bé: “Có nhớ chú không?”
Mai Mai không chỉ dễ thương đáng yêu mà còn rất là giống với Tần Thanh Thủy nữa, mỗi lần nhìn thấy bé là anh lại cảm giác như được nhìn thấy Tần Thanh Thủy lúc nhỏ vậy, trái tim cũng sắp tan chảy rồi.
“Có ạ.” Mai Mai ôm lấy cánh tay Cố Thành Danh, rồi len lén nhìn Tần Thanh Thủy đang đi vào nhà bếp một cái, sau đó tiến sát đến bên tai của Cố Thành Danh, nói nhỏ: “Con muốn ăn bánh kem.”
Bé nói chuyện không được rõ chữ lắm, hơn nữa nói cũng rất chậm, nhưng mà thanh âm rất mềm mại, có chút gì đó nũng nịu nữa, khiến người ta nghe mà không có cách nào từ chối được yêu cầu của bé.
Cố Thành Danh cười phì, anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào đầu mũi của bé, bất lực nói: “Con chỉ biết ăn bánh kem thôi, chú đã mua cho con rồi đó, lát nữa ăn xong cơm rồi ăn, có được không?”
Mai Mai rất là vui, đôi mắt to to long lanh đều sáng rực lên, bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Cố Thành Danh bế bé lên, nhìn Tần Thanh Thủy đang bận rộn ở trong bếp, trong lòng anh chợt dấy lên một sự hài lòng mà trước giờ chưa từng có.
Cho dù hai đứa bé này là con của Lục Ngôn, nhưng kể từ giây phút chúng được sinh ra đời, anh đã yêu thương chúng như con ruột của mình rồi, đối với Cố Thành Danh mà nói thì bọn chúng chính là con trai và con gái của anh.
Chỉ cần Tần Thanh Thủy đồng ý ở bên cạnh anh, vậy thì anh càng thêm danh chính ngôn thuận rồi.
Có Cố Thành Danh ở đây, trong nhà càng náo nhiệt hơn. Một người lớn chăm sóc hai đứa trẻ lại không dễ gì, bình thường Tần Thanh Thủy muốn chơi với Mai Mai thì lại không chơi được với Khả Khả, mà chơi với Khả Khả thì lại phải dùng quá nhiều chất xám.
Khả Khả không thích nói chuyện, có chút trầm tính, nhưng bé đặc biệt ưa thích lắp ráp mô hình, độ khó của mô hình càng lúc càng lớn, Tần Thanh Thủy cũng càng lúc càng không giúp được gì…đúng vậy đó, IQ của cô còn không bằng con trai của mình nữa.
Bình thường Tần Thanh Thủy bận đến tối mặt tối mũi, nhưng Cố Thành Danh lại rất đa năng, anh vừa chơi mô hình với Khả Khả, vừa có thể không quên chơi với cô công chúa nhỏ Mai Mai đang chơi búp bê ở bên cạnh.
Lúc nhìn thấy cảnh này, tâm tư mà Tần Thanh Thủy vốn còn chưa xác định được đã hoàn toàn xác định được rồi.
Cho dù là vì con đi nữa, cô cũng nên tìm cho chúng một người cha rồi, cho dù cô đã rất khó để động tâm với người khác, nhưng cô cũng không thể không nghĩ cho các con.
Cố Thành Danh sẽ là một người cha tốt, một người chồng tốt.
Cũng không biết có phải là vì đã xác định được suy nghĩ này hay không, mà tối hôm đó Tần Thanh Thủy đã mơ thấy Lục Ngôn.
Lục Ngôn trong giấc mơ vẫn đối xử lạnh nhạt vô tình với cô: “Tần Thanh Thủy, cô còn dám lén sinh con của tôi sao, cô cũng xứng à?”
Sắc mặt Tần Thanh Thủy trắng bệch.
“Nếu đã là con cái của nhà họ Lục tôi thì theo lý bọn chúng phải để tôi nuôi dưỡng.”
Trong giấc mơ, Lục Ngôn cho người kìm chặt cô, sau đó bế hai đứa bé đi, tiếng khóc lóc thảm thiết của chúng khiến Tần Thanh Thủy đau lòng tột độ.